Mọi thứ trong ‘thế giới thực’ này đang nhắc nhở Đồ Hoá về những sai lầm của cậu.
Cậu đã vẽ một hệ tọa độ trên giấy, sau đó thêm một cung hướng lên ở góc phần tư thứ nhất và thứ hai. Đó là đồ thị của hàm số mũ trên bảng đen. Trước khi vào bộ lạc, cậu với Tôn Duy đã cùng nhau vẽ đồ thị trên mặt đất và đưa ra đáp án có vẻ đúng: Trục nhiệt độ hướng nam – bắc là trục tung y, và trục độ ẩm hướng tây – đông là trục hoành x. Sa mạc lạnh mà bọn họ được dịch chuyển lúc mới đến là góc phần tư thứ ba, sa mạc mà bọn họ đi bộ về phía bắc băng qua sông là góc phần tư thứ hai, và khu rừng nhiệt đới bên kia hẻm núi là góc phần tư thứ nhất.
Và lộ trình đi lại của những người da đen là đồ thị hàm số mũ.
Đồ Hoá luôn tin rằng những suy luận này rất chặt chẽ. Tôn Duy rất nhạy bén, từ nhiệt độ và độ ẩm mà cô có thể xác định được trục x và trục y. Vì vậy, cậu chưa từng nghi ngờ những suy luận này.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn tin chắc suy luận này đúng, chỉ là đáp án sai thôi. Đồ Hoá liếc nhìn bảng đen, dòng chữ ‘hàm số logarit’ giống như một tiếng sấm cuối cùng cũng đánh thức cậu. Suy luận của bọn họ không sai, cái sai chính là điều kiện đặt ra ngay từ đầu.
Đồ Hoá nín thở và tập trung. Câu trả lời chính xác sắp xuất hiện rồi. Cậu xoay tờ giấy trắng với đồ thị của hàm số mũ trên bàn sang phải 90 độ sang phải. Đồ thị bị đảo ngược, và một độ thị hoàn toàn khác xuất hiện trên tờ giấy.
Lúc này, trục tung y nhiệt độ theo hướng bắc – nam trở thành trục hoành x, trục hoành x độ ẩm theo hướng tây – đông trở thành trục tung y. Đồ thị hàm số đồng biến trong góc phần tư thứ nhất và thứ hai trở thành đồ thị hàm số nghịch biến trong góc phần tư thứ nhất và thứ tư.
Đây là một hàm logarit với 0 < a < 1.
Đồ Hoá hiểu rồi. Sa mạc lạnh ban đầu không phải là góc phần tư thứ ba của hệ tọa độ Descartes, mà là góc phần tư thứ 2. Họ đi về phía bắc tức là đi dọc theo trục x, và sa mạc nóng nằm ở góc phần tư thứ nhất. Đi về phía đông dọc theo trục y gặp khu rừng nhiệt đới ở góc phần tư thứ tư.
Theo hướng của hệ tọa độ này, tuyến đường của những người da đen là đồ thị của hàm số logarit nghịch biến nằm trong góc phần tư thứ nhất và góc phần tư thứ tư. Bọn họ liên kết hệ tọa độ Descartes với bản đồ với suy nghĩ rằng hướng của hệ tọa độ trùng với 4 hướng trên bắc dưới nam trái tây phải đông. Trên thực tế, bản đồ này được xoay sang phải 90 độ, nghĩa là hướng bắc ở bên phải, hướng đông ở dưới cùng, hướng nam ở bên trái và hướng tây ở trên cùng.
Vậy thì mọi thứ mà Đồ Hoá gặp phải ở thế giới này mới hợp lí. Câu trả lời cậu đưa ra là một hàm số của phép toán ngược lại với phép toán đúng. Vì vậy, mọi thứ trên thế giới này đều bị đảo lộn.
Cậu bạn cùng bàn ghét tiếng Anh nhất lại mê học thuộc từ tiếng Anh. Đồ Hoá thường bị điểm thấp ở môn toán bây giờ lại được điểm tuyệt đối. Thầy X rõ ràng đã gả cho cậu, vậy mà bây giờ là thành cậu gả cho anh.
