*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phải sắp xếp bảy điểm trên cùng một mặt phẳng sao cho tam giác được tạo bởi ba điểm bất kỳ có ít nhất một cạnh có độ dài bằng 1 đơn vị. Điều này có nghĩa là trong tất cả các tam giác được tạo bởi 3 trong số 7 điểm này, mỗi tam giác đều phải có ít nhất một cạnh có độ dài bằng nhau.
Dựa vào đề bài này, Đồ Hóa nghĩ đến hình tròn đầu tiên.
Trên một hình tròn, khoảng cách từ tâm của đường tròn đến bất kì điểm nào trên đường tròn đều bằng nhau. Nếu bán kính là 1 đơn vị thì tam giác được tạo bởi hai điểm bất kỳ trên đường tròn và tâm đường tròn chắc chắn là tam giác cân có các cạnh bên dài 1 đơn vị.
Câu hỏi này có vẻ rất đơn giản nhưng nó đặt ra một giả thiết vô cùng quan trọng: Có 7 điểm.
Theo lý luận về đường tròn của Đồ Hóa, trong 7 điểm, 1 điểm trùng với tâm đường tròn, 6 điểm còn lại nằm trên đường tròn sao cho khi nối 6 điểm này, ta có một hình lục giác đều.
Khi nối 6 đỉnh của lục giác đều với tâm thì được 6 tam giác đều. Nếu độ dài cạnh tam giác đều là 1 đơn vị thì có thể đáp ứng được yêu cầu bài toán.
Đồ Hóa cố gắng vẽ ra hình lục giác đều với bảy điểm bên cạnh. Thế nhưng cậu nhanh chóng nhận ra cách giải này không đúng.
Nếu bỏ qua tâm và chỉ nhìn vào sáu đỉnh của lục giác đều, với hai điểm kề nhau bất kỳ thì vẽ được một tam giác có cạnh bằng 1 đơn vị. Tuy nhiên nếu ba đỉnh của tam giác là 3 điểm không liền kề nhau, nghĩa là lấy 3 đỉnh tam giác là 3 điểm bất kì không liền kề với nhau thì độ dài cạnh không bằng 1 đơn vị.
Do đó, nếu sử dụng lục giác đều thì không thể tạo thành các tam giác bất kì có độ dài cạnh là 1 đơn vị. Mong rằng hình ngũ giác có thể thoả mãn điều kiện này.
Chọn ba trong số năm đỉnh của ngũ giác để tạo thành một tam giác thì sẽ có ít nhất hai đỉnh kề nhau. Miễn là độ dài cạnh của các hình ngũ giác đều là 1 đơn vị thì các tam giác được tạo thành bởi chúng phải có độ dài cạnh là 1 đơn vì.
Nhưng nếu là hình ngũ giác, 5 đỉnh cộng với 1 điểm làm tâm… Tổng cộng chỉ có 6 điểm. Yêu cầu mà đề bài đưa ra là có 7 điểm trên một mặt phẳng. Như vậy, phải đặt điểm cuối cùng ở đâu đây?
Đồ Hóa đã rơi vào tình thế khó khăn. Cậu xếp đi xếp lại bảy điểm trên không trung nhưng vẫn không thể tìm ra đáp án đúng.
Xung quanh không có gì, cũng không có ai có thể giúp cậu.
Đồ Hóa không khỏi nhớ lại điểm toán tệ hại của mình và sự hỗ trợ của đồng đội với Tô Cách Trì khi cậu gặp khó khăn ở những màn chơi trước.
Cậu chợt hiểu rằng đề toán này là rào cản mà cậu phải vượt qua. Cậu có thể đi đến cùng trong ‘Bứt phá toán học’ một phần là nhờ cậu khá thông minh, nhưng phần lớn là nhờ sự trợ giúp của đồng đội. Điểm toán của cậu rất thấp nên mỗi khi gặp bài toán khó, cậu luôn cảm thấy bất lực. Khi đồng đội của cậu ở bên thì bọn họ sẽ giúp cậu tính toán. Đến ngày hôm nay, cậu phải đối mặt với câu hỏi khó này một mình.
Vì vậy, cậu phải tự mình hoàn thành đề bài này. Cậu không chỉ muốn vượt ải, mà cậu còn muốn chứng minh bản thân rằng thành tích toán học không phải điểm yếu của cậu. Nó là một hạt giống đang từ từ lớn lên. Cùng với sự tìm tỏi và hiểu biết ngày một tăng lên của Đồ Hoá, một ngày nào đó hạt giống này có thể che gió chắn mưa cho cậu.
Cậu phải tin vào chính mình. Cậu có thể tiến xa như vậy trong ‘Bứt phá toán học’ có nghĩa là cậu không dốt toán. Cậu chỉ chưa tìm ra cách giải mà thôi.
Bây giờ… Là lúc để cậu tìm tòi cách giải.
Đồ Hóa nhìn khoảng không mênh mông rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Bảy điểm sáng hiện lên trong đầu cậu như sao Bắc Đẩu. Chúng đang biến hoá và kết hợp rất nhanh, và mỗi lần kết hợp đều là một lần cậu tính nhẩm thật cẩn thận.
Ít nhất một cạnh bằng nhau… Ngũ giác… Tam giác đều…
Đồ Hóa đột nhiên mở mắt ra và bừng tỉnh. Ba đỉnh bất kỳ của một ngũ giác đều có thể tạo thành một tam giác có ít nhất một cạnh bằng 1, thêm một điểm làm tâm thì chỉ có sáu điểm trên mặt phẳng.
Nhưng… Ai nói chỉ có 1 điểm nằm trong ngũ giác?
Miễn là cả hai điểm đều được đặt bên trong hình ngũ giác thì có thể thoả mãn yêu cầu đề bài.
Đồ Hóa nhanh chóng cầm lấy bảy điểm sáng trong tay và bắt đầu ghép chúng lại với nhau trên không trung. Ý tưởng của cậu rất rõ ràng: Mặc dù độ dài mỗi cạnh của hình ngũ giác này là 1 đơn vị nhưng nó không thể là ngũ giác đều.
Đầu tiên, cậu xếp ba điểm thành một tam giác đều có độ dài cạnh bằng 1 đơn vị. Sau đó, cậu đặt điểm thứ tư bên dưới tam giác đều sao cho bốn điểm này tạo thành một hình thoi với 2 tam giác đều.
Trong tay cậu còn có ba điểm. Chỉ cần tạo thành một hình thoi có chứa ba điểm này, còn năm điểm bên ngoài tạo thành một ngũ giác là có thể sắp xếp theo phương hướng cậu vừa nghĩ ra.
Vì vậy, đỉnh trên của hình thoi thứ hai phải trùng với đỉnh trên của hình thoi trước đó.
Đồ Hóa lấy đỉnh trên của hình thoi thứ nhất làm đỉnh trên của hình thoi thứ hai, rồi chia đôi góc xen giữa để hai hình thoi trùng nhau sao cho được ngũ giác có 2 điểm ở giữa.
Hai điểm này lần lượt là đỉnh bên trái của hình thoi số 2 và là đỉnh bên phải của hình thoi số 1.
Dựa theo cách kết hợp này, tam giác được tạo bởi 3 điểm bất kì đều có một cạnh trùng với cạnh hình thoi, nghĩa là có ít nhất một cạnh có độ dài là 1 đơn vị.
Sau khi Đồ Hóa sắp xếp bảy điểm ngay ngắn theo đúng thứ tự cạnh và góc, bảy điểm sáng đột nhiên bùng lên ánh sáng nhiều màu sắc. Giây tiếp theo, ánh sáng này hút Đồ Hóa vào trong.
Trong chớp mắt, Đồ Hóa đã trở lại khối Rubik.
Ô màu đỏ dưới chân cậu đã hoá thành thực thể. Cậu ngồi trên đó, mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu. Thẩm Tư Dịch đứng bên cạnh vội vàng đỡ cậu dậy, vui vẻ nói: “Đồ Hóa, ông quay lại rồi!”
Đồ Hóa nhanh chóng nhìn về hướng hai cô gái cùng rơi vào khối Rubik. Ô màu bọn họ đứng đã trở thành thực thể, nhưng hai người đó không quay lại.
[Ding~]
[Người chơi Lưu Vi và Chương Tiểu Vũ bị loại.]
Đồ Hóa là người chơi duy nhất quay trở lại từ khối Rubik sau hai lượt chơi. Bọn họ cần tổng cộng 13 bước để giải khối Rubik, nhưng mới đến được bước thứ 3 thì đã có 4 người chơi bị loại.
“Vậy… Trong khối Rubik có gì?” Mọi người nhìn Đồ Hóa với ánh mắt chờ đợi và hi vọng cậu có thể cho mọi người một câu trả lời.
Đồ Hóa mô tả chi tiết nhiệm vụ mà cậu đã trải qua bên trong khối Rubik. Không cần biết các nhiệm vụ tiếp theo là gì và có thể khó khăn đến mức nào, ít nhất thì những người chơi khác cũng có thể chuẩn bị tinh thần trước.
