“Hai người quen nhau sao?” Nghe Tiết Lạc và Chu Hạo Nhiên nói chuyện, rồi nhìn nét mặt của cả hai, Tưởng Nguyệt cảm thấy giữa hai người này chắc chắn có chuyện gì đó.
“À, chúng tôi có gặp nhau một lần, chỉ một lần thôi.” Cô hồi phục tinh thần, cười với Tưởng Nguyệt, sau đó mời hai người họ vào nhà: “Đi thôi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, mình dẫn hai người vào.”
Chu Hạo Nhiên cười nhẹ, anh không đồng tình cũng không phủ nhận trước câu giải thích của cô, nhưng anh nhận ra cô hơi khẩn trương, giống như đang bị thứ áp lực nào đó.
Mặc dù anh rất muốn trêu chọc cô, nhưng thấy cô như vậy lại cảm thấy không nỡ.
Con người đôi khi rất kỳ lạ, đối với người mà mình quan tâm, lúc nào cũng cảm thấy thương xót không muốn người đó bị tổn thương và khó xử.
Chu Hạo Nhiên nghĩ, có lẽ gần đây anh đã bị cô thu phục rồi.
Tưởng Nguyệt lặng lẽ nhìn bộ dạng thâm sâu khó lường của Chu Hạo Nhiên, phen này Tiết Lạc của cô lành ít dữ nhiều rồi.
Xem ra anh ấy thật sự có tình cảm với Tiết Lạc, với tính cách của anh ấy nhất định phải đem cô ấy giữ bên mình mới cảm thấy yên lòng.
Tưởng Nguyệt hiểu rõ biểu hiện này của anh mình, chỉ cần anh ấy đã vừa ý thứ gì, thì sẽ nở nụ cười rất đẹp, rất ma giáo, ánh mắt nhìn thứ đó rất chăm chú.
Giống như lúc này, mắt anh nhìn Tiết Lạc không rời, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Tưởng Nguyệt giật mình, không biết Tiết Lạc có nhìn thấy ánh mắt lộ liễu đó của anh ấy hay không.
Sao Tiết Lạc cô lại không nhìn thấy, chính vì cô phát hiện từ nãy đến giờ Chu Hạo Nhiên cứ dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn mình rất quái lạ nên cô mới nhanh chóng đưa họ vào bên trong, viện cớ có chuyện muốn nói với Tưởng Nguyệt, rồi cứ để mặc Chu Hạo Nhiên lại đó, kéo Tưởng Nguyệt chạy mất.
Cô kéo Tưởng Nguyệt chạy vào sân sau, tới đình nghỉ mát mới dừng lại, bên trong đình không một bóng người.
Trong đình có rất nhiều đồ ăn thức uống, cô ngồi xuống, bưng ly nước trái cây uống một hơi cạn sạch, mới nhuận giọng hỏi Tưởng Nguyệt: “Anh họ cậu rốt cuộc là ai vậy? Mình cảm thấy anh ta nhìn mình rất kỳ lạ, làm mình không được tự nhiên, toàn thân mình nổi đầy da gà rồi đây này.”
“Anh họ của mình rất tốt, cậu đừng hiểu lầm anh ấy.” Nếu anh mình đã có tình cảm với Tiết Lạc, Tưởng Nguyệt sao có thể để hình tượng của anh bị hủy, cô phải đặc biệt nói tốt cho anh mới được.
“Chắc là không có gì.” Cô nghĩ có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều, dù sao tối nay cô cũng sẽ không bị mất mặt như trong tiểu thuyết gốc, nhưng cô vẫn cảm thấy căng thẳng, đầu óc hơi rối loạn.
“Đúng rồi, lúc trước không phải cậu nói rất thích Lương Dật Phàm hay sao, mấy tháng nay không gặp, hiện giờ cậu và anh ta có tiến triển gì hay không?” Tưởng Nguyệt ngồi xuống, giúp ông anh họ thăm dò tình hình.
“Không có gì, lúc trước mình chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi, mình thật sự không thích Lương Dật Phàm!”
“Sao lại như vậy, trước kia khi nói đến chuyện này, trông cậu rất nghiêm túc.” Tưởng Nguyệt tiếp tục kiên trì, bởi vì trước kia cô thật sự nhìn thấy cô thích Lương Dật Phàm đến điên cuồng, Tiết Lạc đem toàn bộ tiền để dành của mình đi mua quà sinh nhật cho Lương Dật Phàm, nhưng anh ta lại ném món quà đó xuống đất, vậy mà cô không hề nổi giận, còn nói sau này sẽ tặng cho anh ta món quà khác tốt hơn.
Vì sao bây giờ… Cô ấy lại nói khác rồi?
“Aizz, con người ai cũng có lúc trưởng thành mà, anh ta ghét mình như vậy, mình cũng không phải đứa ngốc, cuối cùng cũng đã hiểu ra, vì thế mình sẽ không thích người như anh ta nữa, anh ta không đáng.” Cô cười nói thản nhiên, thật ra cô cũng có thêm thắt một chút trong đó, thật sự cô không thích Lương Dật Phàm, lời này xem như là thay mặt Tiết Lạc ngu ngốc trước kia đi.
“Cậu có thể suy nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, vậy hiện tại cậu có nghĩ tới khi nào sẽ tìm bạn trai hay không? Hiện giờ cậu cũng không đi làm, chẳng lẽ cũng không muốn quen ai hay sao? Vài năm nữa tuổi cũng lớn hơn, những người đàn ông tốt có thể đã đều bị người ta giành mất rồi.”
“Không sao, hiện tại mình cảm thấy độc thân cũng rất tốt, trước mắt cứ như vậy đi.”
“Ôi, cậu đừng nói về vấn đề độc thân này