Chuyện Vu Cửu biến thành em gái ăn chơi, quản gia không biết nên mở miệng như thế nào với Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn không hiểu, quản gia luôn luôn thản nhiên hôm nay lắp bắp cà lăm thế nào ấy.
Cô ấy cũng không thúc giục, dựa vào ghế, lẳng lặng chờ.
Qua hết hồi lâu, quản gia nói: "Trên trán cô Vu đã xăm một cái Thiên Nhãn, còn xòe tay múa, hát social shake."
Kỳ Dụ Văn xài mạng 2G, (người lỗi thời) hoàn toàn nghe không hiểu, phản ứng qua một hồi sau rồi hỏi: "Là ý gì?"
Quản gia lấy di động ra, rồi tìm một cái video cho Kỳ Dụ Văn xem: "Cô Vu hiện tại đại khái chính là bộ dáng này."
Kỳ Dụ Văn chỉ nhìn một cái liền đã nhắm mắt lại với vẻ ghét bỏ, đôi mắt cay quá rồi, đây là chuyện kỳ lạ mà người gì mới có thể làm được đây?
"Chú xác định người mà chú nhìn thấy là Vu Cửu?"
Cô ấy khó mà tưởng tượng được cái trán của Vu Cửu sẽ có một cái Thiên Nhãn gớm ghiếc cực kỳ, càng khó mà tưởng tượng được rằng cô còn biết xòe tay múa......
"Xác định ạ, tôi còn nói chuyện với cô ấy rồi, cô ấy tỏ vẻ không muốn làm thư ký cho ngài, còn bảo tôi chuyển lời cho ngài.
Bây giờ cô ấy là em gái dân chơi, chứ cũng không giống với cô hai Lâm một chút nào, hy vọng ngài có thể đừng chấp nhất với gương mặt kia của cô ấy nữa."
Vu Cửu cũng chẳng có nói nhiều như vậy, vì có thể để Kỳ Dụ Văn hiểu được, quản gia đã đặc biệt bôi câu chữ ra dựa theo ý của Vu Cửu.
Ông ấy biết, Vu Cửu cô chính là có cái ý này.
Không thể không nói, Vu Cửu liều quá rồi, quản gia cũng có chút xíu nhìn không nổi.
Lời quản gia chuyển lại, Kỳ Dụ Văn đều rõ, nhưng cô ấy lại vẫn không muốn buông bỏ Vu Cửu: "Gọi thư ký của tôi vào đây một chuyến, tôi kiểm tra lịch trình một chút, tìm một dịp đi gặp mặt cô ấy một lần."
Từ sau khi Kỳ Dụ Văn xem cái video kia rồi thì liền đau đầu, cái video khiến người ta ghê tởm kia tuần hoàn không ngừng trong tâm trí, thật hạ cấp.
Vu Cửu vẫn đi làm ở tiệm trà sữa kia như cũ.
Dạo này, khi Kỳ Dụ Tinh và Lăng Thập rỗi thì cũng sẽ qua đây ngồi chút.
Kỳ Dụ Tinh hào phóng, có lúc còn sẽ mua mang về rất nhiều ly trà sữa, lấy danh nghĩa của Lăng Thập mà tặng cho bạn học trong lớp của Lăng Thập uống.
"Chị này, cha nói mấy ngày trước chị đã về nhà à? Vì sao không gọi em cùng về chứ?"
Vu Cửu ngồi trên ghế xoay vòng vòng một cách vô cùng buồn chán: "Chị chỉ là trở về thăm chút mà thôi, không phải em phải đi học sao? Thế nên không gọi em."
Lần trước về quê, Vu Cửu đã gặp được người cha trên danh nghĩa của mình, thế mà cũng trông giống y đúc y khuôn với người cha đã qua đời của mình, khiến cho cô - một đứa con gái như xe tăng bọc thép gắn Gatling (súng máy đa nòng), cũng nhịn không được mà rơi nước mắt.
Nhưng bố Lăng nào đâu biết nguyên nhân thật sự mà Vu Cửu khóc, chỉ cho rằng cô là đã bị ấm ức ở trường, thế là liền đã nướng khoai lang nóng hôi hổi cho cô ăn.
Vu Cửu đã cảm nhận được tình thương của cha đã lâu không thấy trong đó.
Sau khi Vu Cửu trở về đến thành phố B, thật sự là cô luyến tiếc vô cùng.
Vu Cửu nhìn về phía Lăng Thập: "Lần sau có thời gian, chúng ta cùng nhau về thăm nhà chút?"
Ánh mắt Lăng Thập chợt sáng lên: "Được ạ!"
Quê quán của hai chị em không chỉ nghèo khó, đường xá trở về còn khá lộn xộn.
Tuy rằng khoảng cách không phải xa lắm, ngồi xe buýt ba tiếng đồng hồ thì có thể đến nơi.
Nhưng tuổi của cô bé còn nhỏ, bất kể là bố Lăng hay là Vu Cửu thì đều sẽ không đồng ý cô bé tự trở về một mình.
Kỳ Dụ Tinh giơ tay lên: "Em có xe, em đưa hai người đi!"
Vu Cửu cười dịu dàng với Kỳ Dụ Tinh, rồi đặt một vé khống (hứa suông) trước: "Đến lúc đó xem xem, nếu được thì liền báo em một tiếng."
Kỳ Dụ Tinh vội gật đầu không ngừng.
Bầu không khí hoà thuận vui vẻ của ba người chẳng kéo dài bao lâu, đã bị một vị khách không mời mà đến cắt ngang, khuôn mặt của mọi người đều chợt sầm xuống.
Kỳ Dụ Tinh với Vu Cửu thì không cần phải nói nữa, Lăng Thập thì bởi vì chuyện lần trước, sau khi bị Kỳ Dụ Văn bắt gặp mình bị bắt nạt, có thể nói là vừa sợ lại hận đối với cô ấy, chỉ lo cô ấy đem chuyện này nói cho Vu Cửu.
Kỳ Dụ Văn cười một tiếng lạnh lùng, đôi mắt Đan Phượng kia hơi hơi híp lại, vệ sĩ đi cùng lau chùi sạch sẽ một chiếc ghế của tiệm trà sữa, mời cô ấy ngồi xuống.
Kỳ Dụ Tinh thoáng trợn trắng mắt một cái: "Làm màu."
Kỳ Dụ Văn tảng lờ: "Sao? Tôi vừa tới thì mọi người liền không trò chuyện nữa?"
Hiện tại Vu Cửu đã quên dán Thiên Nhãn, may mà lúc này đang đội mũ, mới không đến nỗi lộ tẩy, nghe vậy thì liền nói châm chọc mỉa mai: "Vì sao tụi này không tán gẫu, trong lòng bản thân cô chẳng nhảy miếng số nào sao? Nếu như biết điều, thì cô nên phắn sớm một chút."
Gân xanh nơi trán của Kỳ Dụ Văn nhô lên, nắm đấm tay bỏ xuôi bên chân cũng siết chặt đến gắt gao, một dáng vẻ đã bị mất mặt, tức giận cực kỳ.
Kỳ Dụ Tinh tuy rằng khó chịu với Kỳ Dụ Văn, nhưng ở trước mặt cô ấy cũng không dám nhiều lời, yên lặng quay đầu đi, nhìn xe cộ như mắc cửi ở bên ngoài.
Đồng