Đồ Hóa cảm thấy bài toán cậu gặp phải cũng không quá khó, nhưng cậu là người duy nhất có thể quay trở lại trong 5 người chơi rơi vào trong Rubik. Có thể là cậu may mắn, có thể là hệ thống đổi đề, nhưng cậu chưa kịp nghĩ về lí do thì bước xoay tiếp theo sắp bắt đầu.
Lần này, cậu nhóc Rubik chỉ định xoay trục ở giữa ngược lại hai lần. Ở trục giữa có tổng cộng có năm người, bao gồm cả Thẩm Tư Dịch và Tô Cách Trì.
Đồ Hóa không khỏi thấp thỏm. Cả 2 đồng đội của cậu đều ở đây, nếu chẳng may bọn họ gặp vấn đề trong khối Rubik thì cậu cũng mất đi hơn một nửa sự trợ giúp. Cậu lo lắng nhìn Tô Cách Trì có chút bất an, nhưng Tô Cách Trì lại cho cậu một ánh mắt trấn an. Sau đó, năm người cùng nhau rơi vào trong khối Rubik.
Thời gian chờ đợi quả là hồi hộp. Sau khoảng mười phút, bóng dáng Tô Cách Trì đột nhiên xuất hiện trên ô màu của anh, sau đó Thẩm Tư Dịch cũng quay về. Trong ba cô gái còn lại thì có một người quay lại, còn lại hai người bị loại.
Từ 18 người, bây giờ chỉ còn lại 12 người chơi. Bọn họ vẫn chưa đi được một nửa chặng đường để giải được khối Rubik.
Mọi người có mặt đều chán nản. Những người may mắn thoát khỏi khối Rubik vẫn còn những sợ hãi, còn những người chưa trải qua trục xoay thì càng căng thẳng bởi những gì bọn họ sắp phải đối mặt.
Sắc mặt cậu nhóc Rubik tái nhợt. Vòng xoay thứ tư sắp bắt đầu. Cậu ta chỉ vào Đồ Hóa, giọng run rẩy: “Trục của cậu… Xoay một vòng về phía sau.”
Đồ Hóa là người đầu tiên rơi vào khối Rubik lần thứ 2. Lần này có nhiều người cùng đi với cậu hơn, có hai nam và một nữ. Trong khoảnh khắc mặt đất dưới chân trống rỗng, Đồ Hóa nhắm mắt lại và chuẩn bị đối mặt với thử thách tiếp theo.
Sau khoảng năm, sáu giây sau, cảm giác không trọng lượng biến mất. Đồ Hóa một lần nữa trở lại bóng tối vô tận, xung quanh vẫn không có tiếng người.
[Ding~]
[Năm mặt phẳng phân biệt có thể chia một không gian ba chiều thành nhiều nhất bao nhiêu phần?]
Màn hình hệ thống hiện ra trước mắt cậu. Đề bài lần này đơn giản hơn trước, cũng không có công cụ hỗ trợ nữa. Đồ Hóa chỉ có thể ngồi xổm trong bóng tối và suy nghĩ.
Cậu đọc câu hỏi ba lần, một số suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu. Điểm có thể chia đường thẳng thành nhiều đoạn, đường thẳng cũng có thể chia mặt phẳng thành nhiều phần, mặt phẳng cũng có thể chia không gian. Đề bài này thuộc hình học không gian.
Đồ Hóa nhớ hồi mới học hình học, giáo viên yêu cầu bọn họ học quy luật chia mặt phẳng bằng các đường thẳng. Khi chỉ có một đường thẳng thì đường thẳng này chỉ có thể chia mặt phẳng thành hai phần. Như vậy, đường thẳng này có thể chia mặt phẳng thành ít nhất hai phần và nhiều nhất hai phần.
Nhưng nếu thêm một đường thẳng thì cách phân chia này phải khác đi. Đường thẳng này có thể song song hoặc hoặc cắt đường thẳng đầu tiên. Các phương pháp phân chia khác nhau có thể cho kết quả khác nhau. Khi hai đường thẳng song song thì mặt phẳng ít nhất được chia thành 2 + 1 = 3 phần. Khi hai đường thẳng cắt nhau thì mặt phẳng được chia nhiều nhất thành 2 + 2 = 4 phần.
Khi có 3 đường thẳng thì có thể tiến hành suy luận quy nạp theo phương pháp vừa rồi. Mặt phẳng ít nhất được chia thành 4 phần nếu ba đường thẳng song song. Mặt phẳng này có thể được chia thành nhiều nhất là 2 + 2 + 3 = 7 phần nếu 2 đường thẳng giao nhau và đường thẳng thứ 3 giao với 2 đường thẳng này.
Suy luận và kiểm chứng theo phương pháp quy nạp toán học, giả sử có tổng cộng n đường thẳng, ta có thể chứng minh n đường thẳng có thể chia mặt phẳng mặt phẳng chia thành 2 + 2 + 3 + 4 + … + n = n × (n+1) × ½ + 1 phần. Nếu áp dụng công thức thì 5 đường thẳng có thể chia một mặt phẳng thành nhiều nhất là 16 phần.
Quy tắc được đúc kết bằng phương pháp quy nạp này thực ra rất đơn giản. Khi xuất hiện đường thẳng thứ ba, mỗi khi thêm một đường thẳng, cách để có nhiều mặt phẳng được chia nhất là đường thẳng này phải cắt mọi đường thẳng trước đó.
Mặt phẳng sẽ được chia làm hai, và phần tăng lên là số phần mà nó đi qua. Đường thẳng này có một giao điểm với đường thẳng ban đầu trên mặt phẳng, số phần được chia là số giao điểm cộng thêm 1. Điều này chứng tỏ rằng khi kẻ thêm đường thẳng thứ n thì đường thẳng thứ n có tổng là n – 1 giao điểm với các đường thẳng khác. Khi nó đi qua n mặt phẳng thì nó sẽ chia mặt phẳng thành n phần nữa.
Phải có sự tương đồng giữa không gian hai chiều của mặt phẳng và không gian ba chiều của hình học không gian. Đồ Hóa cảm thấy cậu có thể suy luận tương tự theo phương pháp này khi dùng mặt phẳng để chia không gian ba chiều.
Giao điểm của một đường thẳng và một đường thẳng là một điểm, tập hợp giao điểm của một mặt phẳng và một mặt phẳng là giao tuyến.
Theo kết quả suy luận dùng đường thẳng để chia mặt phẳng, giả sử rằng có nhiều nhất n đường thẳng chia một mặt phẳng thành an phần, thì đối với hình không gian bị n mặt phẳng chia thành bn phần, nếu thêm một mặt phẳng nữa, tức là mặt phẳng thứ n+1 thì mặt phẳng này sẽ cắt với n mặt phẳng trước đó. Các giao tuyến giữa n mặt phẳng này với mặt phẳng mới thêm chính là n đường thẳng trên mặt phẳng.
Tương tự, phần không gian mà mặt phẳng này đi qua cũng sẽ được chia thành hai phần, và số phần tăng thêm chính là số phần không gian mà mặt phẳng đi qua. Số phần này là số phần mặt phẳng được phân chia bởi n đường thẳng.
Do đó, khi có n mặt phẳng chia không gian ba chiều, số lượng không gian tăng lên bởi mặt phẳng thứ n+1 mới được thêm vào chính xác là số mặt phẳng bị chia bởi các đường thẳng an+1.
Đồ Hóa như được khai thông mạch Nhâm và mạch Đốc. Não cậu nhảy số nhanh chóng và đúc kết công thức tính toán số mặt phẳng nhiều nhất mà năm mặt phẳng phân biệt có thể chia không gian ba chiều:
Giải thích công thức: 1 là số không gian, n là số mặt phẳng, n × (n – 1) × ½ là số giao tuyến (theo từng cặp mặt phẳng), n × (n – 1) × (n – 2) × ⅙ là số giao điểm (giữa 3 mặt phẳng)Cuối cùng, kết hợp với câu hỏi này, đáp án có thể được suy ra ngay lập tức: 5 mặt phẳng có thể chia không gian ba chiều thành nhiều nhất 26 phần.
Khoảnh khắc cậu đưa ra đáp án, cậu trở lại bề mặt của khối Rubik.
Điều này chứng tỏ câu trả lời của cậu chính xác. Đồ Hóa ngơ ngác nhìn những người chơi xung quanh. Hai chàng trai rơi xuống cùng cậu cũng cùng nhau trở về, nhưng cô gái lại bị loại.
Hai người đó tỏ ra đắc ý và nói với những người bên cạnh rằng đề bài phía dưới Rubik thực ra không khó.
