Trong căn mật thất chỉ vỏn vẹn hơn 20m vuông, ánh sáng ảm đạm từ chiếc đèn dầu trên bàn không đủ soi rõ toàn bộ căn phòng.
Cố Tiêu tiến lại trước mặt Hứa Giai Ninh, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn cô.
Hứa Giai Ninh vẫn chưa nhận ra, cô còn đang đắm chìm trong hoang mang, khiếp sợ do Cố Thành để lại.
Nhân vật chính… là song hệ dị năng? Rõ ràng trong tiểu thuyết Cố Thành chỉ có dị năng hệ băng thôi mà, nhưng nếu không phải, vì sao hắn lại có thể hóa lỏng bức tường thành cát để trốn thoát.
Tại sao có rất nhiều chuyện không hề đúng với những gì đã viết trong sách.
Chẳng lẽ do sự xuất hiện của cô đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm nên mới sảy ra khác biệt như vậy?
Hứa Giai Ninh hoang mang, Nếu đúng là như thế, sau này cô còn có thể dựa vào những tình tiết trong sách nữa hay không?
Hứa Giai Ninh vẫn chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, hoàn toàn không hề hay biết Cố Tiêu đang nhíu mày nhìn chằm chằm mình.
Cô gái nhỏ thật sự không để hắn vào mắt, tới bây giờ vẫn còn thất thần nữa.
Cố Tiêu rất không vui, hắn cong ngón trỏ búng mạnh lên trán cô trừng phạt.
Hứa Giai Ninh bất ngờ bị tập kích, đau nhói trên trán làm cô nhăn mặt hồi thần lại, cô ngước mắt nhìn thủ phạm, hắn đang trừng mắt, trên mặt viết đầy chữ Tôi – đang – không – vui.
Bấy giờ Hứa Giai Ninh mới biết bản thân đã thất thần quá lâu.
Ngọn lửa trên tường đã vụt tắt, Vu Lâm đang kéo Vu Hiểu Lam hỏi thăm tình huống, còn Tô Niệm vẫn bị trói chặt ngồi dưới đất, hơn nữa chiếc lá cây còn khéo léo chặn ngang miệng cô ta.
Lúc này cô ả đang trợn trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng bên cạnh cô.
“Nhìn ả làm gì? Tôi đang đứng trước mặt em đây này.” Cố Tiêu nhíu mày, không kiên nhẫn ôm mặt Hứa Giai Ninh xoay lại, để cô đối diện với ánh mắt của hắn rồi nặng nề hỏi: “Ninh Ninh.
Em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Vẻ bất mãn và kìm nén cơn giận biểu hiện quá rõ ràng trên gương mặt Cố Tiêu khiến Hứa Giai Ninh không khỏi chột dạ.
Cô khẽ liếc mắt di chuyển tầm nhìn xuống dưới chân, không dám ngẩng đầu lên.
“Ninh Ninh.
Nhìn tôi.” Cố Tiêu không cho Hứa Giai Ninh trốn tránh, hắn nâng cằm cô lên rồi nghiêm mặt hỏi: “Đã nói trước thế nào? Nếu phát hiện ra Cố Thành, phải ngay lập tức phát ra đạn tín hiệu rồi chạy thật nhanh, tránh xa khỏi gã.
Như thế nào lại thành ra em theo gã về tới tận chỗ này ?”
Hứa Giai Ninh đối mặt với lửa giận của hắn, không khỏi chột dạ, nuốt một ngụm nước bọt, cô liếm môi ấp úng giải thích: “Nhưng mà…cho dù có bắt được Cố Thành, nếu như gã ngoan cố, sống chết cũng không chịu khai ra nơi này, chẳng phải chúng ta sẽ không thể tìm được chị Tiểu Lam hay sao?”
“Thế cho nên em liền diễn giả thành thật, tự đưa mình vào tay gã?” Cố Tiêu lạnh lùng nhìn cô, cô gái nhỏ uất ức cúi đầu, má còn hơi phồng ra giận dỗi.
Hắn thở dài bất đắc dĩ.
“Tổ tông à.
Sao em không nghĩ đến rủi thay gã thực sự quá thù hận tôi không thèm kiềm chế nữa, lập tức mang em ra trút giận, em nói xem tôi phải làm sao bây giờ?”
“Chẳng phải hiện tại tôi không có việc gì hay sao.
Hơn nữa anh cũng đã thấy ký hiệu mà tôi để lại, nhanh chóng tìm tới rồi.” Hứa Giai Ninh bĩu môi vô cùng tủi thân nói.
