“Tiểu Ninh.” Cố Tiêu lo lắng muốn lại gần Hứa Giai Ninh, cô lại như không nhận ra hắn, theo phản xạ mà vung kiếm.
Cố Tiêu nhíu mày né tránh đường kiếm quét đến, hắn nâng tay lên khẽ chặt xuống cổ tay Hứa Giai Ninh, thanh kiếm liền rơi xuống đất, cô như mất hết sức lực đứng khựng lại.
Đôi đồng tử mờ mịt giống như một kẻ lữ hành cô độc đi trong bóng tối không tìm thấy lối ra.
Cố Tiêu đau lòng kéo cô lại ôm xiết trong lòng khàn giọng lặp đi lặp lại: “Ninh Ninh, thực xin lỗi, tôi không nên để em ở lại một mình, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Hứa Giai Ninh chẳng hề phản ứng, cô vùi mặt vào lồng ngực hắn, vẻ mặt chết lặng.
Cố Tiêu lo lắng kéo cô ra kiểm tra không tìm thấy vết cào hay vết cắn nào mới bắt đầu buông lỏng tinh thần.
Hắn trầm mặt khẽ lay người cô: “Ninh Ninh, em nghe được tôi nói không?”
Hứa Giai Ninh mờ mịt ngước mắt lên nhìn hắn, đôi đồng tử đờ đẫn quan sát Cố Tiêu hồi lâu mới bắt đầu có tiêu cự.
Cô run rẩy đôi môi bật thốt lên: “Cố Tiêu…là anh sao?”
“Là tôi, tôi về rồi, Ninh Ninh, tôi về rồi đây.
Thực xin lỗi, tôi sai rồi…” Cố Tiêu vươn tay ôm lấy khuôn mặt Hứa Giai Ninh lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống cùng dòng máu bên khóe miệng cô, đau lòng đáp lại.
Hứa Giai Ninh ôm chầm lấy hắn bật khóc, nước mắt tủi hờn, sợ hãi kèm theo sự ân hận cứ thế như vỡ đê mà tuôn ra thấm ướt ngực áo của Cô Tiêu.
Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa lưng cô liên tục an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi, tôi sẽ không bao giờ để lại em một mình như vậy nữa…”
Hứa Giai Ninh nức nở gào khóc, rồi giống như sợ tiếng động của mình sẽ dẫn tang thi tới cô lại cắn chặt đôi môi, cố gắng ghìm chặt tiếng khóc tức tưởi bật lên trong cổ họng.
“Cố Tiêu… Chị Tiểu Lam… Chị Tiểu Lam vì cứu tôi…”
Hứa Giai Ninh nấc lên, không thể bình tĩnh mà nói được hết câu, Cố Tiêu đau lòng khẽ vỗ lưng cô trấn an: “Nào bình tĩnh lại đã.
Hít thật sâu… Chúng ta lại xem tình huống của cô ấy nhé.”
Hứa Giai Ninh ngoan ngoãn hít vào một hơi rồi lau lung tung nước mắt trên mặt.
Hai người nhanh chân chạy lại bên cạnh Vu Lâm ngồi xuống.
Cố Tiêu nhíu mày nhìn vết cào trên cổ tay phải của Vu Hiểu Lam, máu xung quanh đã bắt đầu biến đen.
Lại nhìn Vu Lâm thẫn thờ ôm chặt lấy cô ấy giống như đứa trẻ lạc đường, mất đi tất cả mọi thứ.
Mà Hứa Giai Ninh ngồi bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, cô ngơ ngác nhìn cánh tay của Vu Hiểu Lam, sắc mặt trắng bệch, vừa đau khổ vừa ân hận, nước mắt như chuỗi hạt thi nhau chảy xuống, hai cánh môi run lên bần bật.
Cố Tiêu thở dài, hắn là người duy nhất giữ được bình tĩnh lúc này, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ phương án giải quyết.
Đúng rồi dị năng trị liệu.
“Ninh Ninh.
Mau.
Bình tĩnh lại.” Cố Tiêu vội bắt lấy hai vai Hứa Giai Ninh lay thật mạnh nhắc nhở.
“Dị năng trị liệu của em…”
Hứa Giai Ninh như bừng tỉnh vội vàng tóm chặt tay hắn vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, dị năng trị liệu, sao tôi có thể quên mất được cơ chứ.”
