Ngày kế tiếp, sau khi ăn sáng xong mọi người bắt đầu xuất phát.
Trước khi đi Cố Tiêu và Trình Tranh đã xem xét kĩ lưỡng bản đồ, quyết định chọn đường lớn để đi, chứ không men theo con đường nhỏ băng qua cánh rừng như trước đó đã dự định.
Sở dĩ có sự thay đổi này là bởi vì trước đó họ nghĩ đường lớn rất có khả năng sẽ gặp nhiều tang thi.
Thế nhưng sau ngày hôm qua họ mới biết hóa ra gặp tang thi dù sao còn dễ thở hơn so với gặp biến dị thực vật.
Đi qua cả một cánh rừng toàn cây như vậy không khỏi có chút phiêu lưu.
Nếu lại gặp thực vật biến dị như cây Thường Xuân kia, kết quả khó mà nói trước được.
Quả nhiên đi trên đường lớn gặp rất nhiều tang thi.
Đoàn xe luôn phải liên tục dừng lại thanh lý tang thi cản trở trên đường, thậm chí họ còn gặp cả tang thi biến dị.
Khi giết xong một đợt tang thi đầu tiên trên đường, Cố Tiêu ra hiệu cho mọi người tới gần, dùng kiếm bổ đầu con tang thi biến dị hệ thổ nhặt viên tinh hạch cấp hai lên, lau sạch sẽ, rồi chìa tay ra cho mọi người xem.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám quân nhân, Cố Tiêu đơn giản nói về tác dụng và nguyên lý sử dụng của nó, thậm chí còn gọi Cung Nam tới để cậu ta trực tiếp thực hành hấp thụ tinh hạch trước mặt tất cả mọi người.
Nhóm quân nhân nghe xong lập tức hưng phấn như được bơm máu gà, ai nấy đều nâng cao tinh thần chém giết, thậm chí còn có chút chờ mong sẽ gặp được nhiều tang thi biến dị hơn.
Chỉ có Trình Tranh và Vương Hạo Nhiên khẽ nhíu mày trao đổi ánh mắt.
Đến buổi trưa mọi người đã đi qua địa phận nội thành, tiến về phía khu ngoại thành nơi căn cứ lục quân được chọn để làm cứ điểm.
Họ dừng lại trên một cánh đồng có tầm nhìn rất rộng và thoáng đãng, lúc này thời tiết về cơ bản đã giữ nguyên nhiệt độ, không tiếp tục lạnh xuống nữa.
Cố Tiêu và Trình Tranh đứng bên cạnh nắp capo đánh dấu vài chỗ trên bản đồ.
Vu Lâm cũng tiến lại gần xem xét rồi hỏi.
“Trình Tranh, nghe nói ngoài căn cứ lục quân, ở F thị còn có một phòng thí nghiệm lớn thuộc quân bộ lục quân phải không?”
“Sao anh biết?” Trình Tranh bất ngờ hỏi lại.
Xem ra thật sự có.
Vu Lâm cười cười “Tôi là thành viên của viện nghiên cứu quân bộ thành phố S.
Trước kia từng nghe phong phanh về phòng thí nghiệm này.”
Dừng lại một chút y nói: “Cố Tiêu, Trình Tranh, nếu có thể tôi muốn mang các trang thiết bị, máy móc trong phòng thí nghiệm về.”
Trình Tranh nghe y nói xong liền quay đầu nhìn bản đồ xác định vị trí.
“Vừa hay tôi đã từng nhận nhiệm vụ vận chuyển một kiện hàng mật tới đó.
Tôi biết phòng thí nghiệm nằm ở chỗ nào.
Chúng ta có thể suy xét tới đó một chuyến.”
Cố Tiêu cũng gật đầu, nhìn theo địa phương Trình Tranh vừa đánh dấu rồi nói.
“Vậy sau khi lấy được kho vũ khí kia, chúng ta sẽ tới đó.
Vu Lâm lập tức yên lòng.
Thế mạnh của hắn chính là y học, nếu cho Vu Lâm một phòng thí nghiệm đầy đủ, y có thể tiếp tục nghiên cứu biết đâu lại phát minh ra thứ gì đó có ích cho loài người lúc này.
Mà phía bên kia Phương Duật cũng vừa tỉnh lại, mở cửa xe đi xuống.
Mọi người đang nấu nướng nhìn thấy y vội kéo lại gần hỏi thăm tình huống.
Phương Duật kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi rồi quay sang nhìn Hứa Giai Ninh nhẹ nhàng nói “Tiểu Ninh.
Cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo.
Duật ca.” Hứa Giai Ninh lắc đầu mỉm cười với y.
Mọi người tò mò hỏi Phương Duật thức tỉnh dị năng gì.
Y ngơ ngác, một người liền kể lại tình huống lúc trước cho Phương Duật nghe.
Nghe xong y hết sức hồi hộp bắt đầu theo sự hướng dẫn của Hứa Giai Ninh nhắm mắt cảm nhận năng lượng mới trong cơ thể.
Một lát sau Phương Duật nâng tay lên những tia nước từ lòng bàn tay y bắn lên không trung khiến mọi người ồ lên thích thú.
“A.
Là dị năng hệ thủy.”
“Hay nha từ giờ trở đi đã có nhà cung cấp nước sạch rồi.”
“Đúng đấy.
Vừa hay nước đóng chai sắp hết.”
Phương Duật đen mặt nhìn đám đồng hữu xem y như cái bể chứa nước, lập tức bắn mấy tia nước vào mặt bọn họ khiến cả đám bị lạnh nhảy vọt ra xa la ó.
Nhóm người lao vào quần ẩu khiến không khí nhất thời trở nên náo nhiệt.
Vu Hiểu Lam ngồi bên cạnh nhặt rau mỉm cười nhìn bọn họ đùa giỡn, Tưởng Chi Khiêm vừa nêm nếm gia vị cho nồi canh vừa liếc đám ngốc kia rồi quay sang nói chuyện với cô: “Bọn họ lúc nào cũng như vậy hết á, đám quân nhân bọn anh nói chuyện không biết giữ ý tứ, Tiểu Lam.
Em đừng để ý nhé.”
Vu Hiểu Lam khẽ lắc đầu dịu dàng nói: “Không đâu.
Em rất thích cách thức ở chung giữa mọi người.
Thật đó.
Đừng vì em mà không được tự nhiên.”
Tiết Chi Khiêm gật đầu cười, Tiểu Lam vốn hơi nhút nhát nên anh sợ cô không quen sống chung với đám quân nhân lỗ mãng.
Nhưng thấy cô không có vẻ gì phản cảm, anh cũng yên lòng.
Ăn trưa xong mọi người lại tiếp tục lên đường.
Hai tiếng sau Trình Tranh đang dẫn đường ở phía trưowsc vẫy cờ ra