Do bàn bạc từ trước nên Hứa Giai Ninh đã sớm chuẩn bị đầy đủ vật tư để ở trong cốp xe.
Vì không biết sẽ phải nộp lên bao nhiêu vật tư, cốp của chiếc hummer lại không đủ rộng nên họ đổi sang một chiếc xe bán tải khác.
Bốn người xuống xe tiến lại gần bàn đăng ký.
Đứng ở hai bên đều là những người quân nhân mặc quân phục ôm súng cảnh giác nhìn mọi người đi vào.
Hai cô gái ngồi phía sau bàn đăng kí ngẩng đầu, sửng sốt đánh giá tổ hợp bốn người trai xinh gái đẹp sáng muốn lóa mắt này.
Không phải là họ chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp, nhưng từ sau khi mạt thế sảy ra đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy tổ đội nào có ngoại hình cân xứng lại gọn gàng, sạch sẽ như thế.
Không hề có chút chật vật nào cả.
Vu Lâm cười ôn hòa tiến lại gần nhẹ nhàng hỏi: “ Xin lỗi.
Chúng tôi có thể đăng kí ở lại khu căn cứ không?”
Hai cô gái nhìn nụ cười dịu dàng như gió xuân của chàng trai tuấn tú trước mặt bỗng chốc đỏ mặt, giọng nói không khỏi nhỏ nhẹ đi rất nhiều so với khi làm việc với người khác.
“A.
Tất nhiên là được.
Hoan nghênh các vị gia nhập khu căn cứ N thị.
Xin hỏi các vị muốn thuê phòng hay mua đứt?”
“A” Vu Lâm có vẻ hứng thú cười hỏi: “Giá thuê và giá mua đứt khác nhau thế nào?”
“Nếu là thuê thì mỗi người 20kg gạo hoặc vật tư tương xứng mỗi tháng.
Còn mua đứt thì nộp mỗi người 150kg gạo hoặc số lượng vật tư tương xứng.
Ưu tiên cho dị năng giả ở khu trung tâm.
Mỗi người sẽ được cấp một chiếc thẻ thân phận, người bình thường là thẻ gỗ, dị năng giả là thẻ bạc.” Một cô gái cười tươi bắt đầu giới thiệu.
Vu Lâm quay đầu nhìn Cố Tiêu dò hỏi, Cố Tiêu quay sang lạnh nhạt nhìn hai cô gái: “Chúng tôi tạm thời thuê trước hai tháng.” Sau đó anh và Vu Lâm đi về cốp xe xách ra 160 cân gạo giao cho một quân nhân đứng bên cạnh.
Mấy người quân nhân trực tiếp đặt lên cân đánh giá rồi gật đầu.
Hai cô gái mỉm cười ra hiệu.
“Đã đủ số lượng, cảm ơn các vị.
Xin hãy đọc thông tin cá nhân để chúng tôi lưu vào kho dữ liệu.”
“Cố Tiêu.
25 tuổi.
Dị năng giả hệ hỏa.” Cố Tiêu không mặn không nhạt trả lời.
“Xin hỏi dị năng của anh cấp mấy ạ?”
Cố Tiêu hơi nhấc mi mắt rồi nói: “Cấp 2.” Thực ra đã lên tới cấp 3.
Hai cô gái kinh ngạc nhìn anh? Mấy người quân nhân nghe được cũng vội vàng quay đầu đánh giá người thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú nhưng rất lạnh lùng này.
Một sỹ quan đi tới lịch sự cười chào Cố Tiêu: “Xin lỗi anh có thể đánh ra một đòn bằng dị năng vào máy kiểm tra dị năng không?.
Máy sẽ căn cứ vào lực tác động để phán đoán chính xác cấp độ dị năng của dị năng giả.”
Cố Tiêu gật đầu đánh ra một quả cầu lửa vào bệ máy nhưng không dùng hết sức mà giữ lại 4 thành công lực.”
Quả nhiên chiếc máy nhận một đòn từ dị năng của hắn sau đó liên tục nhấp nháy và đưa ra con số hai trên màn hình cùng dòng chữ dị năng hệ hỏa.
Vu Lâm thích thú lại gần chăm chú nhìn chiếc máy đo dị năng khen ngợi: “Thật thú vị.
