Edit: B a C h ấ m
~~~~~~~~~~~~
Hứa Thuật dùng điện thoại của Lương Lương chiếu sáng, một mình chậm rãi đi vào tầng hầm.
Mới vừa đi vào, một mùi mốc liền ập vào mũi của cậu.
Cậu đi xuống thang lầu, đứng ở một chỗ chiếu sáng một vòng chung quanh.
Đựa theo ánh sáng chiếu đến trên mặt vách tường đối diện, Hứa Thuật không khỏi hít một hơi.
Trên mặt tường......Viết chi chít dòng chữ làm người khác rợn người —— Ở bên nhau vĩnh viễn.
Thoạt nhìn như là dùng máu tươi để viết, mỗi nét chữ đều lưu lại dấu vết chảy xuôi xuống, lại vừa nghĩ đến một người đang chảy máu đầm đìa, thì có chút rợn người.
Tuy là tương tự chữ viết trong phòng của ông chủ nhà, nhưng chữ viết này khác nhau rất lớn đối với chữ viết kia, chắc hẳn là không phải cùng một người viết.
Nếu những chữ viết cẩn thận tỉ mỉ kia là của vợ ông ta viết, như vậy đây là do ông chủ nhà viết.
Hứa Thuật không đi qua, tiếp tục chuyển động di động, chiếu sáng góc bên trái.
Ở bên kia có một chiếc tủ lạnh.
Bên cạnh tủ lạnh có nhiều đồ vật bị ném lung tung, cậu thật sự thấy không rõ lắm, liền cất bước đi qua.
Mà theo khoảng cách tiếp cận, cậu đầu tiên thấy rõ là mấy dấu tay bằng máu được in trên tủ lạnh kia.
Kích thước khá lớn, có thể là tay của đàn ông.
"Nhất định là do ông chủ nhà......!Nơi này chẳng lẽ chính là hiện trường gây án hắn ta giết chết vợ mình sao?"
Hứa Thuật nghĩ như vậy, liền nhìn xuống dưới mặt đất trống trước mặt.
Không biết có bao nhiêu lớp bụi, đến bây giờ vẫn có thể thấy được một lượng máu lớn đã đông lại ở mặt đất.
Cậu đi về phía trước, đi tới bên cạnh tủ lạnh.
【Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Tới cũng đã tới rồi, hay mở ra thử nhìn xem?
Nếu như vậy, trong này có thể có đặt một cái sọ người? Đa số phim kinh dị thường thấy có nhiều đoạn như thế.
Hứa Thuật chuẩn bị tâm lý, sau đó duỗi tay, kéo cửa tủ lạnh ra.
Bên trong trống rỗng, trừ vết máu sớm đã khô lại.
......!Tự nhiên cảm thấy có chút thất vọng là sao nhỉ?
Cậu lại nhìn ngăn phía dưới, vẫn như cũ không có một vật nào.
Lúc này, Hứa Thuật mới chú ý đến đồ vật được ném lung tung bên cạnh.
Đầu tiên nhìn thấy, là một túi vải màu đen.
Bên trong lộ ra ít đồ vật, mà những đồ vật kia khi bị ánh sáng chiếu vào thì phát ra phản quang.
Cậu mở túi vải ra, liền thấy được một đống dụng cụ cắt gọt.
Dao phay, dịch cốt đao, thậm chí còn có một cây rìu.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều loang lổ vết máu.
Cậu có thể tưởng tượng ra, ở nơi này đã từng phát sinh qua một trận tra tấn đẫm máu.
Sau khi vợ ông chủ nhà chết, chắc chắn là còn từng bị chặt ra từng khúc rồi để vào tủ lạnh để đông cứng lại, bởi vì thế trong tủ lạnh có rất nhiều máu.
Trừ lần đó ra......!
Hứa Thuật giơ điện thoại lên, tính tiếp tục đi kiểm tra nơi khác.
Mà ngay lúc xoay người trong chớp mắt, cậu mơ hồ thấy được hai gương mặt trắng bệch từ từ bên trái của cậu!
Phút chốc, lông tơ Hứa Thuật đều đứng thẳng lên.
Cậu theo bản năng mà lùi lại hai bước, phía sau lưng " bộp " một tiếng đụng vào tủ lạnh.
Cùng lúc đó, cậu hô lên một tiếng "Là ai", cũng đưa điện thoại chiếu về hướng kia.
Sau đó, khóe miệng Hứa Thuật giật giật, có chút xấu hổ ——
Đó chỉ là một bức ảnh cưới treo ở trên tường mà thôi.
Nhưng cmn mặt trắng bệch như thế, cậu cảm thấy thật mất mặt, còn may là không đi cùng người khác.
Hứa Thuật ho khan một tiếng, nhấc chân đi đến bên kia.
Mới đi được ba bước, mũi chân cậu bỗng nhiên đá được một thứ gì đó.
