Trước khi sắp ngủ, quản gia theo thường lệ đưa tới rượu vang đỏ cho Kỳ Dụ Văn, đã nhìn thấy cô ấy nằm nghiêng bên giường đọc sách, chỗ đuôi hai mắt có tí đỏ, không giống như là từng khóc, ngược lại là......
Quản gia dời sự chú ý đi, đưa rượu vang đỏ cho Kỳ Dụ Văn: "Cô chủ."
Kỳ Dụ Văn vươn tay ra nhận lấy rượu vang đỏ, uống vào giống như bình thường: "Chú Đường, chú cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Quản gia cầm về ly rượu rỗng: "Cô chủ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ."
Lúc quản gia rời khỏi phòng ngủ của Kỳ Dụ Văn, vừa vặn nhìn thấy Vu Cửu ở phòng sát bên mở cửa đi ra.
"Ồ, chú quản gia của Kỳ Dụ Văn."
Quản gia hơi gật đầu, cười mà nói: "Gọi tôi là quản gia hoặc là chú Đường là được."
Ông ấy thoáng nhìn cách ăn mặc của Vu Cửu, lập tức hiểu vì sao Kỳ Dụ Văn có cái bộ dáng kia rồi.
Ngay cả ông ấy, cái người tuổi tác hơn năm mươi cũng không nhịn được mà sẽ nhìn thêm hai lượt, không phải dục vọng, mà là thưởng thức.
"Trễ như vậy mà cô Vu còn chưa ngủ sao?"
Vu Cửu cầm lấy một chùm chìa khóa, cái chùm chìa khóa phòng này, Kỳ Dụ Văn đã cho cô hai chiếc: "Tôi chỉ là xem thử có phải cái cửa này dù thế nào cũng có thể mở đi vào từ bên ngoài hay không, vừa khéo, ngài ở đây thì tôi không cần thử nữa, ngài trực tiếp nói cho tôi đi."
Quản gia báo cho hay đúng sự thật: "Đúng vậy, cửa phòng của ngài là được làm riêng theo yêu cầu."
Vu Cửu không có phản ứng bao lớn, chỉ là đã nói một câu: "Quả nhiên như thế, được rồi, chú quản gia ngủ ngon."
"Vâng, cô Vu ngủ ngon."
Khi quản gia xuống lầu thì nhịn không được thoáng cười.
Đợi sau khi Vu Cửu trở về phòng ngủ, mới xoay đầu lại xem hai cái cửa phòng khép chặt kia.
Ông ấy có một loại cảm giác, có lẽ Vu Cửu sẽ là người thay đổi Kỳ Dụ Văn, là lúc Kỳ Dụ Văn nên bước ra ngoài rồi.
Ngày hôm sau, bảy giờ sáng.
Vu Cửu bị Kỳ Dụ Văn đánh thức, đành phải không tình không nguyện rửa mặt xuống lầu, cùng ăn bữa sáng với cô ấy.
Kỳ Dụ Văn ngồi ở đối diện Vu Cửu, đang nghĩ phải đem lời tối hôm qua chưa nói nói ra tới, bèn đặt xuống dao nĩa vừa mới cầm lên.
"Vu Cửu."
"Giề á?"
Vu Cửu có chứng gắt gỏng khi mới ngủ dậy, có ý kiến rất lớn đối với chuyện Kỳ Dụ Văn cưỡng ép kêu mình dậy.
Kỳ Dụ Văn chớp mắt, điềm nhiên như không mà cầm lấy dao nĩa một lần nữa, cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, tối lại nói."
Hiện tại tâm trạng của Vu Cửu rất kém, nói những lời không dễ nghe với Vu Cửu thì không chỉ sẽ không được nghe vào tai, mà ngược lại còn muốn mắng cô ấy một hồi.
Thật sự chưa cần thiết.
Vu Cửu thoáng liếc trắng mắt với cô ấy một cái: "Có bệnh."
Kỳ Dụ Văn: "......"
Quản gia ở bên cạnh nhìn thấy, cũng nhịn không được cười trộm.
Đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy dáng vẻ Kỳ Dụ Văn ấm ức như vậy.
Vu Cửu còn rất buồn ngủ, lúc ăn sáng, đôi mắt cũng sắp sửa díu lại cả rồi.
