- Bây giờ Tử Điêu sẽ đưa ngươi và Bách Phệ Thôn về trước, ta sẽ thả những người khác.
Mộ Dung Uyên xoay người đi, Tô Thủy Nguyệt và Bách Phệ Thôn cũng theo sau.
\- Mộ Dung Uyên ngươi giúp ta gọi những người này tới có được không? Họ rất thân thiết với ta, không thể tách ra.
\- Những ai?
\- Thượng Thiên Thiếu Khanh, Tề Xuân Thụy, Quân Thư Mục, Tống Liễu Dương, và cả Tiểu Hắc.
Mộ Dung Uyên gật đầu rồi nhảy lên người Thanh Điêu bay đi mất để lại hai người Bách Phệ Thôn và Tô Thủy Nguyệt cùng với Tử Điêu. Cũng đã rất lâu rồi Tô Thủy Nguyệt hắn mới có không gian riêng với Bách Phệ Thôn, hai người ngồi trên thân người to lớn của Tử Điêu bay qua dải núi sừng sững.
\- Thủy Nguyệt, hình như đệ có chút tròn hơn.
Bách Phệ Thôn ngồi ở sau hai tay vòng qua eo Tô Thủy Nguyệt, cằm gác lên vai hắn, mặt áp lên má hắn thủ thỉ.
\- Mấy ngày không gặp ta thật sự rất lo lắng cho đệ, cứ lo sợ là đệ sẽ có chuyện.
Tô Thủy Nguyệt nghe tiếng nói nghẹn ngào ngay bên tai cũng không muốn trách móc Bách Phệ Thôn chê hắn mập, thật ra hắn cũng không có mập, chỉ là thời gian gần đây thường xuyên đói bụng lại được Tử Điêu chăm cho từng chút không lên cân mới là lạ. Hắn đang suy nghĩ liệu có nên đem chuyện đang có thai ra nói hay không thì Tử Điêu ở phía dưới đã lên tiếng nặng nhẹ.
\- Hai người ở trên lưng ta tình tứ như vậy có còn chút tính người hay không?
Tô Thủy Nguyệt vuốt ve lớp lông dày trên người Tử Điêu, mỗi một lớp đều mịn màng rất đã tay. Tuy là màu sắc không được đẹp mắt nhưng loài chim này sinh ra vốn là anh dũng oai hùng chứ không phải là để người đời mê muội vì vẻ ngoài.
\- Hắn là nam nhân của ta, ta tình tứ thì có gì sai chứ?
Tô Thủy Nguyệt nở nụ cười ngả ngớn rồi ngã vào lòng Bách Phệ Thôn, dựa người lên vòm ngực rộng lớn của y mà nhìn mây bay giữa trời cao. Mà Tử Điêu ở dưới thì bị sự thật này làm cho chấn động.
\- Vậy... chủ nhân của ta là gì của ngươi đây?
\- Chủ nhân của ngươi đâu có yêu thích gì ta? Mỗi lần đến đều là áp bức ta, chèn ép ta, có gì để suy nghĩ?
\- Chủ nhân ta rất yêu thích ngươi!
\- Vậy sao?
Tô Thủy Nguyệt lại nhìn trời, một người trong lòng mang thù hận như Mộ Dung Uyên hắn không cách nào hóa giải được. Thủ đoạn sâu không lường được, sớm tối bên nhau chỉ sợ chính hắn mới là kẻ sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng mãi mãi không thể ngóc đầu lên nổi. Bề ngoài của Mộ Dung Uyên nhìn có vẻ bốc đồng nóng nảy nhưng thực chất lại vô cùng khó nắm bắt, một người tu vi không cao như y lại có thể một lưới bắt gọn biết bao nhiêu là trưởng lão các môn phái, hắn có thể không đề phòng mà được sao?
Tô Thủy Nguyệt và Bách Phệ Thôn được thả về động mà trước đó Tô Thủy Nguyệt đã ở, Tử Điêu thì đứng ở ngoài động không vào. Bách Phệ Thôn đi một vòng nhìn thấy bên trong động quả thực không tệ, còn có bàn ghế đá, có trái cây, nước uống.
\- Xem ra Mộ Dung Uyên đối xử với đệ rất tốt.
\- Đúng là rất tốt.
Tô Thủy Nguyệt không chút ngại ngùng thừa nhận sau đó lấy một trái táo trên bàn ngoạm lấy, nhai vô cùng ngon lành. Nhưng mà hắn lại không hề biết được hành động thoải mái của chính mình đã dấy lên sự ghanh tị của Bách Phệ Thôn, y ở sau lưng vòng tay qua eo hắn siết chặt lấy, hôn một cái lên sau gáy hắn.
\- Ưm.. Làm gì vậy?
\- Hắn có làm gì đệ hay không?
Thì ra là đang ghen, Tô Thủy Nguyệt cười thành tiếng đem táo nhai hết trong miệng rồi mới trả lời y.
\- Chẳng phải trước đây hắn đã từng làm hay sao?
Tô Thủy Nguyệt xoay người lại, hắn bước lui hai bước rồi đem ngón tay chọt chọt lên vòm ngực rắn chắc của Bách Phệ Thôn, cười khiêu khích.
