Lâm Bích Nguyệt nói nhỏ gì đó bên tai chồng, thấy Lương Sâm đồng ý, bà liền đi về phía Tiết Lạc.
Cô vẫn chưa phát hiện dì Nguyệt đang đi về phía mình, hiện tại cô còn đang bị Tưởng Nguyệt trêu chọc.
“Lạc Lạc, sao cậu vẫn còn nắm tay anh trai mình vậy?” Tưởng Nguyệt vừa mới phát hiện ra chuyện này.
Hai người bọn họ đã đi tới đại sảnh nhưng vẫn còn nắm tay chưa chịu buông, tất nhiên Tưởng Nguyệt không dễ dàng buông tha như vậy được, chẳng mấy khi có cơ hội trêu chọc cô.
Lúc này cô mới nhìn lại thì ra cô vẫn còn đang nắm tay Chu Hạo Nhiên, nhất thời cảm thấy luống cuống, mặt cô đỏ lên, nhìn anh cười ngượng ngùng, vội vàng buông tay, “Thật ngại quá… tại vừa rồi tôi hơi lo lắng.”
“Không sao.” Chu Hạo Nhiên rút tay mình về, tỏ vẻ không để tâm.
Đúng lúc này, di động của cô đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, thấy người gọi đến là Tạ Tâm Tâm, thật kỳ lạ.
Tạ Tâm Tâm hôm nay đã xin nghỉ, không phải hiện tại cô ta đang trở về nhà của mình à? Sao tự nhiên lại gọi điện cho cô?
Nghĩ thế nhưng cô vẫn quay sang Chu Hạo Nhiên và Tưởng Nguyệt nói xin lỗi rồi cầm điện thoại đi ra ngoài đại sảnh nghe.
Cô vừa rời khỏi, Lâm Trầm Nguyệt đã đi tới.
Bà vừa định gọi cô, nhưng nhìn thấy cô đang nghe điện thoại nên cũng không muốn làm phiền.
Lâm Bích Nguyệt đứng trước mặt Chu Hạo Nhiên, cẩn thận quan sát anh, trong lòng âm thầm đánh giá.
Ngoại hình chàng trai này không tệ, rất đẹp trai, rất phong độ, nhìn qua vô cùng điềm đạm quyến rũ.
Nếu không phải vì vẻ mặt lạnh lùng của anh, Lâm Bích Nguyệt thầm nghĩ bên cạnh anh đã có không ít người đẹp vây quanh rồi.
Vì lúc này bên cạnh anh chỉ có một cô gái, cho nên xung quanh đã có không ít ánh mắt của những cô gái khác lặng lẽ nhìn về phía bên này.
Sự xuất hiện đột ngột của Lâm Bích Nguyệt không làm Chu Hạo Nhiên ngạc nhiên.
Anh vốn cũng định đến chào hỏi bà, dù sao đây cũng là dì của Tiết Lạc.
Nhưng anh phát hiện dì ấy lại đang nhìn mình chằm chằm, dường như cảm giác được chút gì đó, anh vẫn im lặng, đứng yên cho dì ấy quan sát.
Đợi một lúc sau thấy Lâm Bích Nguyệt gật đầu cười nhẹ nhàng, anh mới miễn cưỡng nở một nụ cười tươi, cầm món quà của mình đưa đến trước mặt Lâm Bích Nguyệt: “Dì Lâm, đây là món quà con chuẩn bị cho dì, chúc dì sinh nhật vui vẻ.”
“Cậu chắc hẳn là bạn của Lạc Lạc, dì vừa nhìn thấy con bé nói chuyện với hai người.
Nếu đã là bạn của Lạc Lạc thì không nên tặng quà này nọ làm gì, rất tốn kém, ông xã dì tổ chức buổi tiệc cũng không nghĩ đến việc nhận quà cáp.
Lâm Bích Nguyệt không ngờ anh chàng này lại hiểu chuyện như vậy, còn chuẩn bị quà sinh nhật cho bà.
Bà bỗng cảm thấy hành động dò xét vừa rồi của mình hơi quá, nhưng chung quy cũng là vì lo nghĩ cho hạnh phúc của Lạc Lạc sau này, nên chuyện ấy cũng không tính là gì.
