Cố Tiêu nói trừng phạt thì đúng là trừng phạt thật.
Hứa Giai Ninh nằm trên giường nghẫm nghĩ, mệt mỏi tới mức tay cũng không cất lên nổi.
Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng cọ sát, sau đó là nhiệt tình va chạm, nóng bỏng như lửa, cô bị Cố Tiêu dày vò, đưa lên đỉnh cao của cực khoái không biết bao nhiêu lần, đến mức không thể chịu đựng thêm nữa mà thấp giọng nức nở xin tha, người kia bình thường chỉ cần cô nũng nịu cầu xin, hắn sẽ thương tiếc mà dừng lại thế nhưng hôm nay thì không.
Cố Tiêu nghe được thanh âm hờn dỗi, nũng nịu xin tha, va chạm dưới thân càng thêm ác liệt, hắn thở dốc, bàn tay tà ác chạm tới vùng mềm mại trên ngực cô túm lấy, nắn bóp, xoay tròn khiến người dưới thân chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
Cố Tiêu hài lòng nhìn đôi mắt trong veo thường ngày bỗng trở nên mờ mịt, long lánh ánh nước, gò má vì nhiễm hương vị tình dục mà đỏ ửng mê người, đôi môi mềm mại, hơi sưng đỏ vì được yêu thương quá độ mà trở nên trơn ướt, bé con quá mức liêu nhân cơ hồ khiến hắn muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
Cố Tiêu lẩm bẩm nói gì đó, đôi mắt nóng rực nhìn xuống thân thể mảnh mai, hắn mạnh mẽ rút phân thân ra, động tác bất ngờ khiến cô gái dưới thân giật mình nấc lên một tiếng, lông mi cong mảnh khẽ chớp, giọt nước mắt bên khóe mắt khẽ chảy ra.
Cố Tiêu vươn tay chạm nhẹ đón lấy, rồi lật úp người cô xuống, hắn lấy chiếc gối mềm, kê xuống bụng dưới của cô.
Ngón tay như ve vãn mà lướt từ trên xương bướm xinh đẹp đi xuống hõm eo, rồi dừng lại trên cặp mông trắng nõn, cong mẩy.
Cảm nhận được sự ve vuốt vừa dịu dàng vừa lưu luyến trên từng tấc da thịt, Hứa Giai Ninh khẽ run lên, cánh môi bị cắn chặt không nhịn được mà bật ra âm thanh mềm mại.: “A…Ư…”
Tay Cố Tiêu chống một bên, hắn cúi đầu, thả từng nụ hôn lên bờ vai tinh xảo, lướt xuống dưới lưng, hắn tìm tới, cắn nhẹ lên vành tai bé xinh, thấp giọng ra lệnh: “Bé con.
Gọi ca ca…”
Đi kèm với âm thanh trầm thấp, gợi cảm đó là bàn tay thon dài, cầm phân thân đặt trước lối đi, không đợi Hứa Giai Ninh chuẩn bị, bất ngờ chen vào, tiến thẳng đến nơi sâu nhất bên trong cơ thể cô.
“Ha…” Hứa Giai Ninh thở hổn hển, ngón tay thon nhỏ bấu chặt chiếc chăn dưới thân, cả người bị động nhấp nhô theo tiết tấu va chạm kịch liệt từ phía sau, khoái cảm đánh úp đến khiến đầu óc cô trống rỗng, có chút hít thở không thông.
“Bé con…gọi ca ca..” Cố Tiêu không nhận được câu trả lời, dưới thân càng thêm tăng tốc, đưa đẩy kịch liệt, bàn tay nắm chặt hai bên hông cô để lại trên da thịt trắng nõn những dấu vết xanh tím.
Hứa Giai Ninh không chịu được thế công mạnh mẽ như vậy, âm thanh rên rỉ cũng trở nên nghẹn ngào, uất ức, đáng thương.
Cô hé môi thấp giọng cầu xin.
“Ca ca…A…Ca ca…chậm chút…sâu quá…”
“Ngoan…cầu ca ca.