Nhưng Đồ Hóa lại có dự cảm không lành. Cậu thấy rõ ràng câu hỏi thứ hai khó hơn nhiều so với câu hỏi thứ nhất, đề bài thay đổi từ không gian hai chiều đơn giản thành không gian ba chiều đòi hỏi nhiều tư duy hơn. Mặc dù cuối cùng cậu vẫn trả lời được nhưng nếu độ khó tiếp tục tăng lên thì cậu không chắc mình có thể làm được nữa không.
Không ai phát nhận ra nỗi lo của Đồ Hóa. Trò chơi tiếp tục, khối Rubik đã xoay được 6 bước. Theo kế hoạch 13 bước của cậu nhóc gầy gò, còn 5 bước nữa thì bọn họ mới giải xong khối Rubik này.
Còn lại 11 người chơi trên khối Rubik.
Cậu nhóc xoay Rubik suy nghĩ một lúc, sau đó chỉ vào trục ở giữa và nói: “Mặt này… Xoay về phía trước một lần.”
Thẩm Tư Dịch và Tô Cách Trì vẫn đứng ở trục trung tâm nên đây cũng là lần thứ hai bọn họ bước vào khối Rubik. Có ba chàng trai khác cũng đang đứng trên cùng mặt phẳng.
Mọi người đều đã quen thuộc với quy tắc của trò chơi nên bọn họ không còn ngạc nhiên khi năm người rơi vào khối Rubik. Thế nhưng thời gian chờ lần này rõ ràng dài hơn hẳn những lần trước, Sau khoảng 20 phút, Tô Cách Trì và Thẩm Tư Dịch được đưa về.
Thật không may… Cả 3 chàng trai bị loại.
Đây là lúc số người bị mất nhiều nhất, mọi người đều hốt hoảng hỏi Thẩm Tư Dịch và Tô Cách Trì bên trong khối Rubik đã xảy ra chuyện gì.
Tô Cách Trì nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó liếc Đồ Hóa, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba người kia… Đây không phải lần đầu… Bọn họ bước vào khối Rubik.”
Quả nhiên, Tô Cách Trì cũng nghĩ như Đồ Hóa, sở dĩ ba cậu nhóc không thể thoát ra dễ dàng như vậy là vì sau khi bọn họ bước vào khối Rubik lần thứ hai, độ khó của trò chơi đã tăng lên.
Với khả năng của bọn họ thì khó mà có thể ‘solo’ những trò chơi độ khó tăng dần thế này. Ngay cả Tô Cách Trì và Thẩm Tư Dịch lần thứ hai vào khối Rubik trì hoãn rất lâu.
Ba người đã bị loại trong vòng này và chỉ còn lại 8 người thách thức cuối cùng trên sân. Bọn họ cần thêm 4 bước nữa để giải khối Rubik. Nếu suy luận của Đồ Hóa là đúng thì khi số lần họ vào khối Rubik tăng lên, độ khó của nhiệm vụ cũng tiếp tục tăng lên. Bốn bước tiếp theo có lẽ sẽ không dễ dàng để bọn họ vượt qua.
Với tư cách là người chỉ đạo, cậu nhóc gầy gò vẫn chưa bước vào khối Rubik. Cậu nhìn xuống chân mình với khuôn mặt tái nhợt, giọng run rẩy: “Tiếp theo… Trục tôi đang đứng, xoay sang trái một lần.”
Nhắm mắt lại, cậu lo lắng nằm trên mặt đất và dõi theo vòng quay của khối Rubik. Khi khối Rubik dừng lại, ba người ngồi trên cùng một mặt phẳng với cậu ta ngã xuống cùng một lúc.
Cậu nhóc này là trụ cột trong trò chơi giải Rubik này. Chỉ còn ba bước cuối cùng, hầu hết mọi người đều biết phải làm gì nhưng bọn họ không muốn cậu nhóc này bị loại.
Thế nhưng mọi thứ đã đi ngược lại với mong đợi của bọn họ. Sau nửa tiếng chờ đợi, ô màu trắng dưới chân cậu ta dần dần hoá thành thực thể mà cậu vẫn không trở lại bề mặt khối Rubik.
[Ding~]
[Những người chơi Triệu Hải, Lưu Linh Linh, và Ngô Hồng Vũ bị loại.]
Gần như cả nhóm bị quét sạch. Còn ba bước cuối cùng nhưng chỉ còn lại năm người trên sân. Đồ Hóa, Thẩm Tư Dịch, Tô Cách Trì và một nam, một nữ đã trải qua một lần chơi.
Năm người vẻ mặt nghiêm trọng. Mọi người đều biết làm thế nào để thực hiện ba bước cuối cùng, nhưng không ai sẵn sàng lên tiếng.
Tô Cách Trì thở dài, nhìn mọi người: “Trò chơi vẫn phải tiếp tục. Vậy… Trục ngay dưới chân tôi, xoay sang phải 2 lần.”
Người đàn ông và người phụ nữ tình cờ cũng đứng cùng mặt phẳng với Tô Cách Trì. Cô gái nằm dưới đất vô cùng căng thẳng.
Đồ Hóa còn lo lắng hơn cả cô. Đây là lần thứ ba Tô Cách Trì vào trong khối Rubik, không ai có thể nói chắc chắn anh sẽ gặp phải chuyện gì. Cậu nhìn bóng lưng gầy của Tô Cách Trì, môi run rẩy nhưng không thốt nên lời.
Tô Cách Trì dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu. Một giây trước khi rơi vào khối Rubik, Tô Cách Trì bỗng quay người và nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo nhé em.”
Khi cả ba rơi vào đó, chỉ còn lại Đồ Hóa và Thẩm Tư Dịch trên bề mặt khối Rubik. Hai người nhìn nhau không nói lời nào. Hơn một giờ sau, cả 3 người kia vẫn chưa quay lại.
Đồ Hóa luôn cảm thấy rằng trong ‘Thế giới khối Rubik’ có một số chi tiết quan trọng mà cậu đã bỏ qua. Cậu nhíu mày nhìn Thẩm Tư Dịch nhíu mày: “Ông nói xem… Giải được khối Rubik thì thật sự vượt ải được không?”
Thẩm Tư Dịch nhìn anh và lo lắng nói: “Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.”
“Nếu chỉ có nhiêu đó mà cũng vượt ải được thì nhiệm vụ cuối cùng này dễ quá rồi.” Đây là lần đầu Đồ Hoá thấy Thẩm Tư Dịch bất an như vậy. Cậu đoán: “Thầy X nói cửa ải ‘Thế giới khối Rubik’ là do virus thiết kế. Con virus này không muốn người chơi vượt ải thì sao nó có thể cho chúng ta lối thoát rõ ràng như vậy?”
Thẩm Tư Dịch đáp: “Mặc dù đa số mọi người sẽ gặp khó khăn khi giải khối Rubik trong vòng 20 bước, nhưng chỉ cần có đáp án là sẽ có đường thoát. Tôi cảm thấy… Đây là âm mưu của virus.”
Đồ Hóa gật đầu: “Mà… Tôi luôn cảm thấy có mối liên hệ nào đó giữa các nhiệm vụ mà bọn mình đã trải nghiệm bên trong khối Rubik…”
Cả hai đang chìm đắm trong suy nghĩ thì hệ thống đột nhiên vang lên tiếng bíp:
[Ding~]
[Những người chơi Trần Nhiên, Bạch Tân Tường, và Phùng Sách Hàng bị loại.]
Thông báo nghe như sét đánh ngang tai. Đồ Hóa vội vàng đứng dậy, khó tin mà nhìn ô màu trong suốt dưới chân Tô Cách Trì dần dần trở thành thực thể. Tô Cách Trì bị loại?!
Thẩm Tư Dịch cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh ấy đã vào đó lần này lần thứ 3 rồi… Vậy cuối cùng là khối Rubik có cái gì?”
Tô Cách Trì mà còn bị loại thì bên trong khối Rubik có tà ma gì?! Đồ Hóa thậm chí còn băn khoăn không biết đây có phải là mưu kế mới của Tô Cách Trì nên anh phải bỏ cái lốt người chơi này hay không?
Dù có thế nào thì có vẻ Tô Cách Trì đã bị loại. Trong ‘Thế giới khối Rubik’ chỉ còn lại hai người cuối cùng là Đồ Hóa và Thẩm Tư Dịch, và bọn họ còn một bước quan trọng cuối cùng để giải khối Rubik.
Vị trí ngay dưới chân Đồ Hoá cần một lần xoay cuối cùng để trở về đúng vị trí của nó.
Thẩm Tư Dịch nghiêm túc nhìn cậu: “Cho dù… Gặp phải chuyện gì thì ông chỉ cần cố gắng hết sức là được.”
Đồ Hóa không khỏi nhở lại chặng đường đã qua, cậu đã vô số lần đối mặt với những thế giới xa lạ như vậy, cũng vô số lần dừng chân ngay phía trước bờ vực bị loại bỏ. Ban đầu là 200.000 người, giờ chỉ còn lại hai người. Bọn họ đang đứng trên vai mọi người mới có thể leo lên vị trí khốc liệt này.
