Edit + Beta: Ba Chấm
_
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Đêm khuya tĩnh lặng, gió cũng ngừng lại.
Bóng tối trong phòng chậm rãi vang lên tiếng hít thở đều đều, ngẫu nhiên còn có một câu nói mớ khe khẽ.
Quý Xuyên mở to mắt nằm trên giường, ánh mắt thoáng nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía ngủ Hứa Thuật đang nằm trên mặt đất.
Tuy rằng mặt đất cứng, không bằng phẳng, nhưng cậu hiển nhiên ngủ rất ngon.
Ánh trăng chiếu rọi lên mặt cậu, ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau khiến người này nhìn qua có chút không chân thật.
Quý Xuyên thu hồi ánh mắt, chậm rãi vươn tay phải, đưa ra trước mặt.
Anh nhìn chằm chằm ngón tay chính mình hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thuật cả người nhức mỏi tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy được mép giường có một đôi chân rũ xuống.
Nhìn theo cặp chân hướng lên trên.....!
Quý Xuyên chống hai tay lên thành giường, hơi cúi người về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Hứa Thuật.
Không biết anh ta nhìn cậu đã bao lâu rồi.
Hứa Thuật cơ hồ trong nháy mắt giật bắn lên, lui ra sau hai bước: "Anh định làm gì?"
Quý Xuyên nhìn cậu, chớp chớp mắt, nói:" Tôi hình như thích cậu rồi."
Hứa Thuật không cẩn thận bị sặc nước miếng, đột nhiên ho khan.
Cậu một bên ho một bên điên cuồng lui về phía sau, thẳng đến khi lui đến cửa phòng, mới thả lỏng người, vẻ mặt hoảng sợ mà kéo cửa chạy đi ra ngoài.
Mẹ kiếp, tên tâm thần này, sáng sớm đã muốn giết cậu!
Quý Xuyên thật sự càng ngày càng nguy hiểm......!Sau khi rời khỏi đây nhất định phải nghĩ cách dọn ra khỏi nhà.
Từ từ, cây bút máy kia có thể thay đổi tính cách cùng tâm lý của anh ta không nhỉ?
Hứa Thuật dừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua hình xăm màu đỏ trên cổ tay trái cổ.
Nếu cậu viết Quý Xuyên biến thành một cái thanh niên tốt bụng dịu dàng như ánh mặt trời, sẽ không phải ổn hơn à?
Nhưng mà chuyện này có thể để sau, nếu ván trò chơi này có thể thuận lợi giải quyết, sau đó sử dụng bút máy trước khi rời đi thì tốt rồi.
Để tránh trong quá trình trò chơi gặp được tình huống nguy hiểm không có cách giải quyết.
Hứa Thuật đưa ra quyết định, mới quay đầu lại nhìn căn phòng phía sau.
Bóng đen tối hôm qua......!Chắc là đứng ở bên trái cửa đi? Đáng tiếc không còn lưu lại dấu vết nào gần đó.
Lúc này Quý Xuyên từ trong phòng đi ra.
Anh cùng Hứa Thuật nhìn nhau vài giây, mở miệng nói: "Tôi còn chưa nói xong."
"......" Hứa Thuật nói: "Tôi còn chưa muốn chết."
"Ồ."
Quý Xuyên lên tiếng, đôi mắt rủ xuống.
Hứa Thuật:???
Biểu tình này nhìn kiểu nào cũng thấy giống bộ dạng rất thất vọng?
Cậu vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Chúng ta nhanh tìm Vương Nhuận đi, nhìn kỹ trong miếu ra sao rồi hẵn nói."
Mới vừa nói xong, cậu liền thấy Vương Nhuận từ phòng bếp đi ra.
Đối phương nhìn thấy bọn họ hơi hơi sửng sốt, rồi cười nói: "Hai người thức rồi à, tôi vừa định đi kêu các cậu ăn cơm đấy.
Trong phòng bếp có nước ấm, các cậu vào rửa mặt trước đi."
Buổi sáng có cháo trắng kèm với loại dưa muối gì đó chưa từng thấy qua, thanh đạm, ăn rất ngon miệng.
Ăn cơm xong, Vương Nhuận từ phòng bếp đi ra cầm theo một túi rác, mang theo hai người bọn họ ra cửa.
Cậu ta nói ở cuối thôn, bên ngoài có vài người trong thôn đào một cái hố to, chuyên môn dùng để ném rác, vừa lúc có thể tiện đường đi qua vứt rác.
Vì thế ba người bọn họ cùng đi đến hướng thần miếu.
Lúc ra khỏi cửa, Hứa Thuật ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua túi rác trong tay Vương Nhuận.
