Đêm nay Diệp Nhiễm uống rượu.
Là Tiêu Chiến Vũ cho cô uống.
Khi Tiêu Chiến Vũ cho cô uống rượu, anh nhìn cô, hỏi: “Mùi vị thế nào?”Diệp Nhiễm không nhớ mình từng uống rượu, sau khi Diệp Nhiễm uống rượu, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cũng không có say, chỉ có trong cổ họng nóng rát.
Cô thấp giọng nói: “Không cảm thấy có gì đặc biệt.
”Tiêu Chiến Vũ cười, bởi vì uống rượu, giọng lúc to lúc nhỏ: “Vậy sao, vậy uống thêm chút nữa.
”Diệp Nhiễm lắc đầu: “Không cần.
”Tiêu Chiến Vũ không miễn cưỡng, tiếp tục cùng anh Dũng bọn họ uống rượu.
Một lát sau, Diệp Nhiễm cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Rượu này rất mạnh, bây giờ mới thấm.
Diệp Nhiễm miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, không để cho mình lộ ra trạng thái say rượu.
Ai biết Tiêu Chiến Vũ đang uống rượu đột nhiên kiếm cớ đi về, sau đó anh trực tiếp kéo cô: “Đi.
”Diệp Nhiễm hơi nhíu mày, buồn bực nhìn Tiêu Chiến Vũ.
Tiêu Chiến Vũ xách Diệp Nhiễm rời đi.
Đi ra khỏi quán karaoke, bị gió mùa hè thổi qua, đầu óc Diệp Nhiễm tỉnh táo hơn một chút.
Cô lắc nhẹ đầu, muốn để cho mình tỉnh táo hơn.
Tiêu Chiến Vũ nhìn bộ dạng này của cô, nở nụ cười, không nhịn được vỗ vào mặt cô: “Say rồi phải không, bình thường thấy cậu là cô gái rất thông minh vừa uống rượu vào lại ngốc nghếch?”Diệp Nhiễm theo bản năng thoát khỏi Tiêu Chiến Vũ, nhưng mà nghĩ đến đây người con trai mình muốn công lược nên đành nhịn xuống.
Cô nhíu mày: “Sao cậu lại ngốc thế? Bây giờ tôi rất tỉnh táo.
”Tiêu Chí Vũ nhìn thấy hai má của cô đỏ bừng, bộ dáng say rất đáng yêu, những vẫn cố gắng làm bộ dáng giữ bình tĩnh, không nhịn được cười một tiếng: “Diệp Nhiễm lần đầu tiên tôi thấy cậu, cảm thấy vẻ mặt cậu không dính lửa khói nhân gian, thật cao ngạo lạnh lùng, lúc ấy đặc biệt muốn bắt nạt cậu.
”Diệp Nhiễm: “Xem ra cậu cố ý bắt nạt tôi.
”Nói đi, xe đạp đậu trong bãi đậu xe của trường, không thường xảy ra va chạm, cảm thấy xe đạp của mình quý giá cũng không cần mang đến trường học vì cái đậu xanh gì va chạm một chút lại đuổi theo cô không tha?Thì ra là cố ý.
Tiêu Chiến Vũ: “Tôi rất thích nhìn bộ dạng của cậu bây giờ, sau khi uống rượu, cậu rất giống người.
”Diệp Nhiễm: “Ý cậu là lúc trước tôi không giống người?”Tiêu Chiến Vũ sửng sốt sau đó cười lớn tiếng.
Diệp Nhiễm liếc anh một cái, cảm thấy người này rất đáng giận.
Nếu không phải anh là người cô muốn công lược, cô nhất định không quan tâm anh, trốn thật xa.
Tiêu Chiến Vũ lúc này rút ra một điếu thuốc, châm lửa, chính mình hút một hơi.
Sau đó anh kẹp điếu thuốc kia đưa đến trước mặt Diệp Nhiễm: “Nào nếm thử một ngụm đi.
”Giọng của anh vì hút thuốc mà khàn khàn.
Diệp Nhiễm không vui nhíu