Và, bài toán của thầy dạy toán rõ ràng là đồ thị của hàm số mũ nhưng đáp án lại là hàm số logarit.
Mọi thứ trên đời này đều nhắc nhở Đồ Hoá về hàm nghịch để cậu có thể có đáp án chính xác.
Sau khi đã hiểu tường tận, Đồ Hoá cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Còn 4 tiếng nữa là đến thời hạn 10 tiếng thầy X đặt ra. Cậu lấy đá ma thuật từ trong ba lô hệ thống và đứng dậy bước ra ngoài.
Thầy toán cầm phấn nhìn học sinh yêu thích tự do ra vào lớp với vẻ mặt thất thần. Đồ Hoá bước ra ngoài như một tên đầu sỏ thường xuyên trốn học và làm điệu bộ ‘sang chảnh’ vẫy tay: “Mọi người học vui nha!”
Đồ Hoá đến sân chơi lấy viên đá ma thuật ra. Được hệ thống nhắc [Bạn có muốn dùng đá ma thuật để trả lời lại không?] thì cậu chọn OK.
Toàn bộ khuôn viên giống như bị kẹt trong một vòng xoáy vặn vẹo thời gian và không gian. Cảnh vật xung quanh thay đổi nhanh chóng. Trong nháy mắt, cậu đã trở lại túp lều tranh lờ mờ sáng. Đây là khung cảnh đêm tân hôn trong túp lều tuy đơn sơ nhưng lãng mạn bởi ánh đèn mờ.
Hình như cậu có thể nghe thấy tiếng thổ dân ca hát nhảy múa bên ngoài. Đá ma thuật trong tay cậu đã biến thành tinh thể hàm số với đường mảnh màu lam nhạt ngay giữa. Tất thảy đều phảng phất như một giấc mộng. Thầy X vẫn khoác da thú ngồi đối diện cậu. Anh cười, nhìn cậu rồi hỏi: “Em chắc không?”
Đồng tử của Đồ Hoá đột nhiên co lại. Cậu không ngừng hít thở sâu. Thông tin trong đầu cậu lúc này nhanh chóng đan xen và phá vỡ đáp án thứ hai của cậu. Đồ thị trong tinh thể hàm số vẫn đang phát ra ánh sáng xanh. Dường như nó không thể đợi Đồ Hoá nói ra cái tên của nó.
Lúc này, Đồ Hoá như hiểu ra điều gì đó. Cậu ngẩng đầu nhìn thầy X, sửng sốt hỏi: “Đá ma thuật em đưa cho tộc trưởng rồi. Làm gì có chuyện trả lời lại, đúng không thầy?”
“Em thông minh quá.” Thầy X nhìn cậu với vẻ mặt ý nhị, nói: “Nhưng tôi không thể tiết lộ chi tiết cho em biết. Em chỉ cần nói đáp án cho tôi là được.”
Vẻ mặt của anh rất dịu dàng mà không có chút lo lắng hay thúc giục nào, nhưng lại khiến Đồ Hoá không tự chủ được hồi hộp. Cậu luôn cho rằng thầy X khác với những NPC khác. Cậu đã gặp cô Y, phù thủy và cả những người da đen trên sa mạc. Tất cả họ đều ngăn cản người chơi vượt ải. Mặc dù họ rất giống người thật nhưng họ lạnh lùng và vô cảm. Nhưng thầy X khác với bọn họ. Ở anh luôn toát ra một cảm giác ấm áp và yên tâm.
Lúc này, cậu rất bối rối vì không biết có phải thầy X có giấu một con dao trong nụ cười của mình hay không. Cậu do dự một chút, một lúc sau mới hỏi: “Thầy mong em vượt ải thành công hả?”
