Nuốt trọn cả hai phần thưởng? Nghe được câu này, không chỉ có số 4 ngẩn người, ngay cả số 5 cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Quy tắc cũng không hề nhắc tới chuyện một người có thể nhận được cả hai phần thưởng, nhưng cũng không hề phủ nhận về điều này. Chỉ nhìn vào mặt chữ, người được bỏ phiếu qua cửa cùng một người ở phía sau đều có thể nhận được thưởng, nhưng nếu như cuối cùng chỉ còn lại một người, số 5 vừa là người qua cửa vừa là người còn lại cuối cùng, thì đúng thật có thể thu được cả hai phần thưởng.
Lời phân tích này của Đồ Hóa vô cùng bất lợi với số 5, còn không đợi số 4 mở miệng, số 5 đã lập tức phản bác: “Cậu đừng có mà nói bậy, tôi không hề có loại suy nghĩ này! Cho dù cuối cùng chỉ còn lại hai người chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ bỏ phiếu cho số 4 qua cửa!”
Số 4 xoắn xuýt liếc mắt nhìn số 5 một cái, sau đó nói với Đồ Hóa: “Cậu muốn tôi bỏ phiếu qua cửa cho cậu nên mới nói vậy đúng không?”
“Tôi đương nhiên muốn qua cửa.” Đồ Hóa khẽ nhếch môi, “Nhưng chuyện này cũng không hề ngăn cản việc tôi muốn nhắc nhở cậu rằng, vận mệnh phải được nắm giữ trong tay mình, chứ không phải đem cơ hội duy nhất cho một người xa lạ.”
Số 4 vươn tay vuốt lọn tóc trên trán, dáng vẻ rất đắn đo. Một lát sau, cậu ta đột nhiên nghiêng người rồi khoác cánh tay lên vai số 5, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đồ Hóa: “Ai nói với cậu… Chúng tôi là người xa lạ?”
Đồ Hóa sững sờ trong nháy mắt.
Số 5 dường như trở nên nhẹ nhõm vì chiếm được sự tán thành của số 4, cậu ta và số 4 nhìn nhau mỉm cười, hai người dựa vào nhau một cách thân thiết: “Hai chúng tôi học cùng một lớp, quan hệ rất tốt.”
Số 5 nhướn mày, vẻ mặt có chút khiêu khích, cậu ta để đầu trọc lốc, lông mày rất rậm, phối hợp với biểu tình này càng khiến người đối diện cảm thấy cực kỳ vô lại: “Làm quen lại một lần nữa nhé, tôi là Lý Đào, cậu ấy là Trầm Tư Dịch, cả hai chúng tôi đều là học sinh cấp ba ở thành phố B, ngồi ở hai bàn sát nhau.”
Đồ Hóa thực sự không ngờ tới việc hai người họ vậy mà lại quen biết nhau. Ngay từ khi vừa mới bắt đầu tiến vào cửa ải này, hai người bọn họ dường như chẳng nói chuyện gì với nhau, thậm chí còn không hề nhìn nhau, cho nên Đồ Hóa mới theo bản năng tưởng rằng hai người họ là hai người xa lạ.
Có lẽ cũng không phải là vì cậu quá bất cẩn, mà thật sự là quả quýt dày có móng tay nhọn*. Đồ Hóa vẫn cho rằng bản thân đối với trò chơi này rất thuận buồm xuôi gió, nhưng lại không ngờ được có người còn cao hơn một bậc. Hai người số 4 và số 5 kia có lẽ ngay từ đầu cũng đã chuẩn bị giả vờ như không quen nhau, ở trong trò chơi này, dù để lộ bất kỳ sơ suất hay một chút thông tin nào thì cũng sẽ bị đối phương nắm lấy, trở thành nhược điểm để xoay ngược tình thế.
*Câu gốc là“sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân”, ý chỉ trên trời có trời, trên người có người. Nhưng mình để câu thành ngữ Việt Nam cho quen thuộc nhé.Tất cả lập luận của của Đồ Hóa đều tồn tại trong trường hợp số 4 và số 5 không quen nhau, nhưng nếu như hai người này vốn đã quen nhau, tổ đội cùng vượt ải thì tất cả những lập luận trước đó của cậu đều trở nên vô nghĩa.
Lẽ nào thật sự phải chấp nhận bị loại sao?
“Tôi có thể nói vài câu được không?” Tôn Duy đột nhiên đứng dậy, cho Đồ Hóa một ánh mắt động viên, “Tôi cảm thấy cho dù cuối cùng chỉ còn lại hai người các cậu thì các cậu cũng không thể nào qua cửa được.”
Đồ Hóa cau mày, số 4 và số 5 thì lại không thèm để Tôn Duy vào mắt, khinh bỉ nhìn xem cô định nói hươu nói vượn cái gì. Tôn Duy lại rất bình tĩnh: “Các cậu lẽ nào không nhận ra rằng cửa ải này rất không công bằng sao?”
Số 5 Lý Đào xì một tiếng: “Công bằng? Cậu còn không biết sao? Ở vòng sơ tuyển, tất cả những người không chọn số 1 hoặc số 2 thì đều bị loại, cậu cảm thấy chuyện này công bằng không? Trò chơi này vốn không hề có khái niệm công bằng.”
“Tôi cảm thấy tất cả những cửa ải mà chúng ta từng trải qua trước đó đều có sự công bằng về trình độ giữa những người khiêu chiến.” Thái độ của Tôn Duy tuy có phần bình tĩnh, nhưng từng lời nói ra lại như châu như ngọc, “Cho nên hệ thống sẽ không thể nào đưa ra một lỗ thủng trong nhiệm vụ rõ ràng như vậy được. Bốn người phía trước đều có khả năng bị loại, chỉ có người số 5 mãi mãi không bị loại, dựa vào cái gì lại có thể như thế? Lẽ nào cậu gian lận sao?”
Số 5 sắc mặt trắng bệch: “Cậu đừng có mà ngậm máu phun người!”
Tôn Duy vậy mà lại mỉm cười: “Đương nhiên, tôi cũng không tin cậu có năng lực này. Cho nên tôi mới nói, trường hợp cuối cùng chỉ còn hai người nhận được thưởng sẽ không thể nào xảy ra đâu, bởi vì chuyện này đối với những người người khiêu chiến phía trước quả thật rất không công bằng.”
Tôn Duy tuy rằng đã cố gắng lập luận, nhưng Đồ Hóa lại cảm thấy lập luận của cô căn bản không thuyết phục cho lắm. Không hề có luận cứ chống đỡ, hoàn toàn đều là tự suy đoán, hơn nữa với phương thức tổ chức của trò chơi này… Chuyện không công bằng rất có thể xảy ra.
Số 4 và số 5 rõ ràng là người chơi cao cấp, bọn họ tuyệt đối sẽ không thể nào không nhận ra điều này.
“Ngoài ra, tôi còn thấy một vài điều khá mơ hồ trong cửa ải này.” Tôn Duy nói bổ sung, “Tôi đang nghĩ về mục đích của cửa ải này đến cùng là gì, lẽ nào chỉ
để chúng ta vì một chút lợi ích mà tự chém giết lẫn nhau sao?”
“Chúng ta mặc dù là đối thủ, nhưng ở bên trong những cửa ải khác, cũng có thể trở thành đồng đội cùng kề vai chiến đấu. Tôi tin rằng Tô giáo sư – người sáng tạo ra trò chơi này chắc chắn sẽ không để chúng ta vì một chút lợi ích mà đi hại người khác. Có lẽ điều anh ấy muốn là đặt chúng ta vào tình huống phải lựa chọn giữa nhân tính và lợi ích, để hướng những người trẻ tuổi chúng ta – những người còn chưa đặt chân vào xã hội, có thể có thêm giá trị về chân thiện mỹ.” Tôn Duy không để ý đến khuôn mặt vô cùng xem thường của số 5 Lý Đào, mà chỉ quay đầu mỉm cười với số 4 Trầm Tư Dịch, “Cậu cảm thấy thế nào, bạn học Trầm Tư Dịch?”
Số 4 Trầm Tư Dịch chậm rãi gật đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ: “Cậu nói có đạo lý…”
“Này!” Lý Đào nổi giận, “Trầm Tư Dịch, cậu đang nghĩ gì thế! Lời nói của cô ta có đạo lý chỗ nào chứ, toàn là nói nhăng nói cuội! Cậu chẳng lẽ không muốn nhận thưởng à?”
Trầm Tư Dịch nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Có khi nào những lời cô ấy nói là thật thì sao? Huống chi… Chúng ta sao có thể bắt nạt một cô gái xinh đẹp như thế được chứ?” Nói xong còn chớp chớp mắt nhìn Tôn Duy.
“Thôi! Tùy cậu!” Lý Đào tức giận kéo cái ghế cách xa khỏi Trầm Tư Dịch, cả mặt đen sì lại.
【 keng —— 】
Kết thúc bỏ phiếu. Trong ba người còn lại, số 3 Tôn Duy và số 4 Trầm Tư Dịch đều bỏ phiếu cho Đồ Hóa qua cửa, chỉ có số 5 Lý Đào là bỏ phiếu loại bỏ. Số phiếu qua cửa lớn hơn số phiếu loại bỏ, Đồ Hóa thuận lợi qua cửa.
