Cô đi một mình trên con đường nhỏ, đèn đường trên cao chiếu ánh sáng le lói xuống tán cây thưa thớt ở bên dưới, bóng lá cây đổ lên người cô, theo mỗi bước chân cô đi, chiếc bóng trên người lúc mờ lúc tỏ khiến cả người cô toát lên vẻ lấp lánh, đẹp thuần khiết.
Cô không để ý xung quanh, trên môi vẫn nở nụ cười mỉm tự nhiên.
Cách đó không xa, Chu Hạo Nhiên vừa nghe xong một cuộc điện thoại, khi anh cúp máy quay đầu lại đã thấy cô đang đi về phía mình.
Vốn định lên xe nổ máy nhưng anh dừng lại một chút, cuối cùng quyết định không đi ngay mà đứng tại chỗ, ánh mắt dán chặt lên người cô gái đang bước tới, vẻ mặt biểu lộ cảm xúc khó đoán, khóe miệng khẽ nhương lên.
Một phút.
Anh ta đợi đúng một phút cô mới đến trước mặt mình, nhưng khi cô bước tới trước mặt anh ta lại làm như không quen biết, cũng không nhìn anh ta lấy một lần, cứ thế đi ngang qua.
Trong khoảng vài giây Chu Hạo Nhiên á khẩu, kinh ngạc quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn từ tốn đưa lưng về phía anh, bước tới phía trước càng lúc càng xa, anh đột nhiên cảm thấy tình huống này rất thú vị.
Cho đến khi hình bóng cô sắp khuất, Chu Hạo Nhiên mới thu lại ánh nhìn, bất giác đưa tay lên sờ mặt mình.
Theo lý thuyết mà nói, tuần trước bọn họ mới gặp mặt nhau, tại sao mới qua mấy ngày mà cô đã coi anh là người xa lạ rồi?
Chẳng lẽ khuôn mặt đẹp trai này mới qua vài ngày đã bị thay đổi rồi ư? Hay cái cô Tiết Lạc kia vốn chẳng thèm để tâm đ ến anh?
Bất kể là vì lý do gì thì chuyện này cũng khiến Chu Hạo Nhiên bị đả kích không nhỏ, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều.
Lần trước khi gặp mặt cô trong tình huống không mấy vui vẻ nên anh ta nghĩ rằng có thể cô đang cố ý tỏ ra không quen biết với anh.
Xác định như vậy nên anh ta cũng không để tâm nữa, bắt đầu mở cửa lên xe, chuẩn bị đi.
Trong lúc đó cô đang tự nhủ một lát nữa phải mua thật nhiều đồ ăn vặt và một số thứ đồ chơi mà cô thích, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vô cùng vui vẻ, vì thế cô vừa lững thững bước đi, vừa suy nghĩ đến các món ăn vặt nên không phát hiện mình vừa gặp phải một người quen.
Một giờ sau cô mới trở về đến nhà.
Vì mua quá nhiều thứ nên lúc về cô bắt taxi.
Đến nơi, cô trả tiền xe và cầm theo đống túi lớn túi nhỏ xuống xe, khi vừa quay người lại đã bị một đám người đứng trước cửa biệt thự dọa sợ chết khiếp!
Đừng có dọa người ta như vậy mà! Chẳng qua cô chỉ ra khỏi nhà đi mua ít đồ thôi, tại sao khi trở về lại thấy tất cả mọi người trong nhà đang mừng mừng tủi tủi đứng chờ ở cửa?… Mà không, không thể nói là họ đang vui mừng được, đây là…
Cô ngơ ngác đứng trên đường nhìn đám người đang chờ mình ở trước cửa biệt thự.
Trong đó có dì Nguyệt của cô, dượng Lương Sâm, vú Trương chuyên nấu bếp, hai cô bé người làm tên Tiểu Lê và Tạ Tâm Tâm, còn có… một người thanh niên trẻ tuổi cao ráo đẹp trai, nhưng mặt thì hầm hầm nhìn cô, người này chắc hẳn là Lương Dật Phàm?
Giữa lúc cô đang nghi ngờ tại sao cả đám người kia lại đứng ở cửa thì Lâm Bích Nguyệt thấy cháu gái về, lập tức đẩy chồng ra, gấp gáp chạy tới ôm chầm lấy cô.
“Lạc Lạc, con hù chết dì mất thôi, dì còn tưởng con bỏ nhà ra đi, đang chuẩn bị ra ngoài tìm con đây.”
“Ai nha, dì nghĩ nhiều quá rồi, con chỉ đi siêu thị mua ít đồ thôi mà.”
Cô đẩy dì Nguyệt ra một chút, sau đó đưa hai túi đồ mới mua lên cao.
“Dì xem, đồ con vừa mua đây này, con không hề có ý định bỏ nhà đi đâu ạ!” Chết cười mất, cô bỏ nhà thì biết đi đâu đây? Nơi đây không phải là thế giới cô sống trước kia, rời khỏi đây thì chỉ có nước chết đói bên lề đường thôi!
Lâm Bích Nguyệt nghe cô giải thích xong mới ngừng khóc lóc, nhưng bà chưa kịp nói lời nào đã nghe thấy một giọng nam mạnh mẽ