Đó là một bao nilon trong suốt, bên trong là thức ăn thừa cùng một ít giấy vệ sinh, với vài đồ vật linh tinh.
Tầm mắt cậu dừng trên túi rác khoảng hai giây mới dời đi.
Không đi bao xa, phía trước truyền đến tiếng cười đùa của một đứa nhóc.
Hứa Thuật ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đứa nhóc ước chừng ba bốn tuổi đang từ trong nhà chạy ra, trong tay nó còn cầm một chiếc chong chóng, vừa chạy vừa vẫy vẫy, trông rất đáng yêu.
Nhưng sau khi thấy ba người bọn họ, nụ cười trên mặt nó lập tức đông cứng lại, sau đó xoay người chạy về nhà.
Vương Nhuận bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này sợ người lạ lắm."
Đứa nhóc chạy vào nhà cũng không có đem cửa hoàn toàn đóng lại, mà để lại một khe hở nhỏ, khi ba người đi ngang qua, Hứa Thuật chú ý tới nó đứng đằng sau kẹt cửa trộm nhìn bọn họ.
Cặp mắt to chớp chớp, khuôn mặt hồng hồng, đáng yêu đến nỗi khiến người khác muốn nựng một cái rồi cho một vài viên kẹo, đáng tiếc trong túi Hứa Thuật không có.
Đầu thôn đến cuối khoảng cách cũng không xa, bọn họ một đường vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Cách rất xa, Hứa Thuật liền liếc mắt thấy tòa thần miếu kia.
Từ bề ngoài nhìn qua, nó cũng giản dị giống như những căn nhà của thôn dân khác, nhưng ngói xanh trên tường và mái trông mới hơn những căn nhà khác một chút.
Rõ ràng là nó đã không tồn tại lâu như những ngôi nhà khác.
Ở ngoài miếu có một mảnh đất trống bằng nửa cái sân bóng rổ lớn, chắc là vì để tiện dùng trong lễ hiến tế.
Lúc này cửa căn miếu kia đang mở ra, Vương Nhuận thấy vậy còn sửng sốt một lúc, mới vừa định nói có khả năng có người ở bên trong, thì lập tức thấy có ba người từ trong miếu đi ra.
Người bước ra trước là gã bụng bia, phía sau là gã béo cùng một tên to cao.
Đây đúng là ba người chơi ở trong nhà Vương Đại Lôi.
Nhìn thấy Hứa Thuật cùng Quý Xuyên, gã bụng bia hỏi: "Hai ngươi cũng tới rồi? Chúng tôi đều đã xem qua hết rồi."
Hứa Thuật gật gật đầu, quay đầu lại hướng Vương Nhuận nói: "Nếu không cậu đi ném rác trước đi, chúng ta tùy tiện xem là được rồi, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào bất kỳ cái gì cả."
Vương Nhuận sảng khoái lên tiếng, cũng không nhiều lời liền đi.
Hứa Thuật đứng ở tại chỗ, mỉm cười nhìn cậu ta đi xa.
Thẳng đến khi Vương Nhuận biến mất ở đầu đường mòn đằng kia, nụ cười trên mặt cậu mới phai nhạt, ngay sau đó trầm giọng hỏi: "Anh thấy được gì chứ?"
Hứa Thuật âm lượng không lớn, rõ ràng chỉ nói cho Quý Xuyên đang bên cạnh nghe.
Quý Xuyên gật đầu, không nói gì.
Trong túi rác của Vương Nhuận xuất hiện một thứ —— một cái đầu thỏ đã bị gặm.
Đó là món ăn của nhà thôn trưởng tối qua.
Hứa Thuật nhớ rõ, tuy rằng lúc ấy đầu thỏ cũng được để trong dĩa đồ ăn, nhưng không ai ăn nó.
Nhưng ở trong túi rác, lại xuất hiện một cái đầu thỏ đã bị gặm.
Là ai ăn? Nửa đêm có người gặm nó, hay là sáng sớm bị người khác ăn?
Hoặc là —— ai đem thừa đồ ăn đưa vào bên trong căn phòng bị khóa? Hoặc chính là người lén lúc đứng ở cửa nhìn bọn họ.
"Chúng ta vẫn nên tìm một cơ hội đi vào căn phòng đó nhìn thử mới được." Hứa Thuật thấp giọng nói, "Đương nhiên, tốt nhất là ban ngày."
Quý Xuyên ừ một tiếng, còn chưa nói chuyện, tên to cao bên kia đã mở miệng: "Hai người đứng ở chỗ đó làm gì thế, vào xem thử đi, Bồ Tát gì gì lớn lên cũng quá