Đây là do quân đội phát minh ra sao?”
Vị sỹ quan cười vang tự hào nói: “Đúng vậy là nghiên cứu của phòng nghiên cứu quân bộ.
Rất tiên tiến phải không, họ vẫn đang cải tiến nó, sau này chỉ cần quét laze là có thể phán đoán được dị năng và cấp bậc của mọi người.”
Cố Tiêu và Vu Lâm âm thầm nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Tiếp theo là đến Vu Lâm khai báo thông tin: “Vu Lâm.
27 tuổi.
Dị năng hệ kim.
Cấp 2.”
Lại là một người cấp 2.
Đám quân nhân trợn mắt kinh ngạc nhìn y, Vu Lâm vẫn giữ nụ cười ôn hòa, đi theo sĩ quan tung ra một quyền vào máy đo dị năng.
Những người quân nhân và cả hai cô gái trên bàn đăng ký bất giác tỏ ra kính trọng họ hơn hẳn, thái độ cũng vô cùng niềm nở khách sáo.
Đến lượt hai cô gái, tất cả đều hưng phấn chờ đợi.
Vu Hiểu Lam.
21 tuổi.
Di năng giả hệ mộc.
Tôi… mới thức tỉnh dị năng, vẫn là chưa lên được cấp 1.” Vu Hiểu Lam ngại ngùng nói.
Hôm qua Hứa Giai Ninh đã giúp cô kiểm tra, quả thực Vu Hiểu Lam có thể kích phát mầm cây mọc lên.
Đích thực là hệ mộc.
Đám người xung quanh không khỏi hơi thất vọng, nhưng sau đó lập tức vui vẻ.
Lại thêm một dị năng giả, thật tốt quá.
Chỉ còn cô gái cuối cùng.
Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn cô gái xinh đẹp có nước da trắng muốt này, dường như sắc mặt cô có hơi kém, cô khàn giọng cất lời: “Hứa Giai Ninh.
20 tuổi.
Là…người bình thường.”
Mọi người thở dài, thật tiếc vì cô ấy không phải dị năng giả.
Thế nhưng thấy Hứa Giai Ninh cầm kiếm trên tay, tư thế vô cùng chuẩn mực là biết cô gái này thân thủ chắc chắn không tệ.
Họ rất có hảo cảm với tổ đội nhỏ này.
Sau khi lấy xong thông tin viên sỹ quan chính thức giới thiệu: “Chào mừng các vị gia nhập căn cứ N thị, tôi là Du Lượng, sỹ quan quân đội thuộc Quân bộ N thị.
Trước khi nhận thẻ thân phận và nhận phòng xin hãy theo chúng tôi sang phòng bên để bác sĩ kiểm tra xem trên cơ thể các vị có vết thương nào không?” Sau đó hắn quay sang hai cô gái xinh đẹp trấn an: “Yên tâm, kiểm tra trong phòng kín, chúng tôi có đủ nữ quân y.”
Hứa Giai Ninh và Vu Hiểu Lam cảm kích cười với hắn.
Bốn người đi theo một anh chàng quân nhân trẻ tuổi đi tới hai căn phòng đối diện nhau.
Sau khi kiểm tra xong, bốn người được hai cô gái ở bàn đăng ký đưa cho bốn chiếc thẻ thân phận trong đó ba chiếc thẻ bạc và một chiếc thẻ bằng gỗ.
Thật hết cách, dị năng của Hứa Giai Ninh rất đặc biệt, không thể để lộ ra được.
Bốn người lái xe chậm chãi đi theo sau một cô gái.
Cô ấy dẫn bọn họ đến một căn ký túc xá mỗi phòng rộng khoảng 20m.
Cố Tiêu nhíu mày đánh giá căn phòng rồi hỏi.
“Có loại phòng tốt hơn không?”
Cô gái ngạc nhiên rồi gật đầu đáp lời: “Tất nhiên là có.
Nhưng giá thuê sẽ không rẻ.
Một căn chung cư ba phòng ngủ các vị sẽ phải trả thêm 240 kg gạo nữa hoặc gom đủ số lượng lương thực, vật tư theo quy định nếu như muốn thuê hai tháng.
“Chúng tôi thuê.” Hứa Giai Ninh vội nói.
Cô gái kinh ngạc nhìn cô, thấy Hứa