\- Huynh hẳn là đã quên rồi đi, là ai đã cùng với hắn... cùng nhau làm ta.
Bách Phệ Thôn nhìn thấy Tô Thủy Nguyệt như vậy liền hốt hoảng nắm lấy tay hắn, đặt bàn tay hắn lên ngực chính mình. Vẻ mặt của y lúc này thật chẳng khác nào một con chó lớn đang phạm lỗi cầu xin chủ nhân tha thứ.
\- Thủy Nguyệt, ta biết là lần đó ta không tốt, là ta cùng với Mộ Dung Uyên ép buộc đệ. Nhưng mà đệ đừng giận ta có được không, đừng có nói không cần ta, trong lòng ta, nơi này của ta, lồng ngực ta lúc nào cũng chỉ phập phồng vì đệ, trong trái tim ta luôn luôn yêu thương đệ!
Tô Thủy Nguyệt muốn cười lại không cười nỗi, hắn rõ ràng chỉ là muốn trêu chọc Bách Phệ Thôn một chút không ngờ y đã bày ra vẻ mặt đáng thương như vậy rồi. Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao y lại được lòng nữ nhân đến vậy, thu thập được nhiều nữ nhân ở bên mình đến vậy, với bộ dạng đáng thương áp lên trên bộ mặt nhan sắc dư thừa cùng với lời nói tha thiết như thế này thì là nữ nhân cường đại thế nào cũng sẽ gục ngã mà thôi. Nhưng mà nếu Bách Phệ Thôn đã tự mình nhận lỗi thì hắn cũng không thể chỉ đơn giản cho qua như vậy, không trêu chọc một chút thì đã không còn là Tô Thủy Nguyệt nữa rồi. Hắn không có rút tay mình ra mà lại chìa ra ngón tay tiếp tục chọt chọt lên ngực y.
\- Trong lòng huynh có ta thì đã sao, huynh cũng biết là ta không chỉ có mỗi mình huynh.
\- Ta biết, chỉ cần đệ không rời ra ta thì ta vĩnh viễn cũng không đem chuyện này ra để chất vấn đệ. Ta chỉ cần đệ chịu ở bên cạnh ta, thì cho dù là ta phải cùng bao nhiêu người tranh giành cũng không thành vấn đề.
\- Vậy sao? Cho dù ta có thêm bao nhiêu tình lang cũng không làm huynh bận lòng?
Tô Thủy Nguyệt rất biết khiêu khích, hai tay hắn vòng qua cổ Bách Phệ Thôn dùng giọng điệu vừa trêu chọc vừa thăm dò công kích y. Khuôn mặt của thiếu niên mười sáu tuổi lại có giọng điệu sắc bén giống như dao cứa vào trong ngực Bách Phệ Thôn làm y liên tục nhíu mày, một chút nhẫn nhịn cuối cùng cũng bị cuốn trôi đi mất. Bách Phệ Thôn không nói thêm gì ngay lập tức đem tay áp lên gáy Tô Thủy Nguyệt, phũ môi xuống bờ môi đang kề cạnh bên mình, cật lực nuốt lấy hơi thở mà y mong chờ đã lâu. Tô Thủy Nguyệt bị hôn cũng không phản kháng mà còn nhiệt tình quấn hai tay lên cổ Bách Phệ Thôn càng thêm chặt, hắn biết là người này chưa từng nói dối mình. Bách Phệ Thôn là một nam nhân nghĩa hiệp lại được thiên duyên trở nên cường đại nhưng cuối cùng vì một người như hắn mà không tiếc moi tâm can của chính mình ra, hắn có thể không cảm động mà được sao? Lần đó Bách Phệ Thôn cùng Mộ Dung Uyên ép buộc hắn, hắn cũng không giận, chẳng qua nhân cơ hội này trêu chọc y một chút vậy mà lại làm cái sợi dây tình ái của y phải rung lên.
\- Ưm... Ha...
Tô Thủy Nguyệt mơ màng nhìn ánh mắt nhu tình đang kề sát mặt mình, cái hôn sâu vừa mới rời ra cũng không nhịn được mà quấn lấy lần nữa. Bách Phệ Thôn không có dùng lực ép hắn nhưng lại giống như một con sói hoang hôn hắn đến không thở nổi, đầu lưỡi giống như rắn luồn lách trong khoang miệng hắn, chiếm lấy hết thảy hơi thở thuộc về hắn. Cho đến khi hắn đã tỉnh táo hơn một chút thì đã thấy y phục đã bị thoát xuống một nữa còn chính mình thì lại bị áp vào tường đá. Bách Phệ Thôn lúc này đã rời môi di chuyển xuống cổ hắn, vừa hôn vừa mút tạo ra vết hôn ngân đỏ chót.
\- Ưm... Khoan đã...
Tô Thủy Nguyệt dùng chút lý trí cuối cùng đem hai tay đặt lên ngực Bách Phệ Thôn muốn y dừng lại, dù gì hắn cũng đang mang thai lỡ động đến đứa nhỏ thì cũng không biết phải làm thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn mang một sinh linh ở trong bụng kinh nghiệm đương nhiên sẽ không có, nếu mà Bách Phệ Thôn trong lúc không kiềm chế được làm hỏng thì người làm cha như hắn chắc chắn sẽ ray rứt không chịu nổi. Chỉ là khi hắn quyết tâm muốn dừng thì hệ thống lại giao nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ: Câu dẫn Bách Phệ Thôn và nói đứa trẻ trong bụng là của y.
Thưởng: từ cấp 35 trở đi X với nam chính tăng 2 cấp.
Phạt: Giảm 5 cấp.
Chú ý: Bởi vì ký chủ chỉ mới mang thai chưa đến ba tuần cho nên khi X sẽ không bị ảnh hưởng gì, chỉ cần nhẹ nhàng là được. Hệ thống đã bí mật thêm vào cơ thể chủ nhân một chút hương liệu, đối với người mang thai không có gây hại nhưng khi X cho dù vô cùng nhẹ nhàng cũng sẽ làm ký chủ thấy sung sướng nhất. Chúc ký chủ hưởng thụ vui vẻ!"
......Đệch mợ, hệ thống này lại nhúng tay nhúng chân vào cơ thể của hắn, có phải là quá tự tung tự tác rồi không? Còn ép hắn nói dối đứa trẻ trong bụng là của Bách Phệ Thôn, đến khi y biết được sự thật thì sẽ như thế nào đây? Sẽ không một chưởng đánh chết hắn luôn chứ? Tô Thủy Nguyệt cau mày tức giận, làm tình một lần chỉ tăng một, hai cấp, nhưng làm nhiệm vụ thất bại liền giảm con mẹ nó đến năm cấp. Hệ thống này cũng thật biết ép buộc người ta!
\- Đệ đang phân tâm điều gì?
Lời nói của Bách Phệ Thôn đưa Tô Thủy Nguyệt về với thực tại, y phục hắn lúc này đã bị cởi xuống hết chỉ còn lại tiết khố, thân thể đầy vết hôn xanh tím có mới có cũ ẩn hiện đầy trên thân thể trắng nõn.
\- Thật ra... ta đang mang thai. Chỉ mới hơn mười ngày, huynh có thể nhẹ nhàng một chút có được không?
Tô Thủy Nguyệt dùng vẻ mặt ướt át nhìn lên liền làm cho Bách Phệ Thôn xao động tim đập thình thịch, y là một người yêu ai yêu đến nhất cử nhất động lại còn là bộ dạng ủy mị thế này còn có thể không rung động mà được sao?
\- Đang mang thai? Là con của ai!
\- Ta... làm sao biết. Có thể là con của huynh.
Câu này cũng không tính là nói dối đi, chỉ là gieo một chút hi vọng, nếu không phải là con của Bách Phệ Thôn thì cũng không thể trách hắn được vì đây cũng chỉ là phán đoán. Nhưng mà ánh mắt toát lên sự vui mừng tột độ đã làm tim Tô Thủy Nguyệt hẫng lại, hắn thật sự là một kẻ đáng chết, lừa một người tâm tình đơn thuần như Bách Phệ Thôn.
\- Đệ xác định là đang mang thai thật sao, là con của ta?
\- Mộ Dung Uyên đã bắt mạch cho ta, y là một dược sư cho nên sẽ không sai đâu. Ta cũng cảm thấy cơ thể gần đây rất lạ, có thể tin tưởng là vì đang mang thai.
Bách Phệ Thôn nghe thấy vậy liền đem y phục Tô Thủy Nguyệt kéo lên muốn mặc lại cho hắn, tuy rằng cấm dục nhưng bộ dạng lại vô cùng vui vẻ.
\- Nếu vậy thì ta phải bảo hộ cho thật tốt, Thủy Nguyệt, đệ thật sự làm ta thấy rất vui.
\- Không được, ta muốn làm! Huynh... nhẹ nhàng một chút là được rồi!
Tô Thủy Nguyệt đem y phục sắp được mặc lại hất ra, hai tay vòng qua cổ Bách Phệ Thôn ép y cúi xuống sau đấy nồng nhiệt hôn. Nếu mà hắn không dẫn dụ được y chắc chắn là sẽ trừ đi 5 cấp, hắn không có muốn đâu!! Bách Phệ Thôn nhận được sự nhiệt tình này của Tô Thủy Nguyệt liền có chút rối rắm nửa muốn dừng lại nhưng cũng muốn tiến tới xâm chiếm.
\- Thật sự là sẽ không sao chứ?
Tô Thủy Nguyệt sau khi rời môi bên miệng còn vương một vệt nước bọt liền lấy lưỡi liếm, hơi thở có chút khô khốc.
\- Ta nói là không sao. Huynh nếu không làm, thì đừng hối hận. Một lát Mộ Dung Uyên dẫn về bao nhiêu người ta tùy tiện chọn một người, huynh cũng không cản được ta.
Bách Phệ Thôn bị câu nói này làm đứt đi sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại.
\- Ta nhất định sẽ nhẹ nhàng.
Bách Phệ Thôn hôn một lượt từ tai