“Vậy còn dì thì sao, dì vẫn ở đó sẽ không có việc gì chứ?” Cô không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô nghe dì Nguyệt nói lại bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của dì.
Về phần Lương Gia Vỹ, cô không có một chút thương cảm nào cho anh ta.
Lỗi là do anh ta tự mình dẫn bạn bè ra biển chơi mới xảy ra chuyện, anh ta tự gieo gió gặt bão, không cần phải lo lắng cho anh ta làm gì!
“Dì không sao, người bọn họ muốn tìm là Gia Vỹ, nhưng Gia Vỹ lại không về nhà nên họ cũng không làm khó chúng ta.
Con không cần lo lắng cho dì, trong khoảng thời gian này tốt nhất con nên ở bên ngoài, đừng trở về có biết không.
Dì sợ những người làm ầm ĩ ngoài kia thấy con vào Lương gia sẽ gây bất lợi cho con.” Lâm Bích Nguyệt dặn dò vài câu rồi vội vàng cúp máy.
Cô nghe rất rõ, ở đầu bên kia hình như đang tranh cãi rất ồn ào, xem ra hiện giờ Lương gia đang rất rối loạn.
Ngẫm lại cô vừa mới chuyển đi, Lương gia liền xảy ra chuyện lớn, cô vừa cảm thấy lo lắng cho dì, vừa nghĩ Lương Gia Vỹ đúng là tự làm tự chịu.
Cô thấy dì Nguyệt nói rất đúng, bây giờ cô không nên trở về, chẳng những không chiếm được tình cảm của hai anh em Lương gia, mà có khi còn bị nghĩ xấu cho rằng cô trở về là để chê cười bọn họ.
Nghĩ vậy nên cô quyết định tiếp tục ở lại chỗ này, không quay về, cô tin rằng chuyện này không liên quan gì đến dì, chắc chắn dì sẽ không gặp nguy hiểm.
“Tiết Lạc.” Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của Chu Hạo Nhiên.
Cô vội chạy đến mở cửa, ngẩng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Hôm nay anh định đưa em và Tiểu Nguyệt đến công viên giải trí chơi, em chuẩn bị đi, anh sẽ gọi Tiểu Nguyệt dậy.” Nói xong Chu Hạo Nhiên quay người đi sang phòng Tưởng Nguyệt, cô vẫn đang ngạc nhiên trước lời đề nghị của anh.
Tuổi cô không còn nhỏ nữa, ba người lớn to đùng cùng đến công viên giải trí chơi trò chơi không phải rất kỳ quái hay sao?
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Chu Hạo Nhiên đã mở cửa đi vào phòng Tưởng Nguyệt.
Cô đi theo Chu Hạo Nhiên, muốn nhìn xem anh sẽ gọi Tưởng Nguyệt dậy như thế nào.
Thế nhưng, Chu Hạo Nhiên đi vào chỉ gọi Tưởng Nguyệt một tiếng rồi đến ngồi xuống sô pha trong phòng, còn Tưởng Nguyệt mơ màng ngồi dậy, ngáp một cái, lặng lẽ xuống giường.
Cô trợn tròn hai mắt, không thể tin những gì mình đang nhìn thấy.
Rõ ràng Tưởng Nguyệt không hề nóng nảy khi ngủ dậy, vừa rồi...Chu Hạo Nhiên nói chuyện với cô bằng thái độ nghiêm túc như vậy, rõ ràng là đã lừa cô.
Cô đưa tay mở rộng cửa, cắn răng trừng mắt nhìn Chu Hạo Nhiên: “Chu Hạo Nhiên, lúc nãy anh nói với em thế nào?”
Nghe tiếng mở cửa, Chu Hạo Nhiên mới phát hiện có người đi theo, anh quay đầu lại đối mặt với gương mặt hình sự của Tiết Lạc, xem ra tránh không khỏi nạn này rồi.
Khi nãy quả thật anh đã lừa cô, sự thực thì Tiểu Nguyệt không hề nổi giận khi thức dậy.
