- Sư phụ, ta biết ngươi hận ta...
Tô Thủy Nguyệt cuối cùng cũng không biết nói gì thêm, hai vai run lên giống như muốn khóc. Người mà hắn yêu lại hận hắn, hắn có thể vui được sao?
\- Hình như là ngươi cảm thấy một mình Tề Xuân Thụy không có đủ cho nên mới nỉ non van xin ta? Nhìn bộ dạng này của ngươi xem, cũng không phải là chỉ ôm ấp một mình hắn.
Mộ Thanh Khê vạch ra cổ áo đã rách rưới của Tô Thủy Nguyệt, ngón tay vẽ trên từng dấu hôn ngân vẫn chưa kịp mờ đi, tay y thật lạnh chạm qua từng thớ da thịt làm hắn run lên khe khẽ. Tô Thủy Nguyệt biết thừa bản thân sẽ thành ra bộ dạng gì, nhưng mà ngăn cấm những điều đó xảy ra, hắn một tay chộp trên bàn tay Mộ Thanh Khê, nếu mà y động chạm thêm một chút chỉ sợ là Cúc Hoa bí tịch lại tự động vận hành. Hắn sẽ không thể nào ngăn lại được suy nghĩ muốn quấn lấy y mà ôm ấp.
\- Sư phụ..
Tô Thủy Nguyệt ngước mặt nhìn, bầu trời ở trên cho dù có chói chang cũng bị thân ảnh lạnh nhạt của Mộ Thanh Khê che đi mất, cả bầu trời của hắn lúc này cũng chỉ có y, khuôn mặt của y, hình dạng của y, từng chút một làm xao động trái tim hắn.
\- Tiện nhân, chỉ cần là nam nhân ngươi đều sẽ muốn ngủ cùng sao? Cho dù là kẻ muốn giết ngươi mà ngươi cũng ham muốn sao?
Tô Thủy Nguyệt bị tát một cái đến choáng váng lăn ra nền đất, ngay sau đó y phục trên người cũng bị xé đi trần truồng trên lớp cỏ đã sớm bị giày vò ngả nghiêng. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên ý nghĩ là ngay lập tức chạy đi, nhưng lại nhìn thấy thân ảnh nhạt nhòa kia mà run bước chân. Nếu mà lần này hắn đi, có lẽ sẽ không có thêm một lần nào để giải thích rõ mọi chuyện. Mộ Thanh Khê là người đầu tiên mà hắn muốn nói về hệ thống đã ép buộc hắn đi đến bước đường này, là người đầu tiên cũng là người duy nhất mà hắn mong muốn. Tô Thủy Nguyệt nhìn đám dây leo bay ra từ người Mộ Thanh Khê, mỗi một sợi quấn lấy tay chân hắn nâng lên không trung.
\- Sư phụ! Người làm gì ta..
Vừa dứt lời thì sợi dây leo có hình thù giống như thứ kia của nam nhân chui tọt vào trong miệng hắn, khuấy động khoang miệng của hắn.
\- Chẳng phải ngươi yêu thích nam nhân lắm sao, ta đây liền thỏa mãn cho ngươi.
Mộ Thanh Khê từ từ tiến lên trên, đặt mông Tô Thủy Nguyệt ngang tầm với đũng quần chính mình mà cọ xát. Y chỉ nới lỏng thắt lưng, một chút ý niệm cởi y phục cũng không có sau đó liền lấy ra đại điểu gân guốc thô to màu đen của chính mình đặt trước cửa động của hắn. Không có dạo đầu, không có bôi trơn, trực tiếp đi vào nơi đã mấy ngày qua không có động chạm. Tô Thủy Nguyệt bị đau giống như xé rách ra, hắn cật lực giãy dụa, chỉ là càng giãy lại càng tăng thêm cảm giác đau đớn. Hắn cảm nhận được từ trong h.u.y.ệ.t vị chảy ra không phải là dịch thủy mà là máu tươi, đau đến mức hai mắt hắn trắng dã chảy ra nước mắt tràn ướt mặt. Hắn vốn dĩ đã quen với việc bị điên cuồng xâm nhập khi đã trải qua bôi trơn nới lỏng vậy mà ngay lúc này bị xâm hại trực tiếp liền không chịu đựng nổi, bụng cũng hóp lại hít thở không thông.
\- Đau sao? Đau thì ngươi mới nhớ, là người của ta thì đừng có động vào!
Tô Thủy Nguyệt lắc lắc đầu cầu xin tha thứ, dây leo trong miệng hắn lại càng tung hoành tới lui, giống như muốn phá họng hắn mà xông thẳng đến phổi. Mộ Thanh Khê từ đầu không hề có ý nghĩ muốn làm chuyện kia cùng hắn, chỉ là muốn nói cho hắn biết là hắn không nên dùng nơi đó để thiết đãi người mà y yêu mà thôi. Tô Thủy Nguyệt chảy ra hai dòng nước mắt, lần này vẫn là vì đau, đau ở trong lòng.
\- Ngưng cái thứ nước mắt giả tạo của ngươi đi, càng nhìn chỉ càng làm ta thấy ghê tởm
Mộ Thanh Khê đánh đánh bàn tay lên mặt Tô Thủy Nguyệt, lại tiếp tục buông lời khinh rẻ.
\- Trời sinh cho người cơ thể thuần âm lại ưa nhìn như vậy, nhưng trong mắt ta lại chỉ là một thứ gì đó thật làm người ta muốn nôn.
Mộ Thanh Khê lấy trong túi không gian ra một mảnh lụa đen sau đấy tự bịt mắt chính mình lại. Sau khi đã hoàn toàn không nhìn thấy gì mới bắt đầu di chuyển đưa đẩy, mỗi một lần đều giống như cuồng phong đánh tới, đùi y va chạm với hai cánh mông Tô Thủy Nguyệt phát ra tiếng bạch bạch liên hồi. Tô Thủy Nguyệt sau cơn đau tiểu động liền tiết ra nước xuân hòa lẫn với máu làm cho đại côn Mộ Thanh Khê ra vào càng thông thuận, mỗi một lần xuyên xỏ đều chạm đến nơi yếu ớt nhất của hắn, làm cơ thể căng cứng của hắn từ từ có phản ứng.
Tô Thủy Nguyệt hai chân quấn lấy eo Mộ Thanh Khê, hắn cố gắng giữ lại một chút lý trí để kìm hãm y lại, chỉ là hành động này lại chẳng khác gì đang níu kéo một nam nhân thao mình càng mạnh, hắn nghe giống như tốc độ va chạm càng thêm hữu lực nặng nề. Hắn lúc này đã bị Cúc Hoa bí tịch thao túng, tuy rằng hắn có thể suy nghĩ được nhưng cơ thể đối với động chạm của nam nhân không thể cưỡng lại, còn chưa nói đến đây không chỉ đơn giản là động chạm nữa rồi. Tô Thủy Nguyệt trợn mắt cố hít thở bằng mũi, dây leo trong miệng hắn cũng gia tăng tốc độ sau đấy phun ra một chất dịch màu xanh lá chảy từ trong miệng hắn xuống đến tận cổ, sau khi được giải thoát liền phát ra tiếng rên rỉ tràn đầy d.ụ.c vọng.
\- Ưm... Aaa sư phụ!! Nhẹ một chút!! Hức... Quá sướng, ta... không chịu được!
"Chát!"
Mộ Thanh Khê không một chút nhân nhượng tát thẳng lên mặt Tô Thủy Nguyệt, tuy là đã bịt mắt nhưng mà vị trí không có sai