Ca ca sẽ nghe lời em, làm chậm lại một chút.” Cố Tiêu vừa day cắn vành tai mềm mại vừa dụ dỗ.
“A…Cầu…Cầu ca ca…chậm lại chút…Em chịu không nổi.”
Cố Tiêu hài lòng, nhếch khóe môi nở nụ cười tà tứ, rất biết nghe lời mà thả chậm động tác, thế nhưng mỗi lần đi vào đều tiến đến nơi sâu nhất, rồi lại từ từ rút ra, cứ như vậy lặp đi, lặp lại giống như trêu đùa, lại như câu dẫn.
Hứa Giai Ninh nào chịu được dày vò như thế, cô cắn môi, có chút xấu hổ quay đầu nhìn hắn lên án.
Cố Tiêu bật cười, bàn tay thon dài vươn tới nắm lấy cằm cô thích thú hỏi: “Ca ca nghe lời em.
Làm chậm lại, sao còn trừng ca ca? Nói xem? Ca ca phục vụ không tốt chỗ nào? Hửm?”
Nhưng mà như vậy càng thêm ngứa ngáy khó nhịn có được không.
Hứa Giai Ninh uất ức, không nói được câu “nhanh lên” chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng người đàn ông xấu xa kia rõ ràng biết rõ, còn cố tình chẳng chịu chiều theo ý cô, động tác ra vào vừa chậm chãi, vừa kìm nén khiến Hứa Giai Ninh cảm thấy như bị bắt nạt mà bật khóc thành tiếng.
Cố Tiêu giật mình, xoay người cô lại, đôi môi mỏng tìm tới khóe mắt, liếm đi giọt nước mắt đang rơi xuống, ôn nhu hỏi: “Sao thế này bé con? Sao tự dưng lại khóc?”
“Hức…Anh…anh bắt nạt em…Đồ xấu xa.” Hứa Giai Ninh đấm lên người hắn, cái mũi đỏ ửng nhăn lại, đôi mắt đẫm nước nhìn hắn đầy tủi thân.
Cố Tiêu vừa lau nước mắt cho cô vừa cúi đầu hôn xuống cánh môi mềm mại: “ca ca xấu xa chỗ nào? Nói cho ca ca được không?”
“Anh…anh …làm chậm như vậy…” Hứa Giai Ninh đấm lên vai hắn, chẳng quản cái gì xấu hổ với không xấu hổ nữa, uất ức lên tiếng.
Cố Tiêu bật cười, ôm lấy eo cô.
Động tác dưới thân chậm chãi chuyển động theo quy luật hỏi: “Là chậm như thế này? Bé con không vừa lòng? Muốn ca ca làm nhanh hơn một chút sao?”
Hứa Giai Ninh nghiêng mặt sang một bên, không nhìn hắn, xấu hổ hơi gật đầu.
Cố Tiêu nhếch nhẹ khóe môi, cười nghiền ngẫm, đưa đẩy hông nhanh hơn, thì thầm hỏi: “Nhanh như thế này?...Hay là muốn nhanh hơn nữa?”
Thực con mẹ nó muốn đạp bay cái tên xấu xa này ra ngoài.
Hứa Giai Ninh cắn môi, màu đỏ khẽ lan từ mặt xuống khắp cổ, vô cùng cam chịu mà lí nhí đáp: “Nhanh…nhanh hơn…”
“Ồ…” Cố Tiêu cố nhịn cười, động tác càng lúc càng tăng nhanh, khiến người dưới thân không nhịn được bám chặt cánh tay hắn thở hổn hển.
“Là nhanh như thế này sao?”
Hứa Giai Ninh vừa cố hít thở vừa bật ra tiếng rên rỉ nỉ non, vội vàng gật đầu tỏ ý “Đủ…đủ nhanh rồi...A…”
“Nhưng anh thấy vẫn chưa đủ nha…” Nói xong đôi bàn tay đang nắm eo cô hơi siết lại, động tác ra vào mạnh như vũ bão khiến Hứa Giai Ninh không kịp thở dốc, đôi mắt hạnh sợ