Thầy X nghe cậu hỏi thì có hơi ngạc nhiên. Đồ Hoá hỏi xong cũng tự thấy câu hỏi của mình thật ngu xuẩn. Tại sao cậu lại hỏi một NPC có mong muốn cậu vượt ải thành công hay không? Anh là
một nhân vật trong trò chơi. Anh không có suy nghĩ hay cảm xúc mà chỉ là một đoạn mã được lập trình sẵn. Với người chơi nào thì anh cũng vậy thôi, anh sẽ đặt ra các chướng ngại vật ở mỗi màn chơi.
“Ừ.”
Câu trả lời của thầy X đã phá vỡ hoàn toàn dòng suy nghĩ mãi mới đi đúng hướng của Đồ Hoá. Đương nhiên, cậu lại đỏ mặt. Thầy X dường như không nhận ra cậu nhóc trước mặt đang đỏ ửng vì một ‘NPC’, anh còn bồi thêm một câu: “Thầy rất thích em đó.”
Đồ Hoá liếc nhìn anh, sau đó vội vàng tránh đi ánh mắt của anh. Cậu đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng vài vòng rồi cuối cùng nói: “Em nghĩ ra đáp án rồi.”
Thầy X ngẩng đầu ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Đồ Hoá cung kính nâng viên pha lê hàm lên trên đầu, ánh mắt lấp lánh: “Hàm số mũ hoặc hàm số logarit.”
Thầy X cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng trên mặt: “Hai hàm số à? Tại sao em nghĩ như vậy?”
Đồ Hoá đột nhiên cười lên. Mọi ngượng ngùng đều bị quét sạch, trong mắt cậu còn có chút kiêu ngạo: “Thầy nói cho em biết đấy.”
Thầy X lộ vẻ ngạc nhiên.
Đồ Hoá ngồi xổm ở trước mặt anh, đôi mắt cậu hơi cong: “Lúc đầu em sợ thầy cũng cố ý không muốn cho em qua màn giống như những NPC khác, em cũng không chắc ưu ái của thầy có hữu dụng không nên em mới hỏi thầy có muốn em vượt ải thành công không.”
“Thầy nói thầy thích em.”Đồ Hoá nhếch môi, nói: “Thực ra đây là câu trả lời khẳng định, gián tiếp chứng minh ưu ái của thầy đúng là có tác dụng. Tuy thầy không gợi ý gì cho em, nhưng ít nhất thầy sẽ không ngăn cản em vượt ải.”
“Còn nhớ câu đầu tiên em hỏi không? Đá ma thuật em đưa cho tộc trưởng rồi. Làm gì có chuyện trả lời lại, đúng không thầy?” Đồ Hoá phân tích tiếp: “Thầy nói em rất thông minh. Nếu thầy muốn em vượt ải thì câu trả lời này là khẳng định của câu hỏi ấy.”
“Hòn đá ma thuật hoàn toàn không có hiệu ứng. Nó không giúp em được cơ hội trả lời lại mà chỉ là đạo cụ để giới thiệu người chơi với tộc trưởng. Nhưng, nếu không có tác dụng thì tại sao em lại có cơ hội trả lời lại mặc dù em đã trả lời sai? Em còn được dịch chuyển đến một ‘kịch bản’ khác nữa chứ.”
Đồ Hoá nhìn anh với ánh mắt như lửa đốt: “Bởi vì cái cảnh giả kia cũng không phải cơ hội thứ hai gì, mà nó là ‘âm mưu’ cần thiết của vòng hàm số này.”
“Từ khi bốn người bọn em bước vào màn chơi này, tất cả các điều kiện và gợi ý bọn em có được đều hướng dẫn để bọn em suy luận về dạng hàm số. Đáp án hàm số mũ không sai, chỉ là nó chưa đủ toàn diện mà thôi. Cái sa mạc bọn em đặt chân đến ban đầu, có thể xem đó là góc phần tư thứ ba hoặc góc phần tư thứ nhất, thứ hai, và thứ tư. Nếu phân tích chính xác thì phải có đến 4 đáp án.”