Lập luận của Tôn Duy thật sự không đủ để thuyết phục Trầm Tư Dịch, nhưng cậu ta lại dễ dàng sửa lại phiếu như vậy. Điều này làm cho Đồ Hóa cảm thấy rất khó tin, trước sau vẫn không hiểu tại sao lại vậy.
Trò chơi thuận lợi kết thúc, phần thưởng của hệ thống cũng thuận lợi ban phát, ngoại trừ Đồ Hóa được nhận thưởng, một trong ba người còn lại cũng được hệ thống ngẫu nhiên phát thưởng. Có lẽ thần may mắn thật sự đứng về phía bọn họ, người mà hệ thống rút trúng chính là Tôn Duy.
【 Người khiêu chiến Đồ Hóa nhận được phần thưởng qua cửa: Một khối minh thạch】
【 Người khiêu chiến Tôn Duy nhận được phần thưởng: Máy tính 】
Tôn Duy không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm chiếc máy tính lỗi thời trong tay mình, Đồ Hóa so với cô còn ngu người hơn, cục đá to đùng, bẩn thỉu hôi hám, cậu còn phải dùng cả hai tay để nâng nó lên.
Đây rốt cuộc là cái phần thưởng quỷ gì vậy? Đồ Hóa ủ rũ ném cục đá vào balo hệ thống, Lý Đào đứng bên cạnh cười nhạo nói: “Còn tưởng rằng là đồ gì tốt, loại phần thưởng rách nát này có cho cũng không cần!”
“Chúng ta đi thôi!” Lý Đào quay sang nói với Trầm Tư Dịch, trước khi đi không quên liếc mắt nhìn Đồ Hóa một cái, sau đó ra khỏi phòng học.
Trầm Tư Dịch đi theo sau cậu ta, lúc đi ngang qua Đồ Hóa thì đột nhiên nở một nụ cười đầy ý vị: “Cậu và đồng đội của mình đều rất mạnh.”
Ở trong cửa ải này, cậu chưa từng làm ra bất kỳ hành động nào thể hiện mình và Tôn Duy là đồng đội, nhưng Trầm Tư Dịch vẫn có thể nhìn ra được. Nam sinh này nhìn qua thì có vẻ rộng rãi đơn thuần, nhưng trên thực tế lại sâu không lường được.
Tuy rằng Đồ Hóa thắng cửa ải này, nhưng trên thực tế, người chân chính xuất lực lại là Tôn Duy. Đồ Hóa vô cùng cảm kích: “Cậu vừa rồi thực sự rất lợi hại.”
Tôn Duy hờ hững: “Không có gì, tôi đều bịa chuyện cả thôi.”
Đồ Hóa:…
“Thật ra, nam sinh tên Trầm Tư Dịch kia ngay từ đầu đã muốn bỏ phiếu qua cửa cho cậu, chỉ là không có một lý do thỏa đáng mà thôi.” Tôn Duy giải thích, “Tôi quan sát hai người bọn họ rất lâu, tuy rằng Lý Đào nói rằng quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, nhưng tôi lại cảm thấy nội tâm của Trầm Tư Dịch không nghĩ như vậy. Cậu ta đối với Lý Đào có chút chống cự.”
“Nếu như cậu ta thật sự muốn loại cậu, thì ngay vào lần cậu lập luận đầu tiên, cậu ta có thể tỏ rõ thái độ, nhưng cậu ta rõ ràng còn muốn nghe cậu nói tiếp. Chỉ là cho đến cuối cùng, cậu ta phát hiện cậu cũng không thể cho cậu ta một lí do để bỏ phiếu qua cửa cho cậu mà không đắc tội với số 5, nên lúc này mới bất đắc dĩ tỏ rõ lập trường. Ngay cả khi tôi đứng lên nói nhăng nói cuội mấy lời thiếu căn cứ như vậy, cậu ta đều tỏ vẻ tán thành, điều này cho thấy rõ việc cậu ta muốn tìm một bậc thang để bước xuống.”
“Hoặc là, cậu ta đối với Lý Đào sớm đã có oán hận, hoặc là chính cậu ta cũng không tin tưởng Lý Đào sẽ cho cậu ta đường sống vào thời điểm chỉ còn lại hai người.”
Tác giả có lời muốn nói: Tôn Duy tiểu tỷ tỷ cũng là rất lợi hại đó ~~PS: Lão công không phải không xuất hiện, chỉ là bây giờ hắn còn đang yên lặng quan sát Tiểu Đồ Họa ~