Kỳ Dụ Văn trông thấy tất, trong lòng thì lại cười thầm, vì mình thành công dằn vặt được Vu Cửu mà cảm thấy vui sướng.
"Tôi ăn xong rồi."
Kỳ Dụ Văn mới vừa buông dao nĩa xuống, vốn tưởng rằng Vu Cửu chắc chắn sẽ buông dao nĩa xuống cùng lúc, về trên lầu ngủ bù, không ngờ được rằng cô vẫn cứng rắn chống đỡ như cũ, ăn bữa sáng từng miếng từng miếng.
Hóa ra Vu Cửu ở chỗ này ăn bữa sáng với mình cũng không phải là bầu bạn cùng mình, mà là cô thật sự cũng muốn ăn.
Kỳ Dụ Văn biết được cái sự thật này thì giống như bị tạt một thau nước lạnh, niềm vui thầm kín dường như cũng đã thành một trò cười.
Sau khi Vu Cửu ăn xong, dụi đôi mắt đứng lên: "Tôi ngủ tiếp, đi làm vui vẻ."
Kỳ Dụ Văn: "......"
Vu Cửu đánh ngáp, trở về trên lầu.
Kỳ Dụ Văn vẫn luôn đưa lưng về phía cô, mãi đến khi căn phòng đóng lại, phát ra âm thanh thì cô ấy mới nhận ra muộn màng.
Quản gia nói đúng lúc: "Cô cả à, nên đi công ty rồi."
Kỳ Dụ Văn quay đầu lại, nhìn nhìn cái căn phòng trên lầu kia, nói: "Vì sao cuộc sống cô ấy an nhàn đến như vậy?"
Quản gia thoáng cười, nghĩ thầm còn không phải chính cô bỏ tiền rồi mời một tổ tông về sao? Bây giờ còn băn khoăn cái này thì có phải quá muộn rồi hay không.
Kỳ Dụ Văn mím môi, có hơi buồn bực: "Đi công ty."
Sau Vu Cửu tỉnh ngủ thì đi bệnh viện thăm bố Lăng, giữa trưa khi bố Lặng đang ngủ, Vu Cửu đã nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
Kiểm tra sức khoẻ tầm soát ung thư!
"Tiểu Thập, em ở chỗ này tiếp nhé, chị đi ra ngoài một chuyến."
Lăng Thập ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, chị chú ý an toàn."
Cái bệnh viện này có ngay phòng khám tầm soát ung thư.
Ở cái bệnh viện tư này, địa vị cùng năng lực của đồng tiền là giấy thông hành vạn năng, rất mau thì Vu Cửu đã sắp xếp đặt hẹn được rồi.
"Tôi muốn làm kiểm tra sức khoẻ khám ung thư toàn thân.
"
Y tá hơi ngẩn người, trông Vu Cửu xinh đẹp như vậy, bèn tốt bụng nhắc nhở: "Thật ra ngài ở tuổi này chưa cần phải làm toàn thân, làm có chọn lọc là được rồi."
"Tôi mặc kệ, tôi cứ phải làm tất cả đấy, tôi không thiếu tiền, sẵn tiện cũng sắp xếp vào luôn những kiểm tra sức khoẻ cần thiết khác."
Vu Cửu khoanh đôi tay, ngón tay bên tay phải gõ nhịp không ngừng vào khuỷu tay trái, một dáng vẻ tôi đã suy xét nhưng tôi vẫn quyết định làm như vậy.
Y tá bất đắc dĩ, rồi đành phải sắp xếp Vu Cửu làm kiểm tra sức khoẻ tầm soát ung thư dạng toàn thân.
Một cuộc kiểm tra sức khoẻ trọn vẹn xong, Vu Cửu mệt mỏi một tí, còn hơi khó chịu nữa.
Kết quả kiểm tra sức khoẻ liền ra tới vào 6 giờ tối.
Vu Cửu không chậm trễ một giây nào, lập tức đuổi qua tới, muốn xem thử cái tấm thân tàn tạ này của mình là ở tình hình như thế nào.
Bác sĩ Trương - người phân tích báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho Vu Cửu, hơi đẩy mắt kính, thoáng nhìn cô, dò hỏi: "Vu Cửu? Cô là người nhà họ Vu sao?"
