Chiếc hummer đen bóng lướt qua đám tang thi trên đường nhanh chóng chạy ra khỏi địa phận thị trấn.
Cố Tiêu lái xe tới một trạm xăng dầu thì dừng lại.
Lần này không cần giấu giếm nữa, Hứa Giai Ninh phất tay lấy ra mấy chiếc thùng rỗng mọi người bắt đầu chia nhau đổ xăng vào đầy bình dự trữ.
“Dị năng không gian quả thật tiện lợi.” Vu Lâm cảm thán.
Vu Hiểu Lam buồn cười liếc y, cô cũng giúp đỡ đổ xăng vào bình, đây là một trạm xăng dầu rất lớn cho nên có rất nhiều trạm bơm, đủ cho bọn họ chia nhau ra đổ.
“Giờ cũng quá trưa rồi, mấy ngày hôm nay mọi người đền không ăn uống tử tế, hôm nay nhất định phải ăn mừng một bữa.” Hứa Giai Ninh vui vẻ đề nghị.
Ba người cười rộ lên gật đầu hưởng ứng.
Hứa Giai Ninh và Vu Hiểu Lam để Cố Tiêu và Vu Lâm tiếp tục bận rộn.
Hai người đi vào phòng nghỉ của trạm xăng dọn dẹp rồi bắt đầu bày bàn ghế sắp xếp bàn ăn.
“Ăn lẩu được không? Chị có ăn được cay không Tiểu Lam?” Hứa Giai Ninh chưng cầu ý kiến.
Vu Hiểu Lam mỉm cười gật đầu: “Ăn được, ca ca cũng ăn được, em cứ lấy ra đi.
Hứa Giai Ninh bắt đầu lấy ra một nồi lẩu hải sản to cho năm sáu người ăn, đây là đồ cô đã đặt tại Thiên Tân, bởi vì đặt tại thành phố Biển nên hải sản đều vô cùng tươi mới hấp dẫn.
Hứa Gia Ninh bật bếp ga lên, mùi thơm bắt đầu phiêu tán trong không khí vô cùng hấp dẫn.
Một lát sau Hứa Giai Ninh đi ra thu mấy thùng xăng đầy và cả chiếc xe hummer vào không gian rồi gọi hai nam nhân vào trong dùng bữa luôn.
Bốn người quây quần trên bàn ăn vui vẻ nói cười, không khí vô cùng ấm áp thoải mái.
Cố Tiêu vừa bóc tôm bỏ vào một chiếc đĩa đặt trước mặt hai cô gái vừa nói: “Giờ cũng đã đến chiều, nếu không hôm nay cứ ở lại đây, sáng sớm mai chúng ta xuất phát đi tới N thị nhé.”
Vu Lâm nhấp một ngụm bia lạnh gật đầu đáp lời: “Cũng được, anh vừa kiểm tra cửa phòng khá chắc chắn.
Có thể ngủ lại.”
Hứa Giai Ninh gắp một con tôm lên ăn, vị tươi ngọt thấm vào khoang miệng khiến cô híp mắt thoải mái, sực nhớ ra điều gì cô quay sang nhìn Vu Hiểu Lam vội nói: “Em quên mất, vừa hay có thời gian rảnh lát nữa em sẽ thử xem có thể chữa trị bệnh tim của chị Tiểu Lam không.”
Vu Hiểu Lam và Vu Lâm sửng sốt nhìn nhau, Vu Lâm vội đặt đũa xuống hỏi: “Tiểu Ninh.
Bệnh của A Lam có thể chữa khỏi được sao?”
Đôi mắt Vu Hiểu Lam cũng ánh lên sự mong chờ, căn bệnh này đã theo cô rất nhiều năm, Vu Hiểu Lam không muốn tiếp tục trở thành gánh nặng cho mọi người nữa, đây vẫn luôn là tâm bệnh của cô, nếu như có thể chữa khỏi thì thật tốt quá.
“Có lẽ chữa được.
Lát nữa em sẽ kiểm tra kĩ hơn.” Hứa Giai Ninh suy tư một lát rồi thận trọng trả lời.
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi mọi người căng thẳng ngồi bên cạnh đợi Hứa Giai Ninh dùng dị năng kiểm tra cơ thể cho Vu Hiểu Lam.
Hứa Giai Ninh chạm tay lên ngực trái của cô ấy, tia bạch quang quấn quýt trên đầu ngón tay bắt đầu dung hợp vào trong cơ thể của Vu Hiểu Lam, Cô ấy cảm nhận được trái tim mình lập tức được một luồng năng lượng ấm áp, dịu dàng bao lấy.
