“Anh ta bảo cậu tới làm thuyết khách?” Cô nhíu mày.
“Không phải, anh ấy muốn đuổi mình đi, trước khi đi mình muốn khuyên cậu thôi.”
“Đi đi, cậu không giúp được gì hết, để mình tự nghĩ cách vậy.
Được rồi, anh ta đang ở đâu?” Cô đứng lên, phủi tay định đem đống hành lý xử lý gọn gàng.
“Anh ấy đang ở trong bếp.” Tưởng Nguyệt cũng đứng lên, cẩn thận trả lời.
“Cậu đi đi, mình sẽ tìm anh ta nói chuyện.” Cô vẫn còn mặc áo ngủ, cô không đi rửa mặt mà lôi kéo Tưởng Nguyệt ra ngoài.
Chắc chắn cửa chính đang mở, cô phải thừa cơ hội này để thoát khỏi đây, nếu chờ Tưởng Nguyệt đi rồi, cô sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhưng mới đi được vài bước, Chu Hạo Nhiên đã xuất hiện ở cửa phòng bếp, tay anh cầm một con dao đang ngó sang phía các cô: “Anh vừa nghe thấy tiếng vỡ của bát đ ĩa, bữa sáng bị rơi rồi sao?”
“À...là do em không cẩn thận làm rơi đ ĩa đồ ăn.” Tưởng Nguyệt vội vàng tìm cớ, cười híp mắt trả lời Chu Hạo Nhiên.
Anh không nói gì nữa, ánh mắt anh vẫn dán chặt lên người cô, thấy cô né anh nhìn về nơi khác, anh đoán được ngay bữa sáng hôm nay là do ai đập, nhưng nhìn từ xa vẫn thấy những dấu hồng lấp ló trên cổ cô, bỗng chốc tâm trạng anh khá lên nhiều.
Anh khoát tay: “Không sao, lát nữa anh sẽ dọn.
Tiểu Nguyệt, em còn phải về nhà phải không, anh chỉ làm một phần bữa sáng cho Tiết Lạc thôi đấy.”
“A, vâng, em đi ngay đây, lập tức đi ngay.” Tưởng Nguyệt vội vàng gật đầu, sau đó cầm lấy hành lý của mình, nhanh chóng chạy ra cửa.
Cô theo sát Tưởng Nguyệt, cô không nói lời nào cũng vội đi ra cửa.
Tưởng Nguyệt sợ sệt, nhỏ giọng cầu xin cô: “Anh họ mình không ăn thịt cậu đâu mà lo, cậu đừng đi theo mình nữa, nếu không anh ấy sẽ trút giận thay lên người mình đấy.”
“…” An Vân Thương không thèm để ý đến Tưởng Nguyệt, cô bấu nhẹ vào tay Tưởng Nguyệt khiến cô bạn phải trợn trừng mắt, nhưng vẫn không dám lên tiếng kêu đau, bước chân của cả hai không hề giảm tốc độ.
Cuối cùng đã tới cửa, trái tim cô đập khẩn trương hơn, nếu cô cứ thế đi cùng Tưởng Nguyệt ra ngoài, cho dù không thể quay trở về Lương gia thì có phải ở ngoài đường phố vẫn tốt hơn bị anh nhốt lại như bây giờ.
Nhưng, anh đã nhìn thấy cô cùng Tưởng Nguyệt ra tới cửa, anh buông con dao trong tay xuống, đi ra khỏi nhà bếp, nhàn nhạt nói với cô: “Em đi tiễn Tiểu Nguyệt hả, bữa sáng đã làm xong rồi, nhanh quay trở lại ăn bữa sáng nhé.”
“Anh ấy gọi cậu đấy.”
Tưởng Nguyệt nháy mắt với cô, sau đó vội vàng đi giầy, mở cửa, bỏ chạy nhanh như tia chớp.
Cô cũng bắt lấy cơ hội chạy ra ngoài.
Tưởng Nguyệt bị cô đụng ngã lăn ra đất, ú ớ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Anh không ngờ cô sẽ hành động như vậy, anh nhanh chóng chạy theo ra ngoài, một lúc sau, Tưởng Nguyệt nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng kêu tức giận của Tiết Lạc.