Có điều...khóe môi anh nhếch lên, ý cười lan tràn trên gương mặt: “Khi thức dậy Tiểu Nguyệt chỉ nổi giận với người lạ, anh là anh của con bé, Tiểu Nguyệt rất quen thuộc với anh nên dĩ nhiên là không tức giận rồi.”
Tưởng Nguyệt ngồi trên giường nghe hai người nói chuyện, đại khái cũng hiểu được một chút, cô vội vàng nói đỡ cho anh họ mình: “Đúng vậy, đúng vậy, Lạc Lạc, tính tình anh ấy so với mình còn tệ hơn nên mình không dám chọc vào anh ấy.
Thực ra, mình thật sự rất dễ nóng nảy lúc thức dậy.”
“Thật sao?” Cô chăm chú nhìn Tưởng Nguyệt, cô vẫn còn nghi ngờ Chu Hạo Nhiên đã lừa cô.
“Đương nhiên là thật, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, mình phải thay đồ, hai người ra ngoài hết đi.” Thấy cô tiếp tục tra hỏi, Tưởng Nguyệt bắt đầu đuổi người.
“Anh ấy ra ngoài được rồi, mình cũng là con gái, cậu sợ gì chứ.” Cô không muốn đi, cô thản nhiên liếc nhìn Chu Hạo Nhiên đang ngồi phía bên kia.
Chu Hạo Nhiên đứng dậy, đi ra cửa, khi đến chỗ cô anh dừng lại: “Em cũng đi thay quần áo đi, đừng mặc váy đi chơi.”
“Vì sao?”
“Có vài trò chơi mặc váy không tiện.”
“Thực ra em không muốn đi, anh nhìn xem, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, đi vào trong đó chơi trò chơi không phải rất kỳ quái hay sao?”
“Đi thay đồ đi, anh thấy em nên ra ngoài chơi để thả lỏng một chút, đừng giữ những chuyện buồn trong lòng một mình, hiểu không.” Chu Hạo Nhiên vỗ vai cô, không để cô có cơ hội giải thích, nói xong liền bước đi.
Cô há hốc miệng, không biết phải nói gì cho phải.
Cuối cùng cô vẫn phải thỏa hiệp quay trở về phòng thay quần áo.
Bầu không khí trong Lương gia rất u ám.
Lương Sâm im lặng không lên tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn trân trân hai đứa con ngồi đối diện.
Sáng nay Lâm Bích Nguyệt nói với Tiết Lạc là Lương Gia Vỹ không về nhà, vì sợ cô lo lắng tình hình trong nhà bà vừa kể.
Thực ra nửa đêm hôm qua Lương Gia Vỹ đột nhiên trở về tìm Lương Dật Phàm, nói tất cả mọi chuyện với anh trai.
Đến sáng nay Lương Sâm và Lâm Bích Nguyệt mới biết được chuyện bạn của Lương Gia Vỹ đã chết ở trên đảo.
Lúc biết được chuyện này, Lương Gia Vỹ đã bị Lương Sâm dốc sức đánh một trận.
Lúc này, người đứng đầu trong gia đình không nói lời nào, Lương Dật Phàm cũng im lặng, nhưng Lương Gia Vỹ ngồi bên cạnh Dật Phàm thì lại có tật giật mình, vẫn đang không ngừng run rẩy, Lâm Bích Nguyệt ngồi bên cạnh Lương Sâm nhìn mà đau lòng.
Lâm Bích Nguyệt nhẹ nhàng kéo cánh tay của chồng, nói nhỏ: “Sâm, anh đừng tức giận nữa, anh nhìn xem đã dọa Gia Vỹ sợ đến như vậy rồi.
Trước hết chúng ta nên hỏi rõ ràng, người kia mặc dù do Gia Vỹ dẫn ra đảo, nhưng cũng không phải là do nó đẩy cô ấy ngã xuống biển đúng không.”
“Ai nhờ bà nói giúp cho tôi, bà nghĩ bà là ai hả?” Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Bích Nguyệt, Lương Gia Vỹ khó chịu rống to.
Chính anh ta dẫn mọi người ra đảo chơi, mà đó lại là những tiểu thư công tử con nhà giàu, vì vậy có người rơi xuống biển chết, tất nhiên