Lương Dật Phàm đá Tạ Tâm Tâm ra, xoay người lạnh lùng nhìn cô: “Tôi bắt cô đi không phải vì cô hại cô ấy ngã xuống, rốt cuộc là vì cái gì tôi nghĩ cô cũng biết.
Cô ấy bị nhốt, nếu không có chìa khóa sao có thể mở được cửa, cô ở lầu hai chắc chắn phải rõ hơn tôi chứ, đúng không?”
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Tâm Tâm lập tức rũ xuống, bất giác rụt tay lại, không dám tiếp tục ôm chân Lương Dật Phàm nữa.
Cô ta cứ tưởng chuyện mình làm Lương Dật Phàm sẽ không biết, còn định nhân lúc bọn họ đánh nhau dưới lầu đi phá hủy gương mặt của Tiết Lạc, sau đó lập tức chạy nhanh về phòng mình giả bộ như không biết chuyện gì.
Không ngờ kết cục lại thành ra như vậy.
Cô ta biết, lúc này Lương Dật Phàm tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.
Tạ Tâm Tâm xụi lơ ngã ngồi dưới sàn nhà, khuôn mặt đầy nước mắt.
Cô ta không nên đặt thùng dụng cụ ở trong phòng, hành động đó rõ ràng là thách thức uy quyền của Lương Dật Phàm.
Hắn không xử lý cô ta, xem như là tốt lắm rồi.
Trong bệnh viện, thuộc hạ của Lương Dật Phàm bị ngăn lại ngoài hành lang, Chu Hạo Nhiên cùng y tá vào phòng bệnh.
Lúc này, vết thương trên người Tiết Lạc đã được xử lý tốt.
Bác sĩ dặn dò anh chú ý vài điều rồi đi ra ngoài cùng y tá.
Chu Hạo Nhiên đóng cửa, đến ngồi xuống bên giường Tiết Lạc.
Tiết kiệm vẫn đang ngủ say, bỗng đột nhiên mở to mắt.
Cô bật ngồi dậy, ôm cổ anh.
“Em tỉnh rồi sao?” Anh hoảng sợ, kinh ngạc ôm lại, toàn thân cứng đờ.
“Em vẫn tỉnh, lúc ấy bị ngã quá đau nên mới ngất đi một lúc, nhưng lát sau đã tỉnh lại rồi, chẳng qua em giả bộ bất tỉnh là bởi vì muốn trốn đi cùng anh đấy.” Cô ôm anh cười nói, không để ý đến cơ thể đang bị thương và cái đầu băng bó của mình.
Anh dịu dàng xoa đầu cô: “Có phải anh ta ép em làm chuyện gì hay không? Nên em mới bị kích động như vậy.”
“Anh ta muốn nhốt em lại, hơn nữa em lo lắng anh sẽ bị anh ta và đám vệ sĩ dưới lầu làm bị thương...”
“Đồ ngốc, anh không có việc gì cả, chờ sau khi em khỏe lại, anh sẽ đưa em về.” Biết cô vì lo lắng cho mình nên mới bị thương, trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Thời điểm cô ngã xuống, anh cảm thấy tim như ngừng đập, lúc ấy không kịp suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
May mắn cô bị ngã không nghiêm trọng, nếu không thì...
“À, không phải anh đang khóc đó chứ?” Cô nghe giọng nói của anh hơi lạ, liền đẩy anh ra muốn xem mặt anh, cô thấy đôi mắt anh hơi đỏ.
Mặc dù hốc mắt không có nước chảy ra, nhưng thoạt nhìn anh giống như đang khóc.
Cô giật mình nhìn anh, anh mà lại khóc vì cô sao?
“Em còn đau lắm không?” Anh nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cô.
“Đau, đương nhiên là đau rồi, anh đừng bóp mạnh như vậy.” Cô lập tức kêu to, suy nghĩ nhất thời bị lời nói của anh phân tán, nhưng sau khi hô đau, cô lại sợ bị mấy người của Lương Dật Phàm nghe thấy, vội vàng ngậm miệng lại.
“Nghỉ ngơi trước đi, anh ở trong này trông chừng em.” Anh vỗ vỗ lưng cô trấn an, nhẹ nhàng kê gối đầu, để cô nằm xuống.
“Vậy anh đừng đi đâu nhé, em không muốn tỉnh lại thấy mình bị Lương Dật Phàm bắt đi đâu.” Cô hơi lo lắng, cho dù đã nằm xuống rồi vẫn không yên tâm nhìn anh.
Anh gật đầu: “Yên tâm, anh sẽ không để anh ta mang em đi đâu cả, ngoan, mau nhắm mắt lại ngủ đi.”
Cô thật sự vừa đau vừa mệt, rất muốn nghỉ ngơi.
Sau khi nhận được câu bảo đảm của anh, cô buông lỏng người, nhắm mắt lại ngủ say.
Cô nằm ở bệnh viện hai ngày mới xuất viện.
Cô cứ sợ rằng Lương Dật Phàm sẽ đến bệnh viện quấy rối, nhưng hai ngày này không hề thấy bóng dáng của hắn ta.
Mặc dù lúc trước hắn có sai vài vệ sĩ tới đây canh chừng, nhưng khi xuất viện sáng nay, cô không nhìn thấy bọn họ nữa.
Hôm nay Tưởng Nguyệt tới đón cô xuất viện, để anh sắp xếp đồ đạc lặt vặt giúp mình, cô kéo Tưởng Nguyệt ra khỏi phòng bệnh trước.
Nhưng vừa bước được vài bước, hai cô đã nhìn thấy một bóng dáng rất quen.
Là Điềm Điềm, cô ta bị một người phụ nữ hung hăng lôi kéo trong bệnh viện trông rất chật vật.
Người phụ nữ kia vừa kéo vừa mắng chửi những lời hết sức khó nghe.
Cô và Tưởng Nguyệt chưa từng nhìn thấy bộ dạng Điềm Điềm nhếch nhác khó coi đến thế này, nhất thời cả hai chỉ biết sững sờ nhìn một màn trước mắt.
Đến khi hai người có phản ứng thì người phụ nữ kia đã lôi Điềm Điềm đến trước mặt một y tá.
Tiết Lạc nghe người phụ nữ kia hỏi y tá: “Chỗ phá thai ở đâu? Tôi muốn người phụ nữ này phá thai, cô ta là đồ đê tiện đã quyến rũ chồng tôi, chồng tôi không cần đứa bé này, tôi cũng không cần, tôi muốn cô ta phải phá bỏ đứa bé này.”
Nghe xong những lời này, cô và Tưởng Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
Không phải Điềm Điềm đã có bạn trai rồi ư, sao đột nhiên lại biến thành kẻ đi cướp chồng người khác? Còn mang thai rồi bị vợ người ta lôi đến đây phá thai?
Hình như trước đó cô ta còn bị người ta đánh, trông bộ dạng hiện giờ nhếch nhác không sao tả nổi, cô ta không giãy dụa, cứ để mặc cho người phụ nữ kia kéo đi cũng không phản ứng lại.
Y tá thấy tình huống hỗn loạn như vậy thì sửng sốt một lúc mới hồi phục tinh thần chỉ tay về một hướng: “Đây là bệnh viện, hai người không nên cãi nhau ầm ĩ, đến đó đăng ký trước đi.”
Y tá nói xong đứng lên dẫn đường, nhưng người phụ nữ kia vốn không chịu để yên, cô ta quay sang trừng mắt nhìn Điềm Điềm: “Đồ đê tiện, đi,