Nếu thua thì xem như mất trắng.
Đồ Hóa cảm thấy sau khi hoàn thành bước cuối cùng này, cậu sẽ có thể tìm được ý tứ của thế giới trò chơi này. Vì sao Tô Cách Trì bị đào thải, virus đã làm gì, chỉ cần cậu đi đến bước cuối cùng này thì mọi chuyện sẽ có đáp án.
Cậu gật đầu với Thẩm Tư Dịch rồi bước vào thế giới hư vô của khối Rubik giống bước vào những màn chơi khác – không chút do dự và tràn đầy tự tin.
Lần này cảm giác không trọng lượng kéo dài hơn hai lần trước.
Đồ Hóa cũng không biết mình trôi nổi trong hư không bao lâu. Cậu không nhìn thấy gì cả, thân thể cứ lửng lơ nên một lúc sau, cậu đã cảm thấy chóng mặt.
Trong lúc mơ màng, cậu dường như đã ‘hạ cánh’. Cậu vội vàng dụi mắt và nhìn thấy khung cảnh cậu không thể tưởng tượng nổi.
Cậu nhìn thấy lớp học quen thuộc, nhìn thấy bản thân ngồi ở hàng thứ ba từ dưới đếm lên đang chống cằm chán nản nhìn giáo viên dạy toán trên bục giảng. Những công thức to tướng trên bảng đối với cậu giống như một cuốn kinh dài vô tận. Thời gian như ngưng đọng lại, cậu như một khán giả đang chứng kiến khung cảnh lớp học toán của mình vào một ngày nào đó trong quá khứ.
Mọi thứ trong khung cảnh đều sống động như thật, nhưng chúng cứng đơ như tượng sáp.
Đồ Hóa bàng hoàng đưa tay ra. Cậu chưa kịp chạm vào thì cảnh tượng trước mặt bỗng thay đổi.
Đây là phòng ngủ của cậu. Rèm cửa xanh nhạt quen thuộc, đèn bàn quen thuộc, đống tài liệu ôn tập trên bàn cũng quen thuộc. Đồng hồ treo tường hiển thị thời gian là 9:40, kim giây đứng yên.
Đồ Hóa nhìn thấy bản thân đang ngồi trước bàn với cuốn ‘Bứt phá toán học’, tay cậu cầm bút và viết ‘Giải’ sau một bài toán nào đó.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc trước khi cậu bước vào ‘Bứt phá toán học’. Đồ Hóa đứng ngoài cuộc rất muốn nhắc nhở bản thân lúc đó mấy câu, nhưng cậu chưa kịp hành động thì khung cảnh lại thay đổi.
Lần này là cảnh bên trong trò chơi. Cậu và Tôn Duy, Thẩm Tư Dịch, Vương Bác Vũ và Đường Bác đang ở trên con tàu Ngọc Trai Đen. Đồ Hóa nhìn những người bạn đã bị đào thải mà trong lòng ngổn ngang.
Khoảnh khắc tiếp theo, khung cảnh lại thay đổi. Lần này là cảnh Đồ Hóa và Tô Cách Trì bày tỏ lòng mình trong nhiệm vụ ‘Thoát khỏi đảo hoang’. Gương mặt và ánh mắt của Tô Cách Trì vẫn dịu dàng như trước, Đồ Hóa cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bản thân từ góc độ của người ngoài.
Đôi mắt ngơ ngác, vẻ mặt ngại ngùng, đây là lần đầu tiên cậu tỏ tình với người mình thích. Gương mặt anh ấy tràn đầy hạnh phúc. Dù đây là ảnh tĩnh nhưng cảm giác hạnh phúc của Đồ Hoá vẫn nguyên vẹn.
Bỗng, Tô Cách Trì nãy giờ vẫn bất động nhìn thẳng vào cậu và mở miệng một cách khó khăn.
Đồ Hóa kinh ngạc nhìn anh. Cậu còn tưởng mình đang quan sát chặng đường đã qua dưới con mắt của một người ngoài cuộc. Tại sao… Tô Cách Trì lại có thể nhìn thấy anh? Tại sao anh nói… ‘Chạy đi’?
Cảm giác như mơ khiến Đồ Hóa tỉnh lại. Đầu óc cậu đang chìm đắm trong quá khứ, Tô Cách Trì đang nhắc nhở cậu. Những gì cậu nhìn thấy chỉ là giả. Đây là ảo ảnh mà hệ thống buộc cậu phải nhìn thấy khi rơi vào trong khối Rubik lần thứ ba.
Cậu bừng tỉnh, cảnh tượng trước mắt biến mất và nhường chỗ cho bóng tối.
Đồ Hóa nhớ tới lời Tô Cách Trì vừa nói và vội đứng lên rồi chạy. Nhưng chạy trong thế giới không trọng lượng rất khó, cậu cố gắng hết sức và di chuyển chân với tần suất nhanh nhất có thể thì mới nhích được một khoảng cách nhỏ.
Ngay khi cậu đang chạy, cảnh tượng vừa biến mất lại xuất hiện.
Sau đó, những gì cậu vừa thấy giống như một loạt các bức tranh liên tục di chuyển và tạo thành một thế giới động. Cậu thấy quá trình vượt ải, thấy bạn bè, thấy cả Tô Cách Trì.
Trong từng khung ảnh động, Tô Cách Trì dường như muốn chạy thoát để truyền đạt cho cậu thông tin nào đó. Đồ Hóa chạy càng nhanh thì cảm giác này càng mãnh liệt.
Cậu không quan tâm đ ến những gì đã qua nữa. Ánh mặt cậu chỉ nhìn vào Tô Cách Trì, hai chân thay phiên nhau di chuyển thoăn thoắt. Khung cảnh trước mặt cũng tăng tốc theo bước chân của cậu. Đây như một hành lang thời gian để cho cậu thấy cả hành trình một cách nhanh chóng.
Trên đường đi, Đồ Hóa nhìn thấy bóng dáng của Tô Cách Trì.
Tô Cách Trì lập loè trong những hình ảnh thay đổi nhanh chóng. Đồ Hóa không nghe thấy giọng nói của anh mà chỉ có thể đọc được khẩu hình: “Lối ra ở chiều thời gian.”
Giây tiếp theo, khung cảnh trước mặt cậu dừng lại.
Đồ Hóa nhìn thấy ‘Thế giới khối Rubik’. Thấy khối Rubik khổng lồ đã được giải xong và Thẩm Tư Dịch đang lo lắng chờ đợi, cậu lao về đó như thể vớ được một cọng rơm cứu mạng.
Cuối cùng, cậu quay trở lại ‘Thế giới khối Rubik’.
Mọi thứ xung quanh trở nên chân thực. Đồ Hóa toát mồ hôi và quỳ ở giữa khối Rubik và thở hổn hển. Thẩm Tư Dịch vội chạy tới đỡ cậu: “Đồ Hóa! Cậu có sao không? Sao rồi?”
Đồ Hoá ngơ ngác ngẩng đầu và nhìn đồng đội đang ở rất gần mình. Cậu không biết phải miêu tả những gì mình vừa nhìn thấy thế nào.
Cậu thấy mình và Tô Cách Trì trong quá khứ. Hay… Đây là Tô Cách Trì ở trong vết nứt thời gian.
Vậy là Tô Cách Trì không bị loại mà anh đang ở lại trong kẽ hở thời gian để tìm lối thoát cho mình? Ý anh là gì khi nói ‘lối ra ở chiều thời gian’?
Đồ Hóa cảm thấy trong đầu hỗn độn. Tất cả những gì cậu đã trải qua đã hoàn toàn vượt qua khả năng phán đoán và định nghĩa của cậu với trò chơi này.
Khối Rubik đã được khôi phục hoàn toàn, nhưng cả hai người vẫn bị bỏ lại trong thế giới này. Hệ thống dường như đã chết, và không có thông báo vượt ải nào cả.
Thẩm Tư Dịch đỡ lấy cậu rồi nói nhỏ: “Ông về được là tốt rồi. Nhưng… Tôi cảm thấy có lẽ bọn mình không thể rời khỏi đây được.”
Đồ Hóa nhíu mày. Thẩm Tư Dịch thở dài: “Khối Rubik đã được giải rồi. Dựa theo quy định ban đầu của hệ thống, sau khi chúng ta giải xong thì hẳn là phải vượt ải thành công. Thế nhưng virus vẫn để bọn mình ở đây. Nó không cho bọn mình cơ hội rời khỏi trò chơi.”
“Ngay cả khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ thì cũng chỉ có thể ở đây chờ chết.”
Đồ Hóa ngồi trên khối Rubik, hai tay ôm trán và sắp xếp từng thông tin cậu đã biết.
Trước hết, mặc dù bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ giải khối Rubik, nhưng hệ thống không cho phép bọn họ vượt ải. Điều này chứng tỏ virus không cho bọn họ đường lui. Như Thẩm Tư Dịch đã nói, cho dù bọn họ hoàn thành hết nhiệm vụ thì cũng chỉ có thể ở đây chờ chết.