Vu Cửu bối rối mơ hồ: "Nhà họ Vu? Nhà họ Vu gì?"
"Ồ, cô không biết à."
Vu Cửu đắm chìm trong báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình, chưa nhận ra được thái độ đột ngột thay đổi của vị bác sĩ Trương này.
Bác sĩ Trương nói với Vu Cửu: "Thân thể này của cô rất không tốt."
Tim Vu Cửu nhấc lên, run run rẩy rẩy mà ngồi xuống: "Tình, tình hình thế nào?"
"Trước hết nói về kiểm tra sức khoẻ tầm soát ung thư của cô."
Bác sĩ Trương đã tỉ mỉ phân tích các mục chỉ tiêu trong kiểm tra sức khoẻ tầm soát ung thư cho Vu Cửu, cuối cùng nhìn vào đôi mắt Vu Cửu, nói một câu kết luận tàn khốc: "Cô là thuộc nhóm người có nguy cơ cao ung thư dạ dày."
Vu Cửu: "......"
Phắc!
"Kiến nghị cô mỗi năm phải làm kiểm tra nội soi dạ dày một lần, ngày thường cũng phải chú ý chăm sóc đối với dạ dày."
Bác sĩ Trương nhìn thấy báo cáo như vậy cũng không có cảm nhận đặc biệt gì, tiếp tục thả bom, nói: "Nguy cơ mắc ung thư gan và ung thư tuyến tuỵ của cô cũng không thấp."
Vu Cửu: "......"
Bác sĩ Trương ngẩng đầu, lúc định nói tiếp thì nhìn thấy biểu cảm hóa đá kia của Vu Cửu: "Cô sao thế?"
Vu Cửu cười gượng, ngón trỏ quẹt qua cái trán, lau đi mồ hôi không tồn tại: "Nghe được kết quả như vậy thì tôi khác thường không phải là rất bình thường sao? Chẳng lẽ tôi phải ờ, ừm ngay tại đây ư?"
Bác sĩ Trương cười cười: "Cũng phải, cô mới 18 tuổi."
Vu Cửu: "......"
Bác sĩ này thế mà còn cười ra miệng được.
"Có điều vẫn chưa xong, ngoại trừ những rà soát ung thư này, cô còn đã làm kiểm tra sức khoẻ thông thường khác.
Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của thanh niên bình thường mà khác thường cũng rất bình thường, nhưng cái này của cô quả thật quá nhiều đi, rất nhiều chỉ tiêu đều không lý tưởng, cô xem cái này của cô......"
Bác sĩ Trương nói tằng tằng hết một đống, Vu Cửu cảm giác dường như một giây sau là mình muốn đi đời ngay tại chỗ, đợi lát thì có thể đuổi kịp thẳng tới chỗ hỏa táng rồi.
Cuối cùng, bác sĩ Trương lại nói: "Có điều về sau cô ăn uống cho tốt, đừng thức khuya, đừng làm việc quá sức, đừng uống rượu, duy trì cảm xúc ổn định, vận động thêm, ăn đồ bổ nhiều một chút, định kỳ tới làm kiểm tra phát hiện ung thư sớm, thì chắc vấn đề không lớn."
Vu Cửu giương lên một nụ cười khổ: "Được rồi, cảm ơn."
Rời khỏi phòng khám, Vu Cửu đã xé toạc bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ khiến người ta phiền lòng này: "Phiền chết được, cái tấm thân tàn này, mình muốn chết cmnr."
Chẳng bao lâu thì bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ này cũng đã được đưa đến trong tay Kỳ Dụ Văn, dòng lịch sử cà thẻ đầu tiên của Vu Cửu là mục kiểm tra sức khoẻ, mà không phải tiêu dùng vật chất khác.
Cái này khiến cô ấy rất để ý, liền bảo Qua Kim Vũ cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Vu Cửu tới.
Qua Kim Vũ ngồi ở phòng làm việc của mình, xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ vừa mới gửi cho Kỳ Dụ Văn, sau khi xem xong thì bưng trà lên uống vào một ngụm, rồi nhắc mãi một câu: "Thân thể của cô gái mà Dụ Văn bao nuôi đây thật đủ gay go mà."