“Chu Hạo Nhiên, Chu bi3n thái, anh buông ra, tôi muốn đi tố cáo anh là đồ bi3n thái thích bắt cóc con gái nhà lành! Tôi không động chạm gì đến anh, cũng không phải dạng đẹp như hoa hậu, tại sao anh lại si mê tôi? Buông, anh muốn bóp nát tay tôi hả?”
Tưởng Nguyệt nghe thấy giọng nói tức giận của cô, âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó vội vã đứng lên đi ra ngoài cửa.
Thấy anh họ ra sức kéo Tiết Lạc đang hét to trở về.
“Ha, anh họ, Tiết Lạc, haha…” Tưởng Nguyệt chẳng biết phải làm thế nào, đành cười ngớ ngẩn.
Cô còn mải lo vật lộn với anh nên không thèm để ý tới Tưởng Nguyệt, rồi có ngày cô sẽ cho con bé Tưởng Nguyệt chết tiệt kia một trận.
Nhưng anh lại nháy mắt với Tưởng Nguyệt, ý bảo cô ấy nhanh chóng đi đi.
Tưởng Nguyệt chu mỏ bất mãn, khoát tay biểu ý không thèm để ý đến hai người nữa rồi kéo hành lý của mình đi.
Chu Hạo Nhiên ôm cô vào nhà, sau đó nhanh chóng đóng cửa.
Sắc mặt anh đen lại, giọng nói lạnh băng: “Anh không phải kẻ bi3n thái, anh nhất định phải nói rõ với em, anh nhốt em ở chỗ này là vì bây giờ em không thể đi đâu được, nhưng em lại không muốn ở cùng một chỗ với anh nên anh mới phải dùng cách này, anh sợ em sau khi rời khỏi đây sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Vừa rồi ở bên ngoài em mắng anh to như vậy, anh nghĩ em nên chịu trách nhiệm về việc này, từ trước đến nay chưa có ai từng mắng anh như vậy đâu nhé.”
“Anh là đồ tồi, còn nói thích tôi, đây là thích của anh đấy hả, thích một người là đem người đó nhốt lại ư?” Cô càng gào lên to hơn, bộ dạng trông vô cùng chật vật, thê thảm.
Anh vốn muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng xem tình huống trước mắt thì không được rồi.
Anh bước lên phía trước kéo cô vào trong lòng mình, anh không muốn nhìn thấy cô tức giận như vậy.
“Anh biết việc anh làm rất điên cuồng, nhưng anh thực sự không chịu nổi việc không được nhìn thấy em, phải nhớ em mỗi ngày.” Anh ôm chặt người con gái anh yêu, nghiêm túc nói: “Anh không phải là kẻ bi3n thái, anh chỉ lo lắng em sẽ chạy khỏi anh thôi.
Nếu không phải em muốn trốn anh, thì sao anh lại nhốt em chứ.”
“Tôi cũng nói rất nghiêm túc, tôi không muốn nói đến chuyện yêu đương, tại sao anh lại cố chấp với tôi như vậy?”
Anh vô cùng ngạc nhiên, vì sao cô luôn nói như vậy? Anh nhíu mày: “Vì sao? Vì sao em lại bài xích tình yêu như vậy?”
“Đây là việc của tôi, tôi nghĩ không cần thiết phải nói cho anh.” Cô lắc đầu, từ chối trả lời.
“Chẳng lẽ...cơ thể em có bệnh không tiện nói ra?” Chu Ảm suy nghĩ một hồi, sau đó bắt đầu muốn cởi áo cô ra để kiểm tra.
“Anh mới có bệnh ấy, tôi không bị bệnh, là anh bị bệnh thì có.” Cô sắp bị anh làm tức chết rồi, cô nhấc chân hung hăng đạp anh.
“Không cho phép anh xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“Không có khả năng!” Anh nhấn mạnh bốn chữ, cũng không đế ý cái chân đau bị cô giẫm lên, anh nhẹ nhàng đẩy cô đến ghế sôfa.
“Nào, em ngồi xuống đây đã, chờ anh làm bữa sáng