Nhưng… Không có lối ra thì không có cách nào thoát khỏi trò chơi sao?
Sự xuất hiện của Tô Cách Trì bên trong khối Rubik cũng không phải ngẫu nhiên. Với năng lực của Tô Cách Trì, dù cửa ải virus có khó đến đâu thì anh cũng không thể bị đào thải. Hơn nữa, Đồ Hóa còn chưa đến đâu thì sao anh có thể cho phép bản thân bị loại?
Vì vậy Tô Cách Trì nên dùng danh nghĩa ‘bị loại’ để tìm cách rời khỏi thế giới trò chơi. Anh hẳn đã đoán trước rằng virus sẽ không cho phép họ rời khỏi cửa ải một cách dễ dàng. Vì vậy, anh phải vào hệ thống để tìm cách rời đi.
Đây là lý do tại sao anh chọn hi sinh bản thân mình. Tô Cách Trì mà Đồ Hóa vừa nhìn thấy bên trong khối Rubik đáng lẽ phải là hình ảnh của anh trong quá khứ, nhưng anh lại bất ngờ truyền tải thông tin cho Đồ Hóa.
Lối ra ở trong chiều thời gian.
Tô Cách Trì có thể nói với Đồ Hóa câu này thì có nghĩa là anh đã tìm được biện pháp rời khỏi thế giới trò chơi. Anh đang tìm cách nhắc nhở Đồ Hóa.
Đồ Hóa không khỏi rơi vào trầm tư. Chiều thời gian… Chiều thời gian là gì?
Cậu kể lại những gì mình đã trải qua bên trong khối Rubik. Vẻ mặt của Thẩm Tư Dịch trở nên nghiêm túc khi nghe thấy mấy chữ ‘chiều thời gian’.
“Ông biết ‘không gian đa chiều’ không?” Cậu ta chần chờ nhìn Đồ Hóa.
‘Không gian’ là một thuật ngữ trong ngành thiên văn học và là một khái niệm vật lí bí ẩn. Hình học trong toán mà mọi người đã biết thực ra có mối quan hệ nhất định với chiều không gian này. Không gian một chiều là các điểm, tập hợp các điểm gọi là đường. Không gian hai chiều là tập hợp các đường, cũng là kiến thức đã được dạy ở trường – mặt phẳng. Không gian ba chiều là một mô hình hình học gồm chiều dài, chiều rộng, chiều cao, nghĩa là thêm một trục
thẳng đứng với mặt phẳng.
Thế giới chúng ta đang sống là thế giới ba chiều, vì vậy không gian ba chiều là chiều không gian cao nhất mà con người có thể nghiên cứu.
Đồ Hóa đã học được từ các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng khác nhau rằng trong vũ trụ có thứ gọi là ‘không gian đa chiều’. Đây là những chiều không gian vượt quá giới hạn nhận thức của con người, những không gian có số chiều nhiều hơn 3 thì đều được gọi là không gian đa chiều.
Không gian bốn chiều là chiều không gian mà con người không thể khám phá. Ngoài ba yếu tố có thể nhìn thấy bằng mắt thường là chiều dài, chiều rộng và chiều cao, còn có một chiều khác – chiều thời gian.
Câu hỏi của Thẩm Tư Dịch khiến Đồ Hóa lờ mờ có một số ý tưởng. Chẳng lẽ thứ cậu vừa nhìn thấy trong khối Rubik chính là không gian bốn chiều sao?
Cậu đã đi qua hành lang thời gian và nhìn thấy quá khứ của mình. Nếu tiếp tục chạy thì có thể cậu còn thấy cả tương lai. Trong không gian khối Rubik đó, cậu đã cảm nhận được sự tồn tại của chiều thời gian.
“Không gian đa chiều là tập hợp của những không gian ít chiều hơn.” Thẩm Tư Dịch đột nhiên nắm lấy cánh tay Đồ Hóa, giọng điệu có chút kích động: “Điểm tạo thành đường, đường tạo thành mặt phẳng, mặt phẳng tạo thành không gian. Chúng ta đang đứng ở thế giới ba chiều, và chúng ta nhìn nhận thế giới với tư cách là một tập hợp các không gian ít chiều hơn.”
“Chúng ta là con người trong không gian ba chiều nhưng những vật thể chúng ta nhìn thấy sẽ chỉ là mặt phẳng. Điều đó có nghĩa là những gì chúng ta nhìn thấy luôn chỉ có một mặt và chúng ta không thể nhìn thấy nó từ góc độ ba chiều! Đây chính là nguyên nhân!” Thẩm Tư Dịch giải thích: “Cho nên sau khi bước vào ‘Thế giới khối Rubik’, cho dù có đứng ở không gian bốn chiều, ông cũng chỉ có thể nhìn thấy từng mốc thời gian trong cuộc đời mình. Mặt cắt ngang trong cuộc sống của cậu chính là khoảnh khắc hiện tại.”
“Vậy… Thì…” Thẩm Tư Dịch đi tới đi lui tại chỗ, đột nhiên kích động: “Vậy chỉ cần có thể đi tới không gian năm chiều, chúng ta có thể nhảy ra ngoài từ nơi này!”
“Không gian năm chiều?!” Đồ Hóa kinh ngạc nhìn cậu ta.
Thẩm Tư Dịch gật đầu và tiếp tục giải thích: “Trong không gian bốn chiều, ông chỉ có thể nhìn thấy một điểm trong thời gian, nhưng trong không gian năm chiều, thứ ông nhìn thấy là cả cuộc đời.”
Đồ Hóa cuối cùng cũng hiểu ý của câu nói ‘lối ra ở chiều thời gian’ của Tô Cách Trì.
Không-thời gian đa chiều thực sự rất khó để con người khám phá. Sự đa chiều mà bọn họ gặp ở đây cũng chỉ là sự sáng tạo của hệ thống trò chơi. Trên thực tế, virus không chặn hoàn toàn lối ra, nhưng nó giấu lối ra ở nơi khó có thể tìm thấy trong không gian ba chiều. Bọn họ suy nghĩ thoát ra khỏi sự hiểu biết của mình về thế giới để có thể chui ra từ những vết nứt trong hệ thống.
Đồ Hóa vốn cho rằng ‘chiều thời gian’ mà Tô Cách Trì nhắc đến chính là chiều thứ 4 trong không gian bốn chiều. Tuy nhiên, theo phân tích của Thẩm Tư Dịch, cậu vừa mới đi vào không gian bốn chiều, thứ cậu nhìn thấy chỉ là những khoảng thời gian ngắn trong cuộc đời. Cậu chỉ đứng trên trục thời gian chứ không thể thoát khỏi thời gian.
Không gian đa chiều là tập hợp của những không gian ít chiều hơn. Chỉ khi đứng ở những không gian cao hơn thì bọn họ mới có thể thoát khỏi dòng thời gian hiện tại. Nếu có thể đi tới chiều không gian thứ năm, bọn họ có thể chứng kiến dòng đời của mình, từ đó tìm được thời điểm thích hợp để thoát khỏi dòng thời gian hiện tại.
Nhưng… Làm thế nào để đi đến không gian chiều thứ năm?
Đồ Hóa nhìn Thẩm Tư Dịch và lẩm bẩm: “Không gian năm chiều… Lần đầu tiên tôi vào trong khối Rubik, hệ thống cho tôi một câu hỏi hình học phẳng. Nếu áp dụng lí thuyết về không gian thì đây là không gian hai chiều. Lần thứ hai, hệ thống đưa cho tôi một câu hỏi hình học ba chiều, câu hỏi này hẳn là thuộc về không gian ba chiều. Lần thứ ba… Khi bước vào thế giới Khối Rubik, tôi đã ở trong không gian bốn chiều và đứng trên trục thời gian.”
“Vậy… Khi số lần vào trong khối Rubik tăng lên thì chiều không gian cũng sẽ tăng lên?” Thẩm Tư Dịch sờ cằm, khó hiểu hỏi: “Vậy sao lần đầu ông vào lại không phải không gian một chiều mà là hai chiều?”
Đồ Hóa bĩu môi: “Vì số lần vào trong khối Rubik không quyết định chiều không-thời gian, mà là… Chuyển động xoay của khối Rubik.”
Đồ Hóa cúi đầu nhìn khối Rubik thủy tinh khổng lồ dưới chân, híp mắt nói: “Lần thứ nhất, khối Rubik xoay hai lần nên thôi bước vào không gian hai chiều. Lần thứ 2, khối Rubik xoay thêm một lần nên không gian tăng thêm một chiều… Vậy nên nếu muốn vào không gian năm chiều thì chỉ cần xoay mặt phẳng khối Rubik dưới chân một lần nữa thôi.”
Thẩm Tư Dịch nhìn khối Rubik đã được khôi phục, cau mày nói: “Nếu ông xoay lại lần nữa thì khối Rubik lại bị xáo trộn hả?”
