Trên đường quay về, Bạch Vy vẫn luôn tìm cơ hội đến gần Vu Lâm, Y thỉnh thoảng cũng kiên nhẫn đứng nghe cô ta nói chuyện, nhưng ánh mắt luôn kín đáo nhìn về phía Vu Hiểu Lam.
Ngày hôm nay cũng vậy, Bạch Vy chạy tới, ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn Vu Lâm lưu loát vung kiếm chém chết một con tang thi.
“Lâm đại ca.
Anh thật là giỏi.
Vì sao thân thủ của anh tốt vậy? Lâm đại ca có thể dạy em sử dụng vũ khí không?”
Vu Hiểu Lam cũng vừa chém chết một con tang thi, vừa quay đầu thì thấy Bạch Vy cơ hồ dán cả ngực mình vào người Vu Lâm, đôi mắt chứa chan tình ý nồng đậm nhìn anh trai cô.
Vu Hiểu Lam đè nén khổ sở trong lòng, xoay người đi tới nhằm vào một con tang thi khác tấn công.
“Để lúc khác đi.” Vu Lâm cười cười, lại đi tới gần khu vực Vu Hiểu Lam đứng, tùy thời để ý tình huống của cô, A Lam chưa quá thành thục sử dụng vũ khí, y không dám buông lỏng tinh thần.
Bạch Vy hơi cắn môi, Vu Lâm quá mức để tâm tới cô em gái, mà cô em gái kia vừa nhút nhát vừa khó thân thiết, cô ta không có cách nào làm thân được, Bạch Vy có chút sốt ruột.
Cô ta vốn đã thích Vu Lâm từ hồi còn học đại học, về sau bọn họ đều được phân vào phòng nghiên cứu nhưng khác cơ sở.
May mắn lắm mới có thể gặp lại, hơn nữa Bạch Vy nhìn ra Vu Lâm không chỉ có dị năng mạnh mẽ, thân thủ linh hoạt lại rất có tiếng nói trong quân đoàn này, không chỉ có vậy ngoại hình của y lại không thể chê được điểm gì, khiến cô ta càng thêm quyết tâm muốn có được người đàn ông này.
Nếu không tranh thủ sẽ đánh mất cơ hội, cô nàng nhìn ra được rất nhiều phụ nữ khác trong đám nhân viên đều âm thầm yêu thích y, cũng may cô gái xinh đẹp Hứa Giai Ninh kia có vẻ là bạn gái của người đàn ông đứng đầu trong quân đoàn này, nếu không cô ta không chắc có thể cạnh tranh được với cô.
“A Lam.
Đừng liều mạng như vậy, em mới luyện tập sử dụng vũ khí, lùi lại một chút.” Vu Lâm nhíu mày kéo tay Vu Hiểu Lam.
Vu Hiểu Lam không nói gì chỉ khẽ gạt tay y ra nhẹ nhàng nói: “Ca ca.
Đừng lo.
Em tự có chừng mực.”
Vu Lâm không đồng ý, dùng sức hơn kéo Vu Hiểu Lam về khu vực an toàn kiên quyết nói: “Không được.
Em đứng đây, mấy cậu ấy là quân nhân, thân thủ, sức bền, khả năng chịu đựng cái gì cũng tốt hơn em, em lao vào khu vực tiên phong làm cái gì chứ.”
“Vu Lâm.” Vu Hiểu Lam nhíu mày nhìn y.
“Anh đừng cản trở em luyện tập.
Được không?”
Vu Lâm sững sờ nhìn cô, đây là lần đầu tiên Vu Hiểu Lam gọi trực tiếp tên anh mà không phải danh xưng ca ca mà cô vẫn gọi suốt gần 20 năm.
Y toan nói gì đó thì Bạch Vy ở phía sau đã tiến lại dịu dàng khuyên nhủ: “Em gái Tiểu Lam, em đừng giận Lâm đại ca, anh ấy chỉ là lo lắng cho em thôi.”
Vu Hiểu Lam nhíu mày nhìn Bạch Vy, cô hít một hơi rồi quay sang Vu Lâm lạnh nhạt nói: “Ca ca.
Em có thể tự lo được cho bản thân, hơn nữa…” Vu Hiểu Lam quay sang nhìn nhóm quân nhân.
“Các anh ấy vẫn luôn tùy thời để ý em, em sẽ không sảy ra việc gì đâu.
Ca ca vẫn nên giúp đỡ đàn em của anh trước đi.”
Nói xong không đợi Vu Lâm trả lời, Vu Hiểu Lam liền xoay người đi tới bên cạnh Tưởng Chi Khiêm.
Vu Lâm trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn theo thân ảnh Vu Hiểu Lam phía xa, nét mặt không rõ cảm xúc.
Bạch Vy đứng bên cạnh nhìn y khẽ cắn môi ảo não: “Lâm đại ca.
Có phải em gái Tiểu Lam không thích em không? Em có nên xin lỗi cô ấy không?”
Vu Lâm không nhìn cô ta, chỉ lạnh nhạt nói: “Bạch Vy, cô quay về bên cạnh đội của mình đi, chỗ chúng tôi phải luôn chú ý chiến đấu với tang thi, không thể phân tâm bảo vệ cô được.”
Khuôn mặt Bạch Vy thoắt đỏ thoắt trắng, cô ta cắn môi nhẹ giọng đáp vâng một tiếng, không cam lòng quay về.
Cô em gái kia quả thực đáng ghét.
Bạch Vy âm thầm cắn răng.
Đến bữa tối bọn họ dừng chân ở một thôn xóm vắng vẻ, thôn xóm này trước đây Đoàn Hứa Giai ninh đã từng ngủ lại, Nhóm quân nhân quen cửa quen nẻo đi vào xem xét rồi tìm chỗ nấu ăn, mấy ngày đi chung nhóm nghiên cứu đã dần quen với những người lính tính tình thoải mái, rất dễ ở chung này, mấy cô gái trong nhóm còn chạy tới giúp đỡ họ nấu nướng.
Vu Hiểu Lam ngồi một bên giúp Tưởng Chi Khiêm bóc tỏi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Bạch Vy đang quấn lấy Vu Lâm nhờ y chỉ dạy cách sử dụng kiếm.
Tưởng Chi Khiêm thấy cô cúi đầu, dường như có tâm sự liền thử thăm dò: “Tiểu Lam.
Em sao vậy?”
Vu Hiểu Lam gượng cười khẽ lắc đầu với anh: “Em không sao.”
Biết cô không muốn nói, Tưởng chi Khiêm hiểu ý không hỏi thêm nữa, anh kể cho cô nghe một số chuyện thú vị trong quân ngũ hòng rời đi lực chú ý của cô, để Vu Hiểu Lam cảm thấy thoải mái hơn.
Vu Lâm đứng từ xa thấy Vu Hiểu Lam không biết từ bao giờ đã bắt đầu thân thiết với Tưởng chi Khiêm, để ý mới thấy cô thường xuyên ngồi cạnh giúp đỡ cậu ta nấu nướng, hai người cùng thường trò chuyện vui vẻ như bây giờ, mà Tưởng Chi Khiêm cũng rất chiếu cố cô, khi đánh tang thi, cậu ta luôn