Edit: Guiga
Beta: Ba Chấm
–
Những người chuyên buôn bán thịt người ở đây, đều là cha mẹ của những thứ thịt đó.
Bọn họ không chịu nổi việc ăn thịt người nhà của mình, nên bán cho những người giết lấy thịt[1] sau đó lấy tiền có được đi mua "đồ ăn" khác.
[1]Nguyên văn là " Đồ tể ".
Ở đây, thịt người thường được cắt ra khi vẫn còn sống.
Nếu có người vừa ý với cánh tay của hắn, người bán thịt sẽ trực tiếp chặt cánh tay đi, nhưng những bộ phận khác phải nhanh chóng bán hết, nếu để người này chảy máu đến chết, thịt sẽ không còn tươi.
Hành động tàn khốc như vậy không còn hiếm lạ gì ở những năm đói kém.
Thế mới có câu nói: "Thà làm chó ở thời bình, còn hơn làm người ở lúc loạn lạc."
Hứa Thuật nhìn bé gái gào khóc không ngừng, khẽ thở dài, quay lại hỏi Quý Xuyên: "Người chơi đi cùng với anh đang ở đâu vậy, hắn nói muốn đến đây trước, sao chúng ta đến đây rồi còn chưa nhìn thấy hắn?"
Quý Xuyên lắc đầu không nói.
Bé gái lau nước mắt nói: "Là cái anh mặc áo choàng màu xanh hả? Em đã nhìn thấy anh ấy, anh ấy thật sự đi đến trấn trên."
Hứa Thuật nói: "Nếu như vậy, có thể còn người chơi khác ở trên trấn, nhưng chưa gặp mặt với chúng ta.
Có thể muốn vào từng nhà tìm manh mối vì thế mọi người mới tách ra."
Cậu nhìn trời, nói: "Bây giờ còn sớm, chúng ta đi hỏi thăm từng nhà xem sao, vừa đi tìm người vừa xem có manh mối nào được giấu ở đó hay không."
Quý Xuyên đáp một tiếng, quay đầu hỏi bé gái: "Nhà em ở đây?"
Bé gái ngơ ngác, cúi đầu nói nhỏ: "Nghe đồn, đồ ăn tiếp tế của triều đình sẽ sắp được vận chuyển đến, ở lại huyện Bình Dương mới có thể nhanh chóng nhận đồ ăn.
Vì thế cha em quyết định bán em và mẹ sau đó ở lại trấn chờ đồ ăn.
Từ lâu, em đã không còn nhà."
Nó vừa nói, nước mắt rơi từng giọt xuống đất.
"Ở trên trấn cũng vô cùng nguy hiểm" nó nghẹn ngào nói: "Tất cả mọi người ở đây đều ăn thịt người, đặc biệt là thịt con nít rất được bọn họ yêu thích, nếu không phải mấy hôm nay em đều trốn ở bên ngoài, nếu không e là đã bị những người đó ăn thịt từ lâu...!Nếu không nhờ anh trai này dẫn em theo, em một bước cũng không dám đến đây, cầu xin hai anh đừng đuổi em, cho em đi theo hai anh đi mà."
Nó nói xong, rồi quỳ xuống, hai tay nắm lấy tay áo của Quý Xuyên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt cầu xin hai người.
Hứa Thuật vừa không đành lòng, nhưng cũng hiểu rõ tình huống của bọn họ bây giờ đến bản thân còn không lo nổi, vốn dĩ không thể có thời gian quan tâm một NPC.
Nhưng mà...!
Cậu nói nhỏ: "Có lẽ nó chính là đối tượng nằm trong cốt truyện của màn chơi này, hay là trước tiên cứ dẫn nó theo?"
Quý Xuyên nhìn cậu hỏi: "Nêu không phải như vậy thì cậu nghĩ tôi dẫn nó theo làm gì?"
"....Hả."
Đúng thật là không phải có ý tốt gì mà.
Sau đó, hai người dẫn theo một đứa bé cùng nhau xuất phát từ cổng thị trấn đi hỏi thăm từng nhà từng nhà một.
Bé gái tên là Tiểu Hà, Hứa Thuật hiểu nhầm là Hòa trong cây mạ, nó mới giải thích nói bởi vì ngoài thị trấn có một cái sông lớn, cho nên cha nó đặt cho nó cái tên này.
*Hứa Thuật hiểu nhầm vì "Hà" ( tiếng trung là "何") trong phiên âm là "hé" phát âm giống với cây mạ (phiên âm là hémiáo (Hòa Miêu)"
Nó năm nay mới bảy tuổi, tuổi này ở thời hò bình vẫn là còn tuổi ăn tuổi lớn.
Nhưng trải qua hoàn cảnh gian khổ như thế này, nó hiểu chuyện nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Hứa Thuật trò chuyện với nó được một lúc, nó đã nhanh chóng lộ rõ vẻ dựa dẫm vào cậu, lúc nào cũng nắm vạt áo cậu, một tiếng anh Hứa, hai tiếng anh Hứa vô cùng ngọt ngào.
