Ly nước trên tay anh run lên, nước trong ly sóng sánh chảy xuống, chuyện anh lo lắng cuối cùng đã xảy ra rồi sao?
Trước đây cô đã nói thật với anh rằng cô không phải là người của thế giới này, trong khi đang đọc cuốn tiểu thuyết, cô bị xuyên qua, anh tin cô, vì thế anh vẫn luôn lo lắng cô sẽ đột ngột rời đi.
Trận hỏa hoạn hôm nay đến rất bất ngờ, khi anh nhận được điện thoại của Tưởng Nguyệt liền vội vàng chạy tới, đến nơi thì lửa đã cháy rất lớn.
Anh không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng cho cô.
Nếu không được nhìn thấy cô an toàn xuất hiện, anh không thể yên tâm.
Nhưng lúc này, khi nghe thấy lời cô nói cùng vẻ mặt xa lạ của cô, anh hoài nghi, linh hồn trong cơ thể Tiết Lạc đang nằm trên giường bệnh này có thể đã đổi chủ rồi.
Nhưng, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi: “Tiết Lạc, em không nhận ra anh sao?”
“Ai biết anh chứ, tại sao tôi lại ở chỗ này?” Tiết Lạc nhăn nhó nằm trên giường bệnh, cô không thèm liếc đến anh, tỏ thái độ hoàn toàn không quen biết với anh.
“Em không biết anh?” Anh không thể tin, anh bước lên nắm lấy vai cô, bắt cô nhìn anh.
Anh thực sự vẫn không thể tin được, sau khi cô tỉnh dậy lại nói không biết anh.
“Anh điên à, tôi thật sự không biết anh, anh giữ lấy tôi làm gì?” Tiết Lạc thở hổn hển đẩy anh ra, bước xuống giường: “Sao mình lại ở cùng người này chứ? Mình nhớ Dật Phàm đụng mình một cái, chẳng lẽ cả mình và anh ấy đều bị té xuống lầu?”
Nghe cô lẩm bẩm, anh đã tin hơn một chút.
Anh gọi cô lại, “Đợi đã, cô vừa mới nói gì? Cô nói Lương Dật Phàm đụng phải cô, sau đó ngã xuống cầu thang? Vậy cô có thể nói cho tôi biết, sinh nhật dì cô đã đến chưa?”
Tiết Lạc nhăn mặt muốn tránh anh, nhưng lại phát hiện không thể tránh được.
Cô đành phải trả lời: “Chưa, còn vài ngày nữa mới đến sinh nhật dì tôi.
Rốt cuộc anh là ai? Sao lại biết nhiều như vậy, còn biết Dật Phàm và dì tôi.”
“Xem ra cô thật sự không phải là cô ấy.” Sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt cũng ảm đạm.
Có lẽ anh đã có thể đoán được, Tiết Lạc hiện tại chính là người anh gặp lần đầu tiên ở buổi tiệc, cũng là Tiết Lạc vô cùng yêu thích Lương Dật Phàm.
Cô của bây giờ khi nhìn anh hoàn toàn không có một chút cảm giác quen thuộc.
Anh cảm thấy mình khó chấp nhận được sự thật này, cô sống ở thế giới khác sau đó xuyên qua thế giới của anh, nhưng bây giờ cô đã rời đi rồi.
Cô đột ngột rời đi như vậy khiến anh hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Anh phải đi đâu để tìm kiếm cô?
Chu Hạo Nhiên ở trong phòng bệnh đau khổ mất phương hướng, còn bên ngoài phòng bệnh, sau khi thấy Tiết Lạc bước ra, đội vệ sĩ của Lương Dật Phàm vội vàng đi đến trước mặt trước Tiết Lạc, nói: “Tiết Lạc tiểu thư, ông chủ của chúng tôi bị thương rất nặng, ngài ấy không thể đến đây thăm cô, tuy nhiên ngài có dặn lại rằng, nếu cô tỉnh lại mời cô qua bên đó.”
Tiết Lạc không biết Lương Mạc Sâm cũng bị thương, nghe xong cô vội vàng gật đầu, vừa lo vừa mừng đi theo đám vệ sĩ.
Tưởng Nguyệt đứng ở bên ngoài hoàn toàn bị Tiết Lạc phớt lờ, cô không thể đến gần nói chuyện được, mấy tay vệ sĩ này rất hung dữ, cô cũng không dám bước theo hỏi thăm Tiết Lạc.
Sau khi thấy Tiết Lạc và mấy người vệ sĩ đi rồi, cô mới vội vàng chạy vào trong phòng bệnh.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh họ, cô thật cẩn thận gọi anh: “Anh à, anh làm sao vậy? Có phải anh vừa cãi nhau với Tiết Lạc không, em thấy cô ấy đi tìm Lương Dật Phàm, cô ấy còn không liếc nhìn em một cái, có phải anh vừa chọc giận cô ấy không?”
Anh hồi phục tinh thần, lắc đầu, khóe môi không giấu được vẻ cô đơn: “Cô ấy không phải Tiết Lạc, Tiết Lạc đã đi rồi, anh không biết cô ấy đi đâu nữa.”
Nói xong, Chu Hạo Nhiên xoay người bỏ đi.
Tưởng Nguyệt kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
Những lời anh họ vừa nói thật kỳ lạ, sao cô nghe không hiểu gì cả.
Cái gì mà cô ấy không phải là cô ấy, cái gì mà Tiết Lạc đã đi rồi, có phải anh họ bị đả kích quá nặng nên đầu óc không được bình thường rồi hay không?
Càng nghĩ Tưởng Nguyệt càng sợ, thật vất vả cô mới đốt được nhà của Lương Dật Phàm vì muốn dụ mấy tay vệ sĩ kia rồi đi cứu Tiết Lạc.
Mặc dù cuối cùng Tiết Lạc không phải do cô cứu, nhưng cô cũng có công phóng hỏa, nhờ thế Lạc Lạc mới không bị cái tên Lương Dật Phàm kia làm nhục.
Cô còn nghĩ rằng sau lần này, Lạc Lạc cùng anh họ nhà mình có thể được sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau.
Không ngờ, hiện tại Lạc Lạc lại đi gặp tên Lương Dật Phàm kia, còn anh họ của cô trông không được tốt cho lắm.
Xong rồi, xong rồi, giờ cô cũng không biết nên làm gì cho phải.
Tưởng Nguyệt đau khổ gõ đầu, vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, đuổi theo Chu Hạo Nhiên.
Còn ở bên kia, nữ chính Tiết Lạc trong tiểu thuyết đang được bảo vệ dẫn đến phòng bệnh của Lương Dật Phàm.
Lương Dật Phàm bị thương rất nghiêm trọng.
Lúc hắn được đưa vào bệnh viện, trên người có nhiều chỗ bị bỏng, đôi chân chảy đầy máu.
Vì hắn đi tìm kiếm Tiết Lạc trong đám cháy nên bị một cái tủ đang cháy ngã xuống đè vào đùi, bác sĩ nhận định sơ bộ, đôi chân của hắn chỉ có 40% khả năng bình phục như cũ.
Lúc nghe thấy tin này, hắn đã biết nửa đời sau của mình chỉ có thể ngồi trên xe lăn, sự thật này khiến hắn tức giận đập bể hết tất cả những thứ bên cạnh, lớn tiếng mắng chửi bác sĩ và