Cố Tiêu lập tức lay Vu Lâm gọi hắn.
“Vu Lâm.
Đừng ôm nữa.
Đặt cô ấy xuống.
Anh nghe thấy tôi nói không.”
Thế nhưng Vu Lâm vẫn ngơ ngác không chút phản ứng, giống như bị phong bế trong thế giới của chính mình.
Cố Tiêu sốt ruột nhìn vết thương trên cổ tay của Vu Hiểu Lam đang dần tím đen lại, hắn cắn răng giật tay Vu Lâm định kéo người ra, lúc này y chợt có phản ứng, hai cánh tay Vu Lâm vội vã ôm xiết Vu Hiểu Lam thật chặt, ngăn cản ý đồ muốn cướp người của Cố Tiêu, hai mắt y đỏ sậm điên cuồng nhìn hắn.
“Cậu định làm gì?”
Biết lúc này hắn nhất định nghe không vào giải thích, vả lại cũng không còn nhiều thời gian cho họ lãng phí nữa, Cố Tiêu bắt lấy hai vai Vu Lâm, nhìn thẳng vào mắt hắn gằn từng chữ: “Vu Lâm, Muốn cứu Vu Hiểu Lam thì mau buông tay.
Nghe cho rõ đây.
Ninh Ninh là dị năng giả hệ trị liệu.
Hãy để Ninh Ninh kiểm tra cho em gái anh.”
Vu Lâm lúc này mới như tỉnh táo lại, vội vàng quay sang bắt lấy cánh tay Hứa Giai Ninh, đôi mắt đỏ sậm nhìn cô như xác nhận lại như khẩn cầu: “Cô có thể chữa khỏi cho em ấy thật sao? Cầu cô..Mau cứu em ấy.
Cô muốn tôi làm gì cũng được.
Cầu xin cô...”
Bàn tay hắn bóp quá chặt khiến Hứa Giai Ninh rên lên đau đớn, Cố Tiêu trở tay nắm lấy cổ tay Vu Lâm bóp lại gằn giọng: “Buông ra.
Bóp hỏng tay làm sao trị liệu được nữa.”
Vu Lâm sực tỉnh, cuống quýt buông tay ra nhưng ánh mắt y vẫn cố chấp nhìn Hứa Giai Ninh cầu khẩn.
Hứa Giai Ninh cảm thấy cổ họng đắng chát, cô khàn giọng chỉ đạo.
“Mau mang chị ấy vào phòng, khóa cửa lại, đề phòng tang thi đi vào.
Tôi sẽ kiểm tra cho chị ấy.”
Vu Lâm vội vàng bế người lên, đi vào phòng học định đặt Vu Hiểu Lam lên bàn, nhưng chiếc bàn học quá ngắn, mà y lại không muốn đặt cô ấy xuống nền đất, Vu Lâm đang do dự thì ngay lúc này một chiếc giường đơn đột ngột xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
“Mau đặt chị ấy lên.” Hứa Giai Ninh thúc giục.
Vu Lâm kinh ngạc nhìn cô sau đó nhẹ nhàng đặt Vu Hiểu Lam lên nệm.
Cố Tiêu liếc mắt ra ngoài, đám tang thi ngửi được mùi máu tươi lại bắt đầu bò lên.
Hắn nhanh tay khóa trái cửa lại nhốt bọn chúng bên ngoài.
Nhưng cánh cửa phòng học không quá chắc chắn, hắn nhìn lũ tang thi mau chóng kéo đến đập tay lên cánh cửa tìm cách xông vào, nhíu mày khẽ gọi: “Ninh Ninh, lấy tủ ra chặn...”
Hứa Giai Ninh quay lại phất tay một cái, ngay lập tức một chiếc tủ gỗ cao hơn 2m nặng nề rơi xuống chặn đứng cánh cửa ra vào.
Vu Lâm trợn to mắt nhìn một màn quỷ dị trước mặt bằng ánh mắt nghi ngờ.
Hứa Giai Ninh cũng không có thời gian rảnh rỗi mà giải thích với hắn, cô khom lưng, cúi đầu một tay nâng cổ tay bị tang thi cào của Vu Hiểu Lam lên, một tay tiến lại cách 4,5cm chỉ hai ngón tay vào miệng vết thương.
Một