“Chỉ là món quà nhỏ không đáng giá là bao, hy vọng dì Lâm sẽ thích, đây là quà của con tặng cho dì, con là Tưởng Nguyệt, là bạn học của Lạc Lạc, còn đây là anh họ của con, tên anh ấy là Chu Hạo Nhiên.” Tưởng Nguyệt biết anh họ mình không giỏi nói chuyện, lo lắng anh ấy không thể để lại ấn tượng tốt với dì của Lạc Lạc, vội vàng tiến lên, mang quà mà mình đã chuẩn bị đưa đến trước mặt Lâm Bích Nguyệt.
Lâm Bích Nguyệt không thể từ chối, đành phải mỉm cười nhận lấy, sau đó kéo tay Tưởng Nguyệt, cười nói: “Con là bạn học của Lạc Lạc sao, vậy thì tốt quá, chúng ta qua bên kia ngồi, kể cho dì nghe một chút mấy chuyện thú vị của Lạc Lạc ở trường, con bé kia chẳng bao giờ tâm sự với dì chuyện gì, bây giờ lớn rồi, lại càng khó nói chuyện với con bé.”
“Tất nhiên được ạ, mọi chuyện của Lạc Lạc ở trường cháu đều biết.” Tưởng Nguyệt cũng rất vui vẻ, khoác tay Lâm Bích Nguyệt.
Chu Hạo Nhiên nghĩ, nếu hai người họ đã tìm nơi trò chuyện với nhau, thì anh cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí một chút cho thoải mái, đợi cô nghe điện thoại xong sẽ trở lại.
Nào ngờ Lâm Bích Nguyệt thấy Chu Hạo Nhiên không đi theo hai người, bèn dừng lại, mỉm cười vẫy tay với Chu Hạo Nhiên: “Chu Hạo Nhiên, mau lại đây đi, dì có vài chuyện muốn hỏi con.”
Chu Hạo Nhiên không có cách nào khác, đành phải cười nhẹ, khẽ gật đầu, sau đó đi theo.
Thấy Chu Hạo Nhiên bước tới, Lâm Bích Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, kéo Tưởng Nguyệt đi tiếp.
Tưởng Nguyệt ở bên cạnh hơi tò mò: “Dì Lâm à, anh trai con và Lạc Lạc không quen nhau, dì muốn hỏi anh ấy chuyện gì vậy?”
“Tiểu Nguyệt, anh họ con đã có bạn gái chưa? Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?” Lâm Bích Nguyệt thấp giọng hỏi, quay sang nghiêm túc nhìn Tưởng Nguyệt.
Dì của Lạc Lạc hỏi một người đàn ông trẻ tuổi đã có bạn gái hay chưa, đương nhiên là vì Lạc Lạc rồi!
Lúc này Tưởng Nguyệt mới hiểu được ý tứ của dì Lâm, cô lập tức phấn khích, nghĩ đến việc dì Lâm muốn ghép đôi Lạc Lạc với anh trai, cô cảm thấy vận may của anh ấy thật đáng ngưỡng mộ, chỉ vừa mới có chút ý tứ với Lạc Lạc, vậy mà đã được người nhà của Lạc Lạc chào đón rồi, quá tốt phước!
Tưởng Nguyệt vội lắc đầu: “Không có không có, anh họ con hiện tại vẫn chưa có bạn gái, anh ấy 25 tuổi rồi.”
Lâm Bích Nguyệt thấy cô bé Tưởng Nguyệt này rất hợp ý mình, vừa nhìn đã thấy thân thiết.
Lại nghe Tưởng Nguyệt thành thật nói làm bà càng thích cô hơn.
Lâm Bích Nguyệt bỗng cảm thấy Lạc Lạc có được một người bạn như vậy, thật khiến bà yên tâm.
Lâm Bích Nguyệt biết Chu Hạo Nhiên không có bạn gái, lại chỉ lớn hơn Lạc Lạc ba tuổi, mới vừa rồi hai đứa còn nắm tay nhau, xem ra bà cần quan sát Chu Hạo Nhiên kỹ hơn, nếu cậu ta thật sự xứng đáng