Diệp Nhiễm dùng ý thức hỏi hệ thống: "Tôi chỉ có hai nhiệm vụ kia thôi đúng không?”Hệ thống: "Đúng vậy, ký chủ đại nhân, làm sao bây giờ? Cậu có muốn đi mách giáo viên không?”Hệ thống tốt xấu gì cũng là hệ thống có kinh nghiệm phong phú, nó biết lúc này có thể mách lẻo.
Diệp Nhiễm lại hỏi: “Không có hạn chế sao?”Hệ thống lắc đầu: “Không có không có.
”Nó đang nói, liền nhìn thấy Diệp Nhiễm đột nhiên nâng chân lên, trực tiếp đạp vào đùi nam sinh đó.
Sau đó nhân lúc cậu ta chưa kịp phản ứng, cô trực tiếp dẫm lên chân cậu ta rồi đi qua.
Mọi người chung quanh kêu một tiếng sợ hãi, bọn họ hình như còn nghe được tiếng “Răng rắc”.
Đầu gối nam sinh đau nhức, nhe răng trợn mắt, không ngừng la lên.
Diệp Nhiễm đi qua, nhàn nhạt nói: “So với chui qua, thì tôi càng thích vượt qua hơn.
”Nói xong, đi thẳng vào chỗ.
Nam sinh tức muốn hộc máu mà đuổi theo, cầm cái ghế bên cạnh lên muốn đập vào Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm đột nhiên xoay người, trực tiếp đoạt lấy cái ghế, sau đó lập tức đánh vào người nam sinh.
Cô không ném vào mặt, cũng không nén vào đầu, mà là ném vào ngực.
Nam sinh che ngực lại, đau đến sắc mặt tái nhợt, lảo đảo sắp té, cuối cùng té ngã đập mông xuống đất.
Toàn bộ học sinh trong lớp đều sửng sốtThường ngày Trần Vạn Vinh rất bá đạo, cũng rất biết đánh nhau, nam nữ trong lớp ai cũng sợ cậu ta.
Hiện tại, cậu ta lại bại dưới tay Diệp Nhiễm.
Bọn họ nhớ lại một màn vừa rồi, động tác đoạt ghế trong tay Trần Vạn Vinh của Diệp Nhiễm, nhanh nhẹn sạch sẽ lại có lực, sau đó mặt vô cảm mà ném trả lại, tàn nhẫn vô cùng……Đúng là làm người ta không rét mà run.
Mọi người không thể tin được nhìn Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm đã giống như một người không có việc gì ngồi ở chỗ của mình, lấy từ trong chiếc cặp xách quê mùa ra một quyển sách, nhìn cái gì đó bên trong nó, dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc cũng đặc biệt trầm tĩnh, giống như một học sinh giỏi nhiệt tình yêu thích việc đọc sách.
Cô đánh người, thế mà lại còn làm như người không liên quan??Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Nhiễm đều thay đổi.
Bọn họ đột nhiên ý thức được, Diệp Nhiễm bị bọn họ khi dễ lúc trước, giống như đã thay đổi thành một người khác.
Trở nên đặc biệt đáng sợ.
Trần Vạn Vinh ôm ghế, ngồi xổm dưới đất.
Mặt cậu ta đầy vẻ mờ mịt.
Cậu ta vẫn không thể hiểu, vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy, rõ ràng bản thân dạ.ng chân khích Diệp Nhiễm chui qua chân mình, nhưng Diệp Nhiễm tại sao lại trực tiếp đạp vào đùi mình rồi còn dẫm lên chân mình đi qua? Lúc ấy cậu ta nâng chân thế nào nhỉ, tại sao mình lại không kịp né?Còn có…… Nhìn cậu ta cũng không khoẻ lắm, sao có thể cướp được ghế của mình rồi còn ném trả lại mình???Mọi chuyện cuối cùng là xảy ra như thế nào vậy!!Sau khi Diệp Nhiễm đánh Trần Vạn Vinh, lớp học tạm thời đạt tới cảnh giới tĩnh lặng, cô khí định thần nhàn mở sách giáo khoa của mình ra.
Nếu muốn thay đổi cuộc đời, đương nhiên không thể dựa vào đánh nhau, nhất định phải dựa vào học tập.
Dựa theo cuộc đời vốn có của Diệp Nhiễm, chắc là cô đã thi đậu vào một trường trung cấp kỹ thuật, sau đó bị phân công đến cục tài chính của một huyện gì đó.
Lẽ ra ở thập niên 90 các sinh viên kỹ thuật