Ngoài lề một tí: Dạo gần đây mình có đọc một bộ truyện tên là Sủng Tam Phu, phải gọi là max hay luôn ???????????? nên muốn giới thiệu với những ai chưa biết, thể loại trùng sinh np chỉ tiếc là chưa hoàn???? những ai đọc truyện này rồi mà biết có truyện nào cũng thể loại np và có nội dung tương tự thế thì nói với mình nhé:D
- ------------------------------------
Ánh nắng sớm từ ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng của khách sạn đánh thức người còn đang say giấc trên chiếc giường rộng lớn. Dưới đất quần áo vứt bừa bãi bao nhiêu thì trên giường lại lộn xộn bấy nhiêu. Chăn rơi một nửa xuống đất, một nửa còn lại thì quấn quanh cơ thể người đàn ông. Ga giường nhăn nhúm lại thể hiện vừa mới tàn cuộc " yêu ". Người đàn ông khắp cơ thể chi chít vết son môi, vết cắn và còn có cả vết cào của móng tay chứng tỏ đêm vừa rồi hai người đã mãnh liệt đến như nào.
Tề Minh bị ánh nắng chiếu vào tỉnh lại. Tay không tự giác sờ sang chỗ bên cạnh. Thật lạnh! Cô ấy đi từ khi nào vậy? Anh thoải mái vươn vai nhìn xuống ga giường còn vương vài tơ máu xử nữ. Tâm trạng tốt lên đôi chút mặc dù không rõ lí do.
- Chạy cũng nhanh thật
Reng reng Tiếng chuông điện thoại làm anh đang từ trong suy nghĩ thoát ra. Tề Minh vừa mặc quần áo vừa nghe máy
- Chủ nhân
- Tôi đã xuất viện rồi, chuyện trong bang dạo này thế nào?-Chu Kiều Nhi chán chường nằm trên giường. Về nhà được hai tuần rồi mà cha mẹ vẫn không cho cô bước ra khỏi nhà nửa bước.
- Vẫn rất tốt, kì lạ là bang Huyền Thiên không còn muốn đối đầu với chúng ta nữa, nghe nói gần đây bên đó giao đấu với bọn yakuza bị tổn thất nặng nề.
Nhắc đến bang Huyền Thiên cô không tự giác nhớ đến người đàn ông hôm nọ gặp ở bệnh viện. Chắc anh ta đi thăm người của mình.
- Nói với Dạ Thiên Phong đến gặp tôi ở quán bar Fei.
- Ngài định gặp hắn ta sao?-Tề Minh ngạc nhiên. Hai bang từ trước đến nay luôn không đội trời chung với nhau, chủ nhân muốn gặp thủ lĩnh bên đó làm gì vậy
- Anh có ý kiến?-Giọng cô bỗng trầm lại
Chết rồi! Dạo này chủ nhân dễ tính quá nên hắn quên mất bản tính tàn nhẫn lạnh lùng của ngài. Tề Minh vẫn còn nhớ như
in cái ngày Chu Kiều Nhi cứu hắn trước khi hắn sắp ngã xuống vực. Gia đình Tề Minh vì quá nghèo nên từ nhỏ đã bán hắn vào một tổ chức sát thủ chuyên đi giết người thuê. Tề Minh đã phải trải qua rất nhiều cuộc tra tấn khốc liệt, đạp lên tất cả mọi người để trở thành người mạnh nhất tổ chức, trở thành cánh tay phải đắc lực của thủ lĩnh. Hắn đã quá chán nản khi suốt ngày chìm ngập trong gió tanh mưa máu, chém chém giết giết không ngừng nghỉ. Cuộc đời của hắn bị phụ thuộc vào tờ giấy bán thân, không bao giờ có thể thoát được. Khát vọng tự do lớn lên trong hắn từng giờ, từng ngày. Tề Minh không hề biết chính vì năng lực của hắn đã khiến bao nhiêu người trong tổ chức ganh ghét, đố kị. Bọn họ đã lập mưu để đổ tội cho hắn, gán cho hắn cái mác kẻ phản bội khiến thủ lĩnh tức giận sai khiến tất cả người trong tổ chức đi giết hắn.
- Tề Minh, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Đúng là thời thế đã thay đổi rồi-tên mặt sẹo cũng là cánh tay trái của thủ lĩnh đắc ý cười to tiếng. Những tên còn lại cũng phụ hoạ theo.
- Khốn kiếp, các người dám lừa thủ lĩnh hãm hại ta.-Tề Minh tức giận ôm cánh tay bị thương, cơ thể sau một hồi đánh nhau toàn thương tích nặng nề
- Đến bây giờ thì ta cũng chẳng cần phải che dấu nữa. Đúng đó, chính ta là người đã giả chữ viết của ngươi rồi giả vờ gửi cho kẻ thù của tổ chức sau đó đưa bức thư đó cho thủ lĩnh. Ngươi đã biết rồi thì có thể làm gì ta? Dù gì cũng là kẻ sắp chết, mau chóng nhận mệnh đi.-tên mặt sẹo bắn Tề Minh. Hắn tránh thoát được viên đạn nhưng lại ngã xuống vực, may mắn thay bám vào được phiến đá gần đó.
- Còn cố gắng chống chọi làm gì, để ta tiễn ngươi lên đường-tên mặt sẹo nhắm súng vào Tề Minh định nổ súng thì bị cái gì đó va vào làm rơi khẩu súng.
- Dám phá vỡ giấc ngủ của ta, chán sống rồi sao?