Hứa Giai Ninh mím môi uất ức ngồi xoa xoa cổ tay.
Một lát sau Cố Tiêu mới tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ, hắn nhìn cổ tay sưng đỏ của cô, không hiểu sao có hơi chột dạ, liếc mắt đi chỗ khác khẽ nói: “Xin lỗi.”
Hứa Giai Ninh bĩu môi, tủi thân không nói gì.
Cố Tiêu mím môi, kéo bàn tay cô qua, xoay trái vặn phải xem xét, nước da của Hứa Giai Ninh rất trắng, vết sưng tấy trên cổ tay càng thêm nổi bật, ngón tay hắn khẽ điểm lên vùng màu đỏ thẫm bắt đầu có xu hướng thâm tím lại hơi cau mày thử hỏi: “Có thể dùng dị năng chữa trị không?”
Hứa Giai Ninh ngơ ngác.
Đúng rồi nhỉ.
Cô nhấc ngón trỏ lên chạm vào cổ tay đang được Cố Tiêu nâng lên, ánh sáng bạc ấm áp lập tức bao lấy xoa dịu cảm giác đau nhức, một lát sau cổ tay Hứa Giai Ninh lại trắng nõn như lúc đầu.
Cố Tiêu nhìn kỹ lại một lần nữa, hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay trong tay mình ngẩng đầu nhìn cô: “Thực xin lỗi, là do tôi nóng vội…Tôi chỉ là…”
Hứa Giai Ninh chăm chú nhìn nhắn, Cố Tiêu lúc này cúi thấp đầu, đôi mắt cụp xuống nhìn cổ tay cô, mím môi không nói được hết câu.
Cô than nhẹ một tiếng rồi nói: “Không sao.
Anh mới bị em trai và người mình yêu phản bội, Anh đề phòng tôi như thế cũng phải.
Tôi hiểu được.”
“Người mình yêu?” Cố Tiêu cổ quái nhìn cô.
“Không phải sao?” Hứa Giai ngơ ngác.
“Trong giấc mơ cô ta không nói với cô sao? Tôi và cô ta chỉ là quan hệ liên hôn mà thôi.”
Cái này thì quả thật tiểu thuyết không đề cập đến, chỉ nói là sau khi ba mẹ mất, Cố Tiêu tạm thời ổn định được công ty thì lập tức đính hôn với ái nữ của một tập đoàn kinh tế khác.
Hứa Giai Ninh lắc đầu: “Cái này thì tôi không biết.
Cô ta không nói rõ cho tôi.”
“Trong quan hệ làm ăn, hai tập đoàn sẽ sử dụng liên hôn để bắt tay với nhau, cùng lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích của mình, hai bên, bên nào cũng được lợi.” Cố Tiêu cười nhạt, hắn buông tay Hứa Giai Ninh ra, nhặt áo thun dưới đất lên mặc vào người rồi dựa lưng vào tường giống như không để tâm mà hỏi: “Cô ta có kể kết cục của tôi cho cô không?”
“Anh…chết.” Hứa Giai Ninh chột dạ nhìn hắn.
“Chết trong tay Cố Thành?” Cố Tiêu bật cười suy đoán.
Mẹ kiếp.
Cái này anh cũng đoán ra hả? Hứa Giai Ninh gào thét trong lòng.
Cô gật đầu chứng nhận suy đoán của hắn.
“Vậy sao.” Cố Tiêu cười lạnh, đôi mắt băng lãnh nhìn xa xăm, “Để tôi xem hắn giết tôi thế nào.”
Hai người đều ăn ý giữ im lặng, không ai tiếp tục mở miệng nói gì nữa.
Lát sau Hứa Giai Ninh khẽ ho một tiếng hỏi Cố Tiêu: “Cái đó sau này anh định thế nào?”
Cô Tiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Cô nói khu căn cứ đó ở A thị phải không?”
Hứa Giai Ninh gật đầu.
“Vậy ngày mai lên đường đi tới A thị xem sao.”
Muốn trực tiếp đối đầu với nam chính luôn? Chậc…
Hứa Giai Ninh tính toán trong lòng, hào quang nhân vật chính không quật anh nát bét người mới lạ.
Cô suy nghĩ một chút tìm lý do thoái thác trong đầu, linh quang vừa lóe vội nói:
“Khoan đã.
Khoảng chừng hai ba ngày nữa sẽ có một trận mưa thiên thạch chứa từ trường, đừng lên đường vội, tạm thời vẫn nên ở chỗ này thì hơn.”
Cố Tiêu sửng sốt, đúng là đã từng nghe cô nhắc đến chuyện này.
“Không ra ngoài cũng sẽ bị cảm nhiễm sao?” hắn hỏi thử.
“Hết cách, nguồn năng lượng từ trường không rõ nguồn gốc này sẽ trực tiếp khuếch tán vào trong không khí.
Chỉ cần ngửi phải đều sẽ bị ảnh hưởng.”
“Ai cũng sẽ bị sốt sao?”
“Hứa Giai Ninh lắc đầu: “Không phải.
Vẫn có nhiều người không bị gì hết.
Thế nhưng nếu yên ổn vượt qua được cơn sốt này thì có thể kích phát được dị năng trở thành dị năng giả.”
Cố Tiêu trầm mặc suy nghĩ.
Cũng có nghĩa là nếu như không thể vượt qua được thì chỉ có một con đường chết.
Đã như