Không gian nhất thời trở nên yên tĩnh.
Một hồi sau có tiếng động vang lên từ phía bên ngoài.
Ba chiếc xe jeep nối tiếp nhau đi vào trạm xăng dầu rồi dừng lại, người trên xe nhảy xuống cầm cần bắt đầu đổ xăng.
Nghe thấy tiếng động Cố Tiêu và Vu Lâm nhẹ tay nhẹ chân rời đi, tránh làm phiền Hứa Giai Ninh đang tập chung chữa trị.
Tới bên cửa, Hai nam nhân thông qua khe cửa quan sát tình huống bên ngoài.
Một đoàn ba chiếc xe jeep đang đỗ ngoài sân, trên xe có khoảng 14, 15 người ngồi.
Ba người nhảy xuống tìm cần đổ xăng những người xung quanh cũng xuống theo, trên tay bọn họ đều trang bị súng ống.
“Đám người này có phải quân nhân không?” Vu Lâm thấp giọng hỏi Cố Tiêu đứng bên cạnh.
Thế nhưng người kia đột nhiên im lặng không phản ứng, y khó hiểu quay sang nhìn thì lập tức sửng sốt, Cố Tiêu người này vốn dĩ lạnh lùng từ trong xương, cho dù yên lặng không tỏ thái độ vẫn cho người ta cảm giác vô cùng áp bức.
Vu Lâm đã từng chứng kiến dáng vẻ cực kỳ tức giận của hắn, đó là khi nghe Vu Hiểu Lam kể lại chuyện hai cô gái bị đám người kia bỏ lại nhưng y chưa từng nhìn thấy một Cố Tiêu mang theo hận ý mãnh liệt như thế này.
Không sai, chính là hận ý.
Đôi mắt Cố Tiêu lúc này vô cùng âm u, nỗi căm hận giống như cỏ dại lan tràn trong ánh mắt, khiến cho đôi đồng tử của hắn trở nên đỏ sậm, Cố Tiêu ngồi yên bất động, khóe môi mím chặt lại, quai hàm bạnh ra, ngón tay gần như muốn bóp nát khung cửa gỗ.
Vu Lâm như có điều suy nghĩ, y lần theo ánh mắt Cố Tiêu xuyên qua khe cửa tìm kiếm mục tiêu trong đám người bên ngoài.
Ánh mắt y cố định trên gương mặt một thanh niên có 3 phần giống với Cố Tiêu ngồi bên cạnh Vu Lâm giật mình nhìn chằm chằm gã.
“Người quen sao?” Y thử hỏi.
Cố Tiêu cười lạnh gằn từng chữ: “Đúng vậy.
Không ngờ lại có thể gặp được ở đây.”
Chắc chắn không chỉ là người quen rồi.
Nhìn nét tương tự trong ngoại hình của hai người, Vu Lâm âm thầm suy đoán.
“Bọn họ đều cầm theo súng, hơn nữa những gã này có vẻ cũng không vô dụng như đám bạch nhãn lang kia đâu, nhìn qua có vẻ rất thiện chiến.” Vu Lâm quan sát mấy người đàn ông bên ngoài, bọn họ vô cùng thành thạo tiêu diệt mấy con tang thi vừa lao tới.
Cố Tiêu cũng hiểu, chỉ dựa vào hắn không thể lập tức tìm Cố Thành tính sổ, nhưng bỏ qua cơ hội này thì quả thực rất không cam lòng.
Mà lúc này ở bên ngoài, mấy người đàn ông đều trầm mặc không nói chuyện, ai phải đổ xăng thì đổ xăng, ai thanh lý tang thi thì thanh lý, không khí bao trùm một màu u ám, ảm đạm.
Một người thanh niên trẻ cỡ chừng 20 tuổi cắn răng lau nước mắt trên mặt buồn rầu nói: “Mộ ca anh ấy mạnh như vậy, nói chết là chết, em thật sự không tin nổi.”
Những người khác trầm mặc không lên tiếng.
Cố Thành ngồi bên cạnh bộ dáng chật vật, ôm cổ tay trái bị thương dựa vào cây cột gần đó ân hận: “Là tôi vô dụng không thể cứu được anh ấy.”
Một người đàn ông khác vẻ mặt đau buồn đi tới bên cạnh vỗ vai gã an ủi: “Không phải lỗi của cậu,