Ngoại trừ âm thanh của họ nói chuyện, thị trấn này hầu như không có một âm thanh nào khác, giống như tất cả mọi người đều đã chết hết.
Nhưng sau khi đám người bọn họ đi đến từng nhà mới biết, thật ra có không ít người sống qua lại.
Hai người nhìn thấy người đầu tiên là ở ngôi nhà thứ bảy trong trấn.
Những ngôi nhà đa số đều không khóa, hay nói là không thể khóa được — ổ khóa trêи cửa đã bị đập phá, thậm chí một số cánh cửa đã đập tớ tợi tả tới nổi ngay cả gió cũng không cản được.
Vì vậy Hứa Thuật trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Bước vào nhà, nhìn thấy cái bàn nằm chổng vó trêи mặt đất, cả căn phòng lộn xộn, giống như đã bị người lục tung lên.
Chỉ duy nhất pho tượng Quan Âm trêи giá đỡ vẫn còn y nguyên.
Bên trong có một người đàn ông gầy gò ốm yếu nằm trốn một góc, ngay lúc Hứa Thuật đẩy cửa đi vào ông ta mới bước ra, quỳ trêи đất dập đầu cầu xin hai người họ đừng ăn ông ta.
Sau đó hai người lại gặp một đôi vợ chồng ở một căn nhà khác.
Người vợ có cái bụng rất lớn, nhưng những chỗ khác của cơ thể lại rất gầy.
Lúc đầu, Hứa Thuật còn tưởng bà ấy ăn đất sét trắng, sau đó mới biết bà đang mang thai, vì cái giỏ đỏ thẫm màu thịt đang phơi giữa sân, trông không giống như không có gì để ăn.
Khoảng nửa giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng gặp người chơi khác, hơn nữa còn gặp được hai người.
Trong đó có một người, lúc trước cùng Quý Xuyên rơi vào tay của người đàn ông trêи núi, tên là Trương Mậu.
Bên cạnh anh ta còn có một người chơi nữ tên là Dương Nhuế.
Còn có Viên Quảng, tổng cộng có năm người chơi.
Mà bên cạnh Viên Quảng lúc này còn có một người chơi khác.
Người chơi kia đi từ khu rừng nhỏ bên trái con sông đối diện với thị trấn, Dương Nhuế cũng đi từ hướng này, nhưng vị trí của cô ta gần hơn, vị vậy hai người chưa từng gặp nhau.
Đến khi bầu trời tối đen, cũng không xuất hiện thêm người chơi nào nữa, đại khái cũng có thể xác định được ván này có tổng cộng sáu người chơi.
Vì thế mọi người thảo luận, quyết định chia làm ba nhóm hành động, bé gái Tiểu Hà sẽ đi cùng Hứa Thuật và Quý Xuyên.
Nhìn thấy hai người bọn họ muốn dẫn theo đứa bé, Trương Mậu có chút khó chịu: "Bản thân còn chưa no bụng, mang theo đứa nhỏ này làm gì? Tìm được cây cỏ cũng phải chia cho nó một phần? Nó đi theo chúng ta cũng không thể sống tốt, thôi thì để nó tự đi một mình!"
Tiểu Hà nắm lấy tay áo Hứa Thuật trốn sau cậu, để lộ nửa đầu ra nói: "Anh trai, anh đừng đuổi Tiểu Hà đi, em không cần các anh chia đồ ăn, em, em có thể tự đi tìm thịt người chết để ăn...!Chỉ cần đừng để em đi một mình, nếu để những người khác nhìn thấy em, bọn họ chắc chắn sẽ ăn thịt em mất! Em xin anh! Anh trai, Tiểu Hà cầu xin anh!"
Hứa Thuật cúi đầu nhìn nó, nói với Trương Mậu: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ không chia phần cây cỏ các anh tìm được đâu.
Không còn sớm, trước tiên đi tìm chỗ ở đi.
Buổi chiều chúng tôi đi qua thị trấn xem qua một lần, phía trước có một căn tứ hợp viện*, đủ cho tất cả chúng ta ở."
* Nhà có bố cục xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, ảnh minh họa cuối chương.
"Hôm nay cứ như này sao, bây giờ tôi đói đến hoa mắt rồi, mọi người cùng nhau nghĩ đi đâu tìm đồ ăn đi."
Dương Nhuế ôm bụng, nhíu mày nói: "Tôi bị bệnh dạ dày, đói bụng thật khó chịu."
Viên Quảng lấy ra một cái bọc gói nhiều lớp vải, mở từng lớp từng lớp một lộ ra rễ cỏ bên trong: "Tôi đào cả buổi, chỉ có cái này cũng miễn cưỡng ăn được, hay là chúng ta ăn lót dạ trước?"
Dương Nhuế do dự một hồi, chần chờ cầm lên một nhánh cây, nhăn mặt, cau mày cố gắng nhai nuốt, một lúc sau mới nói: "Cảm ơn anh, nhưng mà cái này thật sự quá khó ăn."
"Có thể cô còn chưa biết cảm giác đói đến không chịu nổi." Người chơi đi cùng Viên Quảng, Diêu Tà, nói: "Có người đồng