“Nếu coi sa mạc lạnh là góc phần tư thứ ba thì đồ thị là của hàm số đồng biến trong góc phần tư thứ nhất và thứ hai; khi nó được xem là góc phần tư thứ hai thì đồ thị là của hàm số nghịch biến trong góc phần tư thứ nhất và thứ tư; khi nó là góc phần tư thứ nhất thì đồ thị là của hàm số đồng biến trong góc phần tư thứ ba và thứ tư; còn nếu xem nó là góc phần tư thứ tư thì đồ thị là của hàm số nghịch biến trong góc phần tư thứ hai và thứ ba.”
“Có 4 trường hợp, và không có bất kì bằng chứng nào cho thấy bất kì trường hợp nào là sai. Cho dù em trả lời hàm số mũ hay hàm số logarit, miễn là em trả lời 1 đáp án thì sẽ được đưa đến thế giới giả.” Đồ Hoá vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Sao em có thể phạm sai lầm đến lần thứ hai?”
“Cho nên, xét đến phạm vi toán học phổ thông và định nghĩa của hàm số, em nghĩ đáp án là hàm số mũ hoặc hàm số logarit.” Đồ Hoá tràn đầy tự tin chờ đợi hệ thống đưa ra phán đoán.
[Ding~]
[Người chơi Đồ Hoá, Vương Bác Vũ, Tôn Duy, và Đường Bác hoàn thành nhiệm vụ chính của vòng hàm số. Chuẩn bị bước vào vòng tiếp theo: Vòng lượng giác.]
Thành công rồi!
Đồ Hoá không giấu được niềm vui vì họ đã vượt qua màn chơi này. Khung cảnh của cửa ải sắp biến mất nhưng thầy X trước mặt cậu vẫn bất động. Anh bỗng bước tới trước mặt Đồ Hoá với vẻ mặt không rõ suy nghĩ: “Có một chỗ em nói sai.”
Đồ Hoá kinh ngạc nhìn anh.
Thầy X đưa tay vuốt tóc Đồ Hoá, cười dịu dàng và nói: “Thầy thích em ấy à, không liên quan gì đến điểm ưu ái.”
Đồ Hoá chưa kịp phản ứng thì thầy X đã biến mất trong chớp mắt.
Đồ Hoá ngơ ngác nhìn hướng anh biến mất, trong nháy mắt cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn. Một tay cậu ôm ngực, trong lòng không khỏi nghĩ về việc cậu… Lại bị NPC này trêu chọc sao?
Những túp lều biến mất, khu rừng nhiệt đới rậm rạp xung quanh biến mất, tiếng hát và nhảy múa của người dân bản địa cũng biến mất. Đồ Hoá quay đầu lại và thấy ba đồng đội phấn khích chạy về phía cậu. Cơ thể cậu nhẹ bẫng. Một giây sau, bốn người họ cùng nhau bị dịch chuyển ra khỏi cửa ải và trở lại khuôn viên ban đầu.
Vẫn là trường học cũ nhưng lúc này chỉ có mấy người lang thang trong khu dạy học. Với một tiếng ‘bíp’, màn hình hệ thống bật lên:
[Chào mừng đến với Vòng lượng giác.]
Đồ Hoá nhấp kiểm tra số lượng người trong màn chơi. Hệ thống cho thấy số lượng người vào đến cửa ải này chưa đến 1.000 nhưng số người đang dần tăng lên. Điều này chứng tỏ hầu hết mọi người vẫn bị mắc kẹt trong Vòng hàm số trước đó. Trong khi bọn đang chờ mở cổng Vòng lượng giác để tham gia nhiệm vụ chính thì một lời nhắc xuất hiện trên màn hình của Đồ Hoá:
[Người chơi Đồ Hoá nhận được phần thưởng: Ưu ái của thầy X +10]
[Hiện tại, ưu ái của thầy X +25. Bạn có muốn đổi đạo cụ Đồng hành với thầy X không?]
Tác giả có lời muốn nói: Nếu khó hiểu thì các em bé có hứng thú có thể vẽ đồ thị hàm số trên giấy như Đồ Hoá í~