Đồ vật kia rất nhỏ, " bộp " một tiếng liền bị đá ra xa.
Cậu vội vàng chiếu sáng mặt đất phía trước, ngay sau đó thấy được ở cách đó không xa là một chiếc điện thoại.
Thế nhưng ở đây sẽ có điện thoại?!
Hứa Thuật cơ hồ lập tức liền vọt đi lên đem nó nhặt lên, vui vẻ giống như nhặt được một khối vàng.
Ở loại địa phương này xuất hiện điện thoại, bên trong hơn phân nửa là có tin tức quan trọng!
Nhưng mà lúc cậu thử ấn vào một chút, quả nhiên không có cách nào khởi động.
Hắn đưa điện thoại di động bỏ vào túi,sau đó đem khung ảnh gỡ xuống nhìn mặt sau, lại ở nơi khác nhìn kỹ một lần.
Thấy không còn manh mối gì, liền đi ra ngoài.
"Còn muốn đi vào à?"
Hứa Thuật còn đang bò trên cầu thang, liền nghe được Quý Xuyên nói những lời này.
Trong lòng cậu có chút nghi hoặc, nhanh chân đi lên, sau đó liền thấy Lương Lương cùng Cao Trọng mặt mũi bầm dập đang quỳ trước mặt Quý Xuyên.
"......" Chuyện này thật đúng là ba chấm.
【Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Tiêu Mỹ đỡ ở khung cửa, nửa người tránh ở ngoài cửa, nhìn thấy Hứa Thuật xuất hiện, liền hai mắt đẫm lệ mà kêu lên: "Hứa ca, anh mau giúp giúp bọn họ đi! Quý Xuyên muốn giết người!"
Hứa Thuật nghĩ thầm, tôi nếu là có năng lực kia thì bây giờ còn có thể để tên Quý Xuyên này giữ lại không để cho gặp Diêm Vương à?
Nhưng mà cậu vẫn nhìn về phía Quý Xuyên, nói một câu:
"Tôi xem xong rồi, lên lầu đi?"
Quý Xuyên liếc mắt nhìn hắn, lại cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm hai người kia, mỉm cười ôn hòa:
"Chỉ cần đồng ý không đi xuống tầng hầm, tôi sẽ lập tức nói cho các người biết cấm kỵ là gì."
Cao Trọng đột nhiên nâng đầu lên, hung tợn mà trừng mắt Quý Xuyên, cắn răng nói:
"Lão tử không cần! Chính chúng tôi sẽ tự tìm!"
Bộp.
Lại một quyền nện lên má của hắn.
Quý Xuyên cười đến càng vui vẻ.
Anh ta đem cây dao đang cầm bên trái đổi tới tay bên phải, lưỡi dao nhẹ nhàng dán tới trên má Cao Trọng, ngữ khí cũng ôn hòa lên:
"Tiếp theo, tôi đổi dao nha."
Anh ta có một giọng nói rất mê người, khi nói lại là ngữ khí ôn hòa, khi nghe vào liền giống như rượu vang đỏ làm say lòng người.
Chỉ tiếc......!Anh ta là rượu độc.
Thân thể Cao Trọng không chịu khống chế mà run nhè nhẹ, lại mấp mé môi không chịu thua.
"Tôi đồng ý, tôi sẽ không đi vào tầng hầm." Lương Lương nói.
So sánh với một người chỉ gần hai tuổi, hiển nhiên một người trung niên đã trải qua sự đời càng hiểu được thời thế.
Mà sau khi nói xong câu đó, Cao Trọng khiếp sợ mà nhìn hắn một cái.
Trong mắt nam sinh kia tựa hồ có cảm xúc gì đó chậm rãi biến mất đến không còn một mảnh.
Cuối cùng, Cao Trọng cúi đầu, âm thanh nghẹn ngào nói:
"Tôi đồng ý."
Quý Xuyên vừa lòng, ném cây dao nhỏ xuống chậm rãi nói:
" Cấm kỵ là thất hứa."
Anh ta liếc mắt nhìn Hứa Thuật một cái, liền đi ra ngoài cửa.
Hứa Thuật đi đến trước mặt Lương Lương, đem điện thoại trả lại cho hắn,lú nhấc chân định đi lại nghĩ đến cái gì, ra tiếng nói:
"Anh ta nói chính là sự thật, vừa rồi các người đã hứa, cho nên ngàn vạn lần đừng đi xuống tầng hầm."
Cậu nói xong, mới thấy Tiêu Mỹ sắc mặt trắng bệch dựa vào cạnh cửa.
Âm thầm thở dài một hơi, Hứa Thuật trầm mặc mà lướt qua cô ta, lên lầu hai.
Cô ta đã kích hoạt cấm kỵ, ai cũng đều không cứu được.
Quý Xuyên thậm chí liền cho cô ta trở