“Cố Tiêu?” Cố Thành trợn trừng mắt nhìn hắn như không thể tin nổi.
“Anh vẫn còn sống?”1
Tô Niệm lúc này đang đứng ngẩn ngơ nhìn người đàn ông vóc dáng thon dài vô cùng gợi cảm lại lạnh lùng như băng trước mắt, sau đó chợt hồi thần hét lên một tiếng lùi lại, ánh mắt kinh hoàng như nhìn thấy quỷ.
“Cố Tiêu…”
“Sao thế? Thấy tôi chưa chết ngạc nhiên lắm à?” Cố Tiêu không thèm nhìn cô ả, hắn liếc mắt nhìn Cố Thành cười nhạo.
Nói rồi Cố Tiêu quan sát một vòng người trong đại sảnh, quân đoàn Quang Minh vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn thất vọng tột cùng, những người thuộc quân đoàn khác thì vẻ mặt hứng thú đứng xem cuộc vui, Lãnh đạo Chính quyền và Quân đội nhíu mày nhưng không vội ra mặt, Vu Lâm bình thản đứng đó, hơi hướng bảo vệ hai cô gái bên cạnh.
Vu Hiểu Lam cũng kinh ngạc, trợn mắt nhìn một màn trước mắt, chỉ có Hứa Giai Ninh khẽ cắn môi nhìn Cố Tiêu, ánh mắt không giấu được nét lo lắng.
Lập tức vẻ lạnh lùng trong mắt Cố Tiêu chợt biến mất, hắn mỉm cười tỏ ý trấn an cô gái nhỏ, sau khi quay lại đối mặt với Cố Thành, vẻ ôn nhu trong mắt lập tức rút xuống chỉ còn lạnh lẽo, chán ghét đến cực điểm: “Đã để cậu phải thất vọng rồi, vì cứu cậu mà bị thương nặng ở chân cuối cùng lại bị cậu vứt bỏ, còn bày mưu tính kế để tang thi thay cậu tiễn tôi một đoạn đường.
Thật đáng tiếc.
Tôi phúc lớn mạng lớn thế mà không chết còn an an ổn ổn đứng trước mặt cậu như hiện tại.
Thế nào, Cố Thành?” Cố Tiêu mỉm cười nhìn gã: “Phần đại lễ tôi tặng…Cậu có vừa lòng không?”
“Anh…thì ra là trò quỷ do anh làm ra.” Cố Thành nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.
“A…Còn chưa hết đâu.” Dứt lời Hắn liếc mắt nhìn Doãn Chung, người kia lập tức bật chiếc điện thoại trong tay lên.
Giọng nói của Cố Thành lại vang lên trong không gian yên tĩnh.
“Quân đoàn Quang Minh rách nát này thì có gì để chúc mừng…rẹt…rẹt…thứ anh muốn…là cái ghế bên trong tòa nhà thị chính khu phía đông căn cứ kia cơ.”
“Doãn Chung.
Tao giết mày.” Cố Thành đỏ mắt, một quả cầu băng trong tay lại xuất hiện muốn ném về phía Doãn Chung.
Mà ngay lúc này giọng nói hùng hồn, nghiêm nghị của một ông lão vang lên khiến cho cả đại sảnh đều quay lại:
“Ngăn gã lại.”
Lập tức hơn chục quân nhân bao vây xung quanh Cố Thành đồng loạt chĩa súng nhắm thẳng vào đầu gã quát to: “Không được phép sử dụng dị năng.
Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.”
Cố Thành sắc mặt âm trầm nhìn những họng súng dí thẳng vào trán mình không cam lòng buông tay xuống.
Âm thanh từ chiếc điện thoại lại tiếp tục vang lên:
“Sáng nay em đã thành công kết thân với con gái lão già kia rồi.
Thật đúng là loại nhãi ranh không hiểu sự đời.”
“Ồ.
Anh biết là bảo bối sẽ có cách mà.”
“Em bí mật cho một gã ăn mày ít vật tư, lại đe dọa gã, bắt gã lao vào con nhãi đó.
Sau đó em lập tức chạy tới giả vờ cứu nó.
Con nhỏ ngu xuẩn cảm động đến chảy nước mắt luôn.”