Đồ Hóa cũng cảm thấy điều này hình như trái ngược với quy tắc ban đầu của hệ thống. Đối với bọn họ bây giờ thì cũng không còn cách nào khác tốt hơn. Bọn họ phải thử một lần vì có khi giải Rubik chỉ là thủ đoạn che mắt của hệ thống. Phải đi vào không gian năm chiều thì mới có thể tìm được lối ra.
Cậu bình tĩnh, đặt chân lên ô vuông màu đỏ của khối Rubik và thì thầm: “Bây giờ… Mặt phẳng dưới chân của tôi, xoay về phía trước một lần.”
Vậy mà nó lại di chuyển!
Khối Rubik không đứng yên vì đã được giải xong. Đồ Hóa vừa dứt lời, trục của khối Rubik dưới chân cậu chậm rãi di chuyển về phía trước, sau đó vòng xoay dừng lại với một tiếng ‘cạch’.
Đồ Hóa quay đầu lại nhìn Thẩm Tư Dịch. Một lúc sau, khối màu dưới chân cậu đột nhiên trống rỗng. Cậu lại rơi vào vực thẳm của khối Rubik.
Mặc dù lần này đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cậu vẫn quá sốc với cảnh tượng trước mắt.
Từ khi sinh ra và lớn lên, cho đến khi đến trường và bước vào trò chơi ‘Bứt phá toán học’, tất cả hình ảnh xung quanh cậu như một hành lang thời gian và tạo thành một vòng đầy màu sắc. Mỗi khi nhìn lại, cậu có thể thấy những khoảnh khắc khác nhau trong cuộc đời.
Cuộc sống thực sự muôn màu muôn vẻ, ngay cả khi được xem ‘triển lãm’ tại không gian năm chiều, người ta vẫn không thể nhìn kịp. Đồ Hóa được bao quanh bởi từng chi tiết của cuộc sống. Nếu không chú ý thì cậu sẽ đắm chìm trong đó và không thể thoát ra được.
Cậu buộc mình phải thức dậy và đi theo dòng thời gian để tìm kiếm quá trình họ trốn thoát khỏi thế giới trò chơi ‘Bứt phá toán học’. Cậu tìm kiếm không ngừng, nhưng không thể tìm thấy sự kiện này.
Cậu có thể nhìn thấy cậu với Thẩm Tư Dịch ngồi một mình trong thế giới khối Rubik và sống cả đời buồn chán. Màu sắc sặc sỡ của khối Rubik thật sự trớ trêu. Sau thời điểm này, bọn họ hoàn toàn mất đi cuộc sống muôn hình vạn trạng của bản thân. Trong dòng thời gian Đồ Hóa nhìn thấy, bọn họ… Mãi mãi không thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, mãi mãi bị nhốt trong trò chơi.
Sợ hãi, thất vọng, chán nản, đủ loại cảm xúc đột nhiên bùng phát khiến Đồ Hóa muốn bật khóc. Cậu rời khỏi không gian năm chiều đáng sợ này trong cơn tuyệt vọng cùng cực.
Khi trở lại bề mặt khối Rubik, cơ thể Đồ Hóa vẫn còn run rẩy. Thẩm Tư Dịch ở mặt phẳng lo lắng nhìn cậu: “Cậu sao rồi?”
Đồ Hóa tuyệt vọng nói: “Tôi… Nhìn thấy tương lai của bọn mình… Bọn mình không thể thoát khỏi đây.”
Thẩm Tư Dịch kinh ngạc đến không nói nên lời.
Khối Rubik vừa được xoay nên hàng khối màu đỏ của Đồ Hóa đã được chuyển sang bên cạnh hai hàng khối màu trắng. Cậu ngồi xổm trong góc ô màu của chính mình và nhớ lại tất cả những trải nghiệm trước đây. Tô Cách Trì liều mạng tìm cách rời khỏi trò chơi và đứng ở không gian bốn chiều để nhắc nhở cậu. Vậy thì tại sao dòng thời gian tương lai cậu nhìn thấy hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng?”
Rốt cuộc thì ‘lối ra ở chiều thời gian’ nghĩa là gì?
Đồ Hóa muốn leo ra khỏi mặt phẳng khối Rubik nơi cậu đang đứng để gặp Thẩm Tư Dịch và thảo luận cách giải quyết. Tuy nhiên, hạn chế của khối Rubik dường như vẫn còn đó, cậu không thể rời khỏi ô màu đỏ dưới chân.
Chẳng lẽ… Trò chơi còn chưa kết thúc?!
Hai hàng khối màu trắng bên cạnh khiến Đồ Hóa bừng tỉnh. Cậu vội đứng dậy vẫy tay với Thẩm Tư Dịch ở mặt phẳng khác và: “Trò chơi… Còn một bước nữa mới kết thúc!”
Sau khi xoay thêm một bước vừa rồi, khối Rubik được khôi phục ban đầu lại bị xáo trộn. Vì vậy, bọn họ lại phải xoay thêm lần nữa để giải khối Rubik, và trò chơi chính thức kết thúc.
Hơn nữa, sau lần quay tiếp theo, Đồ Hóa sẽ đi vào không gian sáu chiều cao hơn không gian năm chiều.
Trong không gian năm chiều, cậu có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc sống của mình chứ không phải từng khoảnh khắc riêng lẻ như trong không gian bốn chiều. Nếu bước vào không gian sáu chiều… Cậu sẽ bắt gặp vô số dòng thời gian song song.
Mỗi nút thời gian, mỗi lựa chọn khác nhau sẽ mang đến vô số thế giới song song. Kết quả mà cậu nhìn thấy trong không gian năm chiều đúng là vô vọng, nhưng không gian sáu chiều sẽ mang đến cho cậu vô số lựa chọn.
Đây mới là ý nghĩa thực sự của ‘lối ra ở chiều thời gian’ mà Tô Cách Trì đã nói. Cái gọi là ‘chiều thời gian’ không phải ngụ ý yêu cầu bọn họ vật vã tại một dòng thời gian. Anh muốn bọn họ rời khỏi dòng thời gian này và tìm một dòng thời gian khác có thể giúp bọn họ thoát khỏi trò chơi.
Đồ Hóa cũng không giải thích với Thẩm Tư Dịch mà nói luôn: “Mặt phẳng dưới chân tôi, xoay ngược lại một lần.”
Khối Rubik di chuyển, Đồ Hóa lại rơi vào khoảng không đen kịt.
Lần này, cậu đã đến một không gian sáu chiều mà bộ não con người thậm chí không thể tưởng tượng được.
Mắt cậu mờ đi, đầu óc cậu bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc đến quay cuồng. Cậu không thể nhớ bất cứ điều gì, cậu nhìn thấy mọi thứ nhưng đã quên mất mình thực sự là ai. Cậu không biết mình đang ở nơi nào. Vô số khả năng của cuộc sống xoay chuyển ở trước mắt, bất kể là vui, buồn, hạnh phúc hay khó quên.
Cậu nhìn thấy mọi thứ, nhưng cậu không nắm giữ được gì cả.
Mãi cho đến một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai, Đồ Hóa mới dần dần tỉnh táo trở lại. Giọng nói như ở gần bên cạnh, lại như ở phương trời xa xăm, nhưng lại khắc sâu trong lòng.
Thanh âm quen thuộc nhất chậm rãi vang lên: “Đồ Hóa ơi, khoảnh khắc có anh, đó chính là kết thúc.”
Vô số mảnh vỡ thời gian và không gian trôi qua trước mắt anh, Đồ Hóa lơ lửng tìm kiếm và cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng mà cậu quen thuộc nhất. Cậu thấy Tô Cách Trì giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh: Gò má cao, gương mặt dịu dàng, và anh đang nở nụ cười như động viên cậu.
Đồ Hóa vội vàng đưa tay ra. Tô Cách Trì bắt lấy cậu và đưa cậu vào dòng thời gian phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Một tay anh khoác vai cậu, một tay anh xoa đầu cậu. Anh vẫn nhẹ nhàng như trước: “Em làm được rồi.”
…
“Đồ Đồ, Đồ Đồ, dậy đi con.”
Đồ Hóa kinh ngạc mở mắt ra thì phát hiện mình ngủ thiếp đi trên bàn ngủ thiếp đi. Cuốn sách bài tập ghi ‘Giải: Đặt x…’ vẫn còn đó, ánh đèn bảo vệ mắt đang lặng lẽ chiếu xuống. Mọi thứ cứ như một giấc mơ.
“Buồn ngủ thì đi ngủ đi. Mai học tiếp.” Mẹ đứng sau lưng vỗ vai Đồ Hoá và đưa ly sữa cho cậu.
Đồ Hóa cầm li, nhìn lên đồng hồ treo tường thì thấy kim giờ và kim phút đã chỉ đến 12 giờ. Cậu uống hết li sữa, cẩn thận gấp cuốn sách bài tập ‘Bứt phá toán học’ lên bàn rồi cất vào ngăn dưới cùng của tủ sách.