Nghĩ đến đây, Qua Kim Vũ đã nhắn một tin cho Kỳ Dụ Văn: 【 tớ đã xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ nhân tình nhỏ của cậu, cậu phải thật săn sóc cô ấy đàng hoàng, thân thể không tốt lắm.
】
Kỳ Dụ Văn đã đáp lại một chuỗi dấu ba chấm, qua một lát sau lại trả lời: 【 bình thường cũng nhìn ra được.
】
Qua Kim Vũ hơi nhún vai, nhận ra được là Kỳ Dụ Văn không có hứng thú lắm đối với chuyện này, liền không có nói quá nhiều với cô ấy, chung quy thì mình còn rất nhiều việc cần phải làm.
Bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ kia, quả thật Kỳ Dụ Văn chưa xem hẳn hoi, chỉ tiêu trong báo cáo kiểm tra sức khoẻ mà cô ấy có thể đọc hiểu cùng lắm chỉ có một cái xét nghiệm máu thường quy (*), cuối cùng chỉ nhìn ra một vấn đề: Vu Cửu thiếu máu.
(*) Gốc là 血常规 (blood routine examination).
Về định nghĩa thường quy: Trong y khoa, chữ thường quy dùng để chỉ những gì thường làm và được dịch từ chữ routine(adj).
Ví dụ xét nghiệm thường quy là những xét nghiệm thường được thực hiện cho bệnh nhân khi vào viện bao gồm xét nghiệm về huyết học, sinh hóa hay vi sinh tương đối đơn giản.
Trái với những xét nghiệm phức tạp, cao cấp hơn như CAT hay MRI.
(theo ncgdvn.blogspot.com)
Để đêm nay có thể bàn đàng hoàng chủ đề tối hôm qua chưa nói xong với Vu Cửu, cô ấy đã cố ý bảo quản gia mua một ít đồ bổ bổ máu, bày tỏ sự chu đáo qua loa của bản thân với tư cách người bỏ tiền ra.
Buổi tối, Kỳ Dụ Văn về đến nhà, ngồi ở sofa phòng khách mặt đối mặt với Vu Cửu.
Vu Cửu nhìn đồ bổ bày trên bàn, rồi lạnh lùng cười một tiếng: "Buổi tối báo cáo kiểm tra sức khoẻ tôi mới thấy được, không nghĩ tới cô cũng thấy được rồi."
Kỳ Dụ Văn mở miệng nói như lẽ đương nhiên: "Không phải rất bình thường sao?"
"Là chuyện rất bình thường."
Vu Cửu chẳng để ý, nhìn thấy rồi thì lại có thể thế nào, này lại không phải việc riêng tư gì: "Muốn nói với tôi cái gì? Chồn cáo chúc tết gà, mưu toan không tốt đẹp."
Kỳ Dụ Văn đặt cái chân vắt chéo đang nhếch lên của mình xuống, thân thể hơi hơi nghiêng về trước, nói: "Nếu cô đã cầm tiền của tôi rồi, tôi còn không thu lãi, cô mà không làm chút gì đó thì có phải cũng không hợp lý lẽ hay không."
"Chuyện bán rẻ thân thể, tôi không làm......"
Vu Cửu thoáng uống một ngụm sữa bò nóng mà quản gia chuẩn bị cho cô: "Cái khác có thể thương lượng, nói đi, muốn bảo tôi làm gì?"
Khóe môi Kỳ Dụ Văn chợt co rút, cái điệu bộ này của Vu Cửu sao giống như là cái người nắm giữ ưu thế tuyệt đối vậy?
"Thứ nhất, căn nhà này đôi khi tôi sẽ không trở về, nhưng cô thì đều phải đến ở."
Vu Cửu thoáng gật đầu: "Nhà cô thoải mái như vậy, tôi ở chỗ khác làm chi? Chuẩn tấu, cái tiếp theo.
"
Kỳ Dụ Văn: "......"
Quản gia đứng ở phía sau Kỳ Dụ Văn nâng tay lên, dùng nắm đấm tay che khuất khóe môi nhếch lên của mình, nhìn thấy cô cả mà mình trông nom từ nhỏ đến lớn bị khuất phục, thế mà lại rất thú vị đây.