“Làm rất tốt, em hãy cố gắng làm thân với nó, để nó nhắc tới anh trước mặt lão già kia.
Chờ lấy được lòng tin của lão, sau này anh sẽ từ từ chơi với lão.”
Cô gái đứng bên cạnh Tần Nguyên nghe xong sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ rơi lệ, luống cuống xin lỗi ba ba.
Mà Tần Nguyên vừa thấp giọng an ủi con gái vừa lạnh lẽo nhìn Cố Thành và Tô Niệm đang trợn to đến nứt mắt không thể tin nổi.
“Bắt luôn cô ả kia lại.” Tần Nguyên nghiêm mặt ra lệnh.
Sau đó âm thanh từ chiếc điện thoại lại vang lên, đều là những lời lăng mạ, xỉ nhục thành viên quân đoàn Quang Minh ngu xuẩn, cho tới các đội trưởng của quân đoàn khác, rồi tới Chính quyền và quân đội.
Cố Thành chỉ trong một tiếng đồng hồ từ một kẻ chúng tinh phủng nguyệt lập tức biến thành một gã tội đồ đắc tội với hầu hết những người tai to mặt lớn trong căn cứ.
“Là gã giết Mộ ca, là gã phụ lòng quân đoàn chúng ta.
Mọi người.
Lên.
Chúng ta cho gã một bài học.” Doãn Chung không hề quên nhiệm vụ, bắt đầu cổ động những người xung quanh.
“Chúng tôi nhìn nhầm anh rồi.” Một người trong quân đoàn Quang Minh không chịu được lao lên liên tiếp nện quyền lên mặt gã, như một tín hiệu những người khác cũng nhào tới, lập tức cả sảnh loạn thành một đoàn, có người còn bí mật đâm Cố Thành một đao khiến gã đau tới hét lên.
Cho tới khi quân đội thấy đã đủ lên tiếng dẹp loạn đám người mới không cam lòng lùi lại.
Cố Thành nằm dưới đất máu me be bét, mặt mũi tím bẩm từng mảng, khắp người toàn là vết thương, không chỗ nào không đau đớn, thậm chí bên sườn còn trúng một dao, đang chảy máu ròng rã.
Gã ác độc đưa mắt nhìn đám người quân đoàn Quang Minh, ánh mắt gã quá mức hung ác và nham hiểm giống như một con rắn độc khiến người ta bất giác cảm thấy lạnh gáy.
Sau cùng gã quay đầu nhìn chằm chằm Cố Tiêu.
Cố Tiêu chẳng hề sợ hãi, hắn nhìn lại gã bằng đôi mắt lạnh lùng xen lẫn thương hại: “Đã từng biết chữ hận viết như thế nào chưa Cố Thành?”
Cố Thành đau đớn tới không thể cất nên lời, gã nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, hận ý lan tràn trong đáy mắt.
“Khi tôi biến thành phế nhân, không đồ ăn thức uống ngồi một chỗ chờ chết, còn phải cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng tránh thoát khỏi nanh vuốt của tang thi, tôi đã từng rất hận, Hận Cố gia thế mà sinh ra một con bạch nhãn lang, một kẻ vong ân bội nghĩa chỉ biết lấy oán báo ân…”
Hắn đi tới gần ngồi xuống trước mặt Cố Thành thả chiếc điện thoại trên tay xuống trước mặt hắn.
“Nhớ nó không? Là lễ vật cuối cùng cậu để lại nhằm thu hút tang thi tới giết chết tôi.
Hôm nay tôi liền dùng nó tặng lại cho cậu một phần đại lễ.
Tất cả những bản ghi âm đều được tôi dùng chính chiếc điện thoại này ghi lại.
Nay coi như vật quy nguyên chủ.” Nói xong hắn liền thong thả đứng dậy, lui về sau vài bước.
Cố Thành trừng mắt nhìn chiếc điện thoại, hận ý bùng nổ trong mắt, gã muốn nhào về phía Cố Tiêu, nhưng đau đớn trên người khiến gã không thể cử động thân thể.
“Chà.
Ra tay rất nặng nha, gãy mấy cái xương sườn rồi đi.
Còn bị đâm một dao nữa.” Vu Lâm bất chợt bật cười lên tiếng.
“Giết