“Em còn cảm thấy tự hào lắm sao? Nói coi.
Em đã làm gì để gã tin tưởng rồi mang em về?” Cố Tiêu nghiêm mặt nhìn cô.
“Tôi…Tôi…” Hứa Giai Ninh ấp úng, cuối cùng nhìn hắn nhỏ giọng cầu xin.
“Không nói được không?”
“Không được.” Cố Tiêu lạnh mặt từ chối.
"Mau nói."
“Gã đánh ngất tôi…”
“Cái gì? Em còn để gã đánh ngất? Chỗ nào?” Cố Tiêu trợn mắt nhìn cô, rồi xoay tới xoay lui trên người Hứa Giai Ninh kiểm tra.
“Gã ra tay ở đâu?”
Hứa Giai Ninh bất đắc dĩ giữ tay hắn lại.
“Anh đừng tìm nữa.
Ở ngay chỗ này.” Cô chỉ lên gáy mình rồi nói: “Không đau.
Hơn nữa tôi chỉ giả vờ ngất đi thôi.”
Cố Tiêu lạnh mặt, nắm eo cô kéo sát lại người mình, hắn gạt đuôi tóc của Hứa Giai Ninh ra chăm chú nhìn vết bầm tím trên gáy, Da của cô rất trắng, chính vì vậy vết bầm càng thêm chói mắt.
Ánh mắt hắn tràn ngập u ám, không biết đang suy nghĩ điều gì, bàn tay lại không tự chủ nhẹ nhàng xoa đi xoa lại lên dấu vết mà Cố Thành đã để lại.
Hứa Giai Ninh bị hắn xoa đến nóng bừng cả gáy, cô vội vàng kéo tay hắn xuống, lại tinh mắt nhìn thấy mu bàn tay phải của Cố Tiêu bị xây xát tới tứa máu, xung quanh đều là vết bầm tím tụ lại.
Cô nhíu mày nâng cổ tay hắn lên xem xét thật kỹ rồi nghiêm mặt hỏi: “Sao lại bị thế này?”
Cố Tiêu lúc này mới để ý tới vết thương trên mu bàn tay mình, hắn ho nhẹ một tiếng qua loa nói: “Không có gì.
Là do không cẩn thận…”
“Cậu ta biết em bị Cố Thành bắt đi, mất kiềm chế đấm lên tường đấy.” Vu Lâm bất chợt lên tiếng cắt ngang lời Cố Tiêu.
Hứa Giai Ninh kinh ngạc nhìn y, lại quay sang trừng mắt với Cố Tiêu.
Cố Tiêu cạn lời, lườm Vu Lâm đang đứng một bên đang nhếch mép cười nhạo hắn, rồi quay lại đối diện với ánh mắt không đồng ý của Hứa Giai Ninh.
Thế nhưng hắn chẳng hề có chút chột dạ nào mà còn hỏi ngược lại cô: “Thế nào? Thấy tôi tự làm mình bị thương nên không vui à?”
“Anh còn dám nói.” Hứa Giai Ninh vừa dùng dị năng chữa trị cho hắn vừa trợn mắt trách cứ.
“Vậy sao em lại dám đặt bản thân mình vào nguy hiểm? Hửm?” Cố Tiêu nâng mắt chăm chú nhìn cô.
“Chỉ cho châu quan phóng hỏa không cho dân chúng thắp đèn?”
Hứa Giai Ninh đuối lý, không thèm nói gì với hắn nữa, phụng phịu thả bàn tay đã được chữa trị tốt của Cố Tiêu xuống.
Tới lúc này mọi người mới nhớ tới Tô Niệm đang bị trói nghiến dưới đất.
Cố Tiêu lạnh lẽo đi tới, ngồi xuống trước mặt cô ả, giật phăng chiếc lá đang bịt chặt miệng Tô Niệm ra.
“Tiêu.
tất cả là lỗi của Cố Thành, là gã ép buộc em, xin anh, tha cho em.” Ả vừa khóc nức nở vừa dùng đôi mắt đáng thương tội nghiệp nhìn hắn.
“Cô bị ép buộc?” Cố Tiêu như vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm, hắn bật cười hỏi lại.
“Đúng vậy.
Trước kia là do gã ép buộc em đi cùng gã, nếu em không đi, gã sẽ giết em.
Người cũng là do gã bắt, không liên quan tới em.” Tô Niệm gật đầu như giã tỏi, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt, trông có vẻ yếu đuối, nhu nhược, khác hẳn với vẻ hung ác,