"Thứ hai, mỗi buổi sáng phải dậy sớm ăn sáng với tôi."
Vu Cửu chống lấy cằm mình: "Có thể, quả thật mỗi ngày tôi phải ăn sáng, đúng lúc tôi đốc thúc bản thân rồi, cái tiếp theo."
Kỳ Dụ Văn lại nói: "Tôi còn chưa nói xong, nếu cần thiết, tôi hy vọng cô có thể nấu ăn mang lại tới công ty tôi."
"Đừng nghĩ nữa, tôi không biết nấu ăn."
Kỳ Dụ Văn chợt sửng sốt: "Không phải nói con cái nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà sao? Sao cô không biết nấu ăn?"
Vu Cửu thoáng trợn trắng mắt một cái.
Cô lại không phải nữ chính đích thực, dù cho nữ chính lấy cô là nguyên mẫu, thế nhưng cái thiết lập người nghèo này là Đại Biên bốc ngoài cái khuôn nguyên mẫu này của cô vì để bẻ nắn hình tượng bi thảm.
"Tôi nói tôi không biết chính là không biết."
Kỳ Dụ Văn không tin: "A, cô chính là không muốn làm."
Vu Cửu thoáng vỗ vào bàn kính trước mặt, cây ngay không sợ chết đứng mà gầm lên giận dữ: "Tôi chính là không biết, cô nói cái gì đi nữa thì tôi đều không biết!"
Kỳ Dụ Văn bị sự cáu kỉnh thình lình bộc phát của Vu Cửu làm thoáng giật nảy, nhưng cô ấy ngụy trang được rất tốt, đen mặt nói cứng rắn: "Tôi mặc kệ cô có biết hay không, trưa ngày mai cô tự nấu, mang đến tới công ty của tôi.
Nếu không tới, thì tôi liền sẽ ngừng lại việc điều trị tiếp theo của cha cô ở bệnh viện, dùng thẻ tôi cho cô cũng không có cách nào gia hạn ở bệnh viện được."
Vu Cửu hơi cắn răng, buông sữa bò trên tay xuống, thủy tinh va đụng với thủy tinh phát ra âm thanh lanh lảnh: "Được, Kỳ Dụ Văn cô chờ đó, ngày mai tốt nhất cô đừng hối hận!"
"Cô chớ có cố ý làm bừa, sẽ có người giám sát cô, nếu như cô bị phát hiện có chỗ qua quýt thì cha cô cũng thế, không thể tiếp nhận trị liệu kế tiếp."
Vu Cửu: "......"
Kỳ Dụ Văn dựa lưng về sau, lại nhếch chân lên bắt chéo lần nữa, sau khi bắt chẹt được Vu Cửu thành công thì tâm trạng cũng thoải mái rồi: "Thứ ba, không được nói quan hệ của chúng ta ra ngoài."
Vu Cửu lại bình tĩnh trở lại, nói chuyện lấy lệ lại khinh thường: "Cái này đơn giản, vốn dĩ tôi cũng không muốn nói, quá mất mặt."
Sắc mặt Kỳ Dụ Văn chợt đổi.
Người ta thường nói: Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn (tiêu chuẩn kép), thái độ này của Vu Cửu thật sự làm người ta khó chịu: "Được, thứ tư......"
"Sao mà còn nữa?"
"Nhiều sao? Điều thứ tư, cũng là điều cuối cùng, ở nhà đừng có không biết lớn nhỏ với tôi, lễ độ với tôi chút, chọc giận tôi thì đối với cô không chỗ nào tốt, tìm đúng địa vị của chính cô đi."
Vu Cửu thoáng cười một tiếng khó hiểu, hai cái tay rũ ở nơi đùi đã vặn thành một cục rồi: "Được."
Đầu mày của Kỳ Dụ Văn chợt nhíu, vốn tưởng rằng cái điều cuối cùng này Vu Cửu sẽ không dễ dàng đáp ứng, không nghĩ tới, dễ chịu như vậy?
"Cô......!không ý kiến?"
"Không có á, tôi có thể có ý kiến gì?"
"Hiếm khi cô nghe lời như vậy, còn rất kinh ngạc đây."