Trong hơn hai tiếng đồng hồ, mọi thứ trông vẫn như thường ngày, nhưng dường như cái gì cũng đã đổi khác.
…
Bốn năm sau.
‘Rồng tranh hổ đấu’ là một trò chơi chiến đấu 3D mới được phát hành gần đây. Đồ Hóa đã có một tài khoản từ ngày open beta và hiện tại, cậu đang là ‘đại thần’ trong trò chơi này.
Nhưng… ‘Đại thần’ dù có giỏi đến đâu thì cũng không thể gánh nổi một đồng đội heo.
Đồ Hóa nấp trong bụi cỏ, đưa một chiếc Vuốt Sấm Sét cho đồng đội heo bên cạnh. Đây là vũ khí cấp kim cương trong ‘Rồng tranh hổ đấu’. Ai mà có được Vuốt Sấm Sét thì đến trận cuối có thể tăng tỉ lệ chiến thắng lên gấp đôi.
Nhưng đồng đội heo bên cạnh… Đồ Hóa nghi ngờ nhìn anh: “Anh biết sử dụng không vậy?”
Đồng đội heo gật đầu lia lịa: “Biết chứ.”
Đồ Hóa thở phào nhẹ nhõm rồi thì thầm: “Lát phe địch xuất hiện thì anh lên trước, em mai phục phía sau.”
Vẻ mặt đồng đội heo vô cùng nghiêm túc. Thấy kẻ địch xuất hiện, anh cầm Vuốt Sấm Sét xông liên. Địch nổ súng, đồng đội heo và Đồ Hoá chết tức tưởi.
Đây là trận đấu thăng hạng! Đồ Hoá chưa bao giờ chết nhảm nhí như vậy ở server này. Cậu tức giận nhấn nút thoát, nhìn đồng đội heo bên cạnh rồi cả giận nói: “Anh lập trình trò này thật không vậy? Anh định làm xạ thủ hay gì?”
Đồng đội heo bình tĩnh: “Anh làm gì có vai trò xạ thủ.”
Đồ Hóa tức giận: “Anh không biết sử dụng Vuốt Sấm Sét đúng không? Nãy anh giơ vuốt lên trông chẳng khác gì con chim cút!”
Người đối diện nheo mắt, vẻ mặt nguy hiểm: “Dạo này em gan nhỉ…”
Đồ Hóa nuốt nước bọt. Mỗi lần anh lộ ra vẻ mặt như vậy là lúc anh bày hết thú tính ra. Đúng là cậu hơi ‘rén’.
Nhưng!
Đây là lúc nghiêm túc thảo luận về trò chơi. Cậu không được cúi đầu trước quyền lực!
Vì vậy, Đồ Hóa tiếp tục trừng mắt nhìn anh: “Nếu dùng Vuốt Sấm Sét ở khoảng cách xa thì phải kích hoạt lá chắn trước để tạo vòng sáng bảo vệ cho anh với đồng đội. Lúc cận chiến thì dùng vuốt để cào. Anh không biết hả?”
‘Đồng đội heo’ Tô Cách Trì bước lên nắm cằm cậu, nói: “Không.”
Đồ Hóa nhíu mày: “Anh bị làm sao ấy. Làm CEO công ty game mấy năm rồi mà chơi game kiểu đó à? Nói ra thì đúng là mất mặt…”
“Anh thấy có mất mặt gì đâu.” Tô Cách Trì đẩy Đồ Hóa vào góc tường rồi áp môi lên cằm cậu. Giọng anh hơi khàn, tay không ngừng châm lửa trên người cậu: “Bây giờ ấy hả… Anh muốn [email protected] tình.”
Ba tiếng sau.
Đồ Hóa mệt mỏi nằm trong bồn tắm không khỏi nhớ lại mấy năm ở bên Tô Cách Trì. Anh hoàn toàn khác với hình tượng NPC trong ‘Bứt phá toán học’. Vẻ dịu dàng chỉ là lớp vỏ bọc, thực chất anh là một con sói ranh mãnh.
Khi đó, Đồ Hóa đã tìm được lối ra của trò chơi thông qua không gian sáu chiều và đưa mọi người về thế giới thực. Thế nhưng chỉ có đồng đội của Đồ Hóa mới biết về sự xâm nhập của virus.
Sau khi rời khỏi trò chơi, nhiều người chơi cho rằng trò chơi quá tàn khốc và không phù hợp với các giá trị đạo đức cốt lõi. Nếu nhốt những người chơi bị loại trong một căn phòng tối thì quá là vô nhân đạo.
Truyền thông nhanh chóng lên án công ty của Tô Cách Trì.
Tuy nhiên, Tô Cách Trì phản hồi dư luận rất nhanh. Đầu tiên, anh công khai bằng chứng đối tác cũ định sử dụng công nghệ quét ảnh ba chiều mống mắt để thu lợi bất chính. Ngoài ra, anh còn mô tả kĩ lưỡng hành vi đưa virus ‘Bứt phá toán học’ để nhốt tất cả người chơi nhằm mục đích trả thù của gã. Tất cả những màn chơi trở nên ác liệt cũng là do nhiễm virus.
Cùng lúc đó, Vương Bác Vũ cũng đứng ra làm chứng và khẳng định bản thân bị đối tác cũ của Tô Cách Trì lợi dụng để đưa virus vào game. Nhân chứng, vật chứng đều đã có, ngoài áp lực dư luận thì gã cũng phải chịu trách nhiệm hình sự.
Tô Cách Trì đang bị dư luận phê phán đã lật ngược tình thế và trở thành doanh nhân có tâm nhất trong công nghiệp lập trình game. Anh không chỉ sáng tạo ra một trò chơi hỗ trợ học sinh học toán mà còn giải thoát cho mọi người khi trò chơi bị nhiễm virus.
Lúc Đồ Hóa đọc được tin tức về Tô Cách Trì thì cũng đã đến gần ngày thi đại học.
Từ lúc thoát trò chơi đến tận lúc đó, Tô Cách Trì không hề liên lạc với cậu. Đồ Hóa rất buồn, nhưng nghĩ lại thì cho dù mối quan hệ qua mạng này có là kỷ niệm đẹp nhất trong đời cậu thì điều quan trọng nhất vẫn là thi đại học.
Sau khi bước ra khỏi ‘Bứt phá toán học’, Đồ Hóa như được khai thông mạch Nhâm và mạch Đốc và sáng dạ hẳn ra. Ngay cả giáo viên dạy toán luôn thở dài khi nhắc đến Đồ Hóa cũng hào hứng khoe với người khác về kì tích của Đồ Hoá trong môn học này.
Sau đợt ôn tập nước rút cuối cùng, điểm môn toán của Đồ Hoá ổn định ở mức khoảng 120.
Vì ‘Bứt phá toán học’ trải qua biến cố như vậy nên vị trí tuyển thẳng Đại học A cũng bị huỷ bỏ. Điều này không ngăn Đồ Hóa được nhận vào Đại học A bằng chính thực lực của mình.
Khi kết quả của kì thi tuyển sinh đại học được công bố, Đồ Hóa cảm thấy mình đã làm được. Ngữ văn 132 điểm, tiếng Anh 146 điểm, đại cương 275 điểm, toán 135 điểm. Cuối cùng, với số điểm 688, cậu đã trúng tuyển vào Đại học A mà cậu hằng mong ước.
Ngày nhập học, cậu vô cùng lo lắng. Không phải cậu lo lắng về tương lai, cũng không phải vì cậu chưa biết về cuộc sống đại học. Cậu lo lắng vì biết rằng… Cuối cùng cậu cũng được gặp Tô Cách Trì.
Cậu không có bất kì thông tin liên lạc nào của Tô Cách Trì nên 2 người mất liên lạc sau khi rời khỏi trò chơi. Cậu biết chỉ cần Tô Cách Trì muốn liên lạc với cậu thì anh chắc chắn sẽ có cách. Tuy nhiên, cậu chấp nhận tin tưởng anh không có thông tin của cậu vì anh muốn được gặp cậu lần đầu ở Đại học A – ngôi trường mơ ước của cậu.
Đồ Hóa nhớ Tô Cách Trì đã trở thành giảng viên Đại học A. Vì vậy… Bọn họ chắc chắn sẽ gặp nhau ở đây.
Nhưng mọi chuyện vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
Sau khi Tô Cách Trì rời khỏi ‘Bứt phá toán học’, anh nộp đơn xin thôi giữ chức giảng viên tại Đại học A với lí do muốn tập trung nghiên cứu công nghệ game.
Lúc đó, Đồ Hóa cảm thấy có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cậu tuyệt vọng, đau đớn, không cam lòng, tất cả những gì trải qua trong game đều chân thực như vậy thì Tô Cách Trì làm sao có thể quên nhanh vậy được? Cậu ước gì mình có thể lao đến chỗ Tô Cách Trì để đánh anh một trận và hỏi anh tại sao lại đối xử với cậu như vậy.
Chẳng mấy chốc, cơ hội đã đến. Tô Cách Trì đến Đại học A với tư cách là khách mời đặc biệt để chia sẻ chuyên đề lập trình game 3D cho sinh viên năm nhất. Vé vào cửa rất khó mua, Đồ Hóa khó khăn lắm mới giành được một vé. Cậu còn đặc biệt tìm một chỗ ngồi đẹp rồi nghiến răng nhìn Tô Cách Trì xuyên suốt buổi chia sẻ.
Cậu hoàn toàn không nghe những gì Tô Cách Trì nói. Cậu chỉ muốn kéo người đàn ông đẹp trai đó từ trên bục xuống và đánh anh ta một trận tơi bời. Thế nhưng mỗi khi cậu suy nghĩ như vậy thì nơi yếu đuối nhất trong trái tim cậu cũng có cảm giác như vừa bị đánh.
Cho dù người này có vô tâm với cậu thì cậu vẫn rất thích anh.
Sau khi trải qua cả tiếng đồng hồ trong sự vướng mắc, tức giận và bất lực, cuối cùng bài giảng cũng kết thúc. Tô Cách Trì bị các cô gái dưới khán đài vây quanh nên không xuống sân khấu được.
Đồ Hóa bối rối nhìn anh, thở dài một hơi rồi xông lên sân khấu và hét lên: “Tránh ra! Anh ấy là của tôi!”
Đám đông náo động. Chỉ một lúc sau, Tô Cách Trì trên sân khấu bỗng cười to rồi nắm lấy cổ tay Đồ Hóa và dẫn cậu ra khỏi đám đông.
Cả hai vào ‘rừng lén lút yêu đương’ nổi tiếng của Đại học A rồi th ở dốc và nhìn nhau.
Đồ Hoá uất ức khủng khiếp. Cậu nhìn Tô Cách Trì với ánh mắt đỏ hoe, nhưng lời chất vấn lại vô cùng nhõng nhẽo: “Sao nửa năm qua anh không liên lạc với em?”
Tô Cách Trì thở dài: “Anh sợ ảnh hưởng tới việc học của em.”
Đồ Hóa hét vào mặt anh: “Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc lâu rồi! Tại sao anh không làm giảng viên đại học nữa? Anh không muốn gặp em chứ gì?”
Tô Cách Trì vội vàng ôm cậu và an ủi: “Không, không… Quan hệ thầy trò cũng không tốt lắm nên anh mới xin nghỉ.”
Đồ Hóa tức giận: “Liên quan gì? Em không quan tâm!”
Tô Cách Trì đau lòng xoa đầu cậu rồi lại thở dài: “Anh cũng bất đắc dĩ mà. Lúc mới gặp nhau, em còn là học sinh cấp ba đó. Dù em thành niên rồi nhưng anh cũng không tiếp xúc nhiều với em được. Em cũng biết việc chống khiêu dâm trên Internet rất nghiêm ngặt. Nếu anh bị xem là ấu [email protected] thì sao?”
Đồ Hóa lườm anh rồi nói: “Bây giờ em là sinh viên đại học. Anh có làm gì em cũng không sợ đâu.”
Vừa nói, cậu vừa vòng tay qua vai Tô Cách Trì và hôn anh thật sâu.
…
Đồ Hóa nằm trong bồn tắm nhớ lại những lời tôn nghiêm của Tô Cách Trì trong rừng cây năm đó. Bây giờ thì hay rồi, anh lộ ra hết cái nết bi3n thái và khiến cậu mỏi eo đau lưng mỗi ngày. Cậu còn trẻ mà phải bắt đầu bổ thận tráng dương.
Đồ Hóa đang tức giận không chỗ trút thì Tô Cách Trì cầm khăn tắm bước vào. Anh quen tay quấn Đồ Hóa lại, bế cậu ra khỏi phòng tắm rồi đặt cậu lên giường. Sau đó, anh lấy máy sấy và cẩn thận sấy khô tóc cho cậu.
Sau khi tóc cậu đã khô, Tô Cách Trì nói nhẹ như không: “Ngày mai anh đến dự lễ tốt nghiệp của em.”
Đồ Hóa lập tức nhíu mày: “Anh tới làm gì?”
Kể từ khi Đồ Hóa tuyên bố quyền sở hữu Tô Cách Trì tại buổi chia sẻ của anh hồi năm nhất, cả trường đều biết Tô Cách Trì là hoa có chủ. Bạn học của Đồ Hóa suốt ngày trêu chọc cậu.
Cả Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy đều thi đậu Đại học A. Bọn họ không những không lên tiếng giúp cậu mà còn đổ thêm dầu vào lửa bằng cách kể cho mọi người về quan hệ mập mờ giữa cậu với Tô Cách Trì trong ‘Bứt phá toán học’.
Điều này khiến Đồ Hóa suốt 4 năm đại học không được cô gái nào tỏ tình. Vương Bác Vũ cưa đổ Tôn Duy, Đồ Hoá vẫn là ‘vật cách sinh viên nữ’. Thỉnh thoảng có vài cô gái đến gần cậu rồi bày ra vẻ mặt ranh mãnh để hỏi cậu với Tô Cách Trì ai nằm trên, ai nằm dưới.
Đồ Hóa rất phiền muộn nên mới muốn từ chối khi Tô Cách Trì nói sẽ tham dự lễ tốt nghiệp của cậu. Có trời mới biết người này xuất hiện thì sẽ sôi động thế nào!
Vậy mà Tô Cách Trì thật sự đến, lại còn xuất hiện đúng lúc Đồ Hóa đang đọc diễn văn tốt nghiệp với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.
Bốn năm đã trôi qua, Đồ Hóa tốt nghiệp Đại học A với thành tích xuất sắc tràn ngập cảm xúc. Cậu nhìn lướt qua diễn văn đã chuẩn bị trước rồi gấp lại và đặt lên bàn. Sau đó, cậu tự tin đứng trên khán đài và nhìn các sinh viên, nói thật to rõ: “Bốn năm trước, tôi luôn cảm thấy Đại học A là một nguyện vọng xa vời.”
Cậu mỉm cười, ánh mắt càng sâu hơn: “Nói thật, hồi cấp ba, điểm toán của tôi rất thấp. Thầy cô từng nghĩ rằng với điểm số của tôi lúc đó, tôi không thể vào Đại học A được. Mãi cho đến khi tôi gặp trò chơi ‘Bứt phá toán học’…”
“Ở đó, tôi nhận ra môn toán trước đây tôi vẫn luôn cho là nhàm chán hấp dẫn như thế nào. Tôi yêu toán học không chỉ vì tôi được trải nghiệm tính triết lý và niềm vui khi giải toán, mà còn vì những con người đáng yêu mà tôi đã gặp được trong quá trình khám phá toán học.”
Cậu nhìn những đồng đội của mình trên khán đài với nụ cười ấm áp: “Tôi học được tình bạn là gì, tôi cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết và kiên trì, và tôi nhận được những người sẵn sàng hi sinh vì bạn bè. Khoảng thời gian đó là kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Trong cuộc cạnh tranh khốc liệt nhất, tôi thu hoạch được tình bạn quý giá nhất.”
“Tất nhiên, tôi còn có được tình yêu.” Đồ Hóa nhìn về phía xa bằng ánh mắt dịu dàng rồi nói: “Tôi luôn cho rằng anh ấy là hình bóng tôi không thể nào với tới. Thế nhưng khi anh ấy xuất hiện bên cạnh tôi, tôi mới phát hiện giữa chúng tôi thực ra không có khoảng cách.”
“Ở bên anh ấy đã giúp tôi trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Điều đó khiến tôi mạnh mẽ và độc lập hơn. Ngay cả khi không có ai để dựa vào thì tôi vẫn có thể tự đứng vững. Trước đây, tôi luôn ngưỡng mộ anh ấy, nhưng từ hôm nay… Tôi tin rằng mình đủ giỏi để đứng cạnh anh ấy.”
“Suy cho cùng… Anh ấy là người mà tôi muốn cùng tiến lên phía trước.”
Lời này vừa dứt, những sinh viên dưới đài bỗng nổ tung với những lời cổ vũ. Đồ Hóa ngơ ngác, bởi những gì cậu nói mặc dù cảm động nhưng cũng không đến mức như vậy chứ?
Đang lúc hắn tự hỏi, phía sau có người gọi cậu: “Đồ Hoá.”
Đồ Hóa quay người lại và hoàn toàn kinh ngạc. Tô Cách Trì mặc Âu phục đi giày da, một tay cầm hoa, tay kia giơ nhẫn. Anh quỳ một chân, dịu dàng nhìn cậu: “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày em tốt nghiệp rồi. Chiều nay em rảnh không? Đi Hà Lan kết hôn với anh nhé?”