Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!

Ch.81: Mê hương không có tác dụng.


trước sau

Hệ thống vô cùng đúng lúc đưa ra gợi ý mà Tô Thủy Nguyệt hắn cần nhất, tính ra hệ thống này cũng không quá tệ. Tô Thủy Nguyệt mở túi trang bị ra, bên trong có một hộp vuông vức to hơn lòng bàn tay một chút, bên trong hộp là ba vòng hương mùi hương nhàn nhạt tỏa ra cùng với một lọ nhỏ, bên trong lọ có một viên đan dược to bằng móng tay. Hắn ngắm nghía một lúc rồi bỏ vào miệng nuốt xuống sau đấy đem vòng hương lại bàn, lấy ra một tráp xông hương mà đốt lên. Hắn lén nhìn sang Âu Dương Quế Chi nhưng mà tên này lại chẳng quan tâm hắn làm gì, không một động tĩnh mà ngồi thiền. Tô Thủy Nguyệt có chút thấy hối hận, một thiếu niên trong sạch vững tâm như thái sơn vậy mà sắp bị hắn hủy hoại rồi, sau này y liệu có vì vậy mà hận hắn hay là không đây? Nhưng... hương đã xông rồi có muốn hối hận cũng không kịp nữa.

Tô Thủy Nguyệt lại leo lên giường chờ đợi, mùi xông hương thoang thoảng làm cơ thể hắn có chút nóng, cảm giác bức bách giống như nuốt phải xuân dược mỗi một lúc càng hiện hữu rõ ràng. Hệ thống chết tiệt này đáng lý ra nên để hắn miễn nhiễm mới đúng, hắn nếu cứ như thế này mà mất đi lý trí thì đâu còn gì gọi là hưởng thụ.

"Là do ký chủ tự mình nuốt đan dược. Cơ thể ký chủ lúc này đang thích ứng với loại đan dược này cho nên sản sinh ra một chút tác dụng phụ, sau này người sẽ không cần phải dùng đến xông hương nữa. Cơ thể người sau khi uống loại đan dược kia sẽ tự phát ra mùi thơm giống như xuân dược, nam nhân ngửi thấy sẽ tự mình chạy đến."

Hệ thống chết dẫm này sao lại không nói trước, rõ ràng là cố tình để hắn nuốt đan dược đi, Tô Thủy Nguyệt đau khổ trừng mắt, sau này hắn sẽ không bị thao đến chết đấy chứ! Hắn nghe cơ thể mỗi lúc một nóng, mồ hôi chảy ướt y phục làm hắn khó chịu muốn chết.

\- Nóng quá!

Tô Thủy Nguyệt buông một tiếng thở dốc sau đấy tự cởi y phục chính mình giải thoát khỏi cơn nóng như thiêu đốt, trước mắt mờ dần chỉ còn lại nhân ảnh gần như gang tấc đang ngồi đối diện. Âu Dương Quế Chi vẫn là điệu bộ như vậy không có một chút suy chuyển còn hắn thì đã như lao vào đống lửa, chẳng lẽ là thuần âm chi thể bị hương dược chi phối nhanh hơn sao? Hắn sau khi đã cởi hết hai lớp áo liền lao tới ngồi lên một bên đùi Âu Dương Quế Chi, hai tay thì vòng qua cổ y, chôn mặt trong hãm cổ y mà thở dốc từng hơi.

\- Tô thí chủ thỉnh tự trọng.

Âu Dương Quế Chi này

rốt cuộc cũng chịu mở miệng nhưng câu đầu tiên nói lại là nói hắn không có tự trọng. Không tự trọng thì không tự trọng, dù gì đi đến bước này rồi hắn cũng không cần giữ lại mặt mũi. Tô Thủy Nguyệt ngước mặt lên nhìn, mặt kề sát vào mặt, đôi mắt dài hẹp giống như phát ra tinh quang nhìn thẳng vào mặt hắn. Âu Dương Quế Chi khi mở mắt ra thật sự là một tuyệt sắc nam nhân, nói hắn không bị thu hút thì là nói dối, nhưng trong ánh mắt đó của y lại sáng trong không nhiễm bụi trần làm cho tinh thần hắn tỉnh táo hơn một chút.

\- Ta... ta thật sự rất nóng... ah!

Âu Dương Quế Chi chỉ nhíu mày một cái rồi đẩy Tô Thủy Nguyệt ra xoay người hắn lại để lưng hắn đối diện với chính mình sau đấy truyền vào chút linh lực.

\- Tự tạo nghiệt lại không thể chịu được nghiệt. Tô thí chủ xông hương mê tình trong phòng ta lại không thể tự mình giải sao?

Tô Thủy Nguyệt run run cảm nhận từng đợt linh lực truyền vào, cơ thể so với vừa rồi đã có chút mát hơn nhưng vẫn là nóng không chịu được.

\- Ngươi tại sao vẫn còn tỉnh táo?

Thắc mắc của Tô Thủy Nguyệt rất nhanh đã được đáp lại.

\- Là người có dòng máu của Âu Dương gia sẽ không bị bất cứ loại độc dược nào chi phối, cũng như mọi loại kết giới đều không ngăn cản được người mang huyết thống Âu Dương. Tô thí chủ ngươi không thể khiến ta trở lại trần tục xin đừng tốn công vô ích.

\- Ta cứ muốn tốn công vô ích thì đã sao chứ, còn đến mười ngày ngươi cứ đợi ta đến lấy đi trong sạch của ngươi đi!

Tô Thủy Nguyệt quay phắc lại hất tay Âu Dương Quế Chi ra, cơ thể được y truyền linh lực vào đã có thể lấy lại được tự chủ, cũng đã bớt nóng đi rất nhiều.

\- Ha... Ta cũng thật mong chờ.

Âu Dương Quế Chi nhìn thấy Tô Thủy Nguyệt đã không còn gì đáng ngại liền giơ một tay ra, cách không mà nâng tráp xông hương lên, chưa đầy một cái chớp mắt đem vật kia bóp nát tiêu tán vào trong không khí. Xong việc lại tiếp tục chắp tay trước ngực mà ngồi thiền, hai mắt nhắm lại.

Trong sách thì nhân vật Âu Dương Quế Chi này vô cùng nhu mì cũng không có lực lượng vậy mà tại sao lúc này lại hung dữ cùng dũng mãnh như vậy, làm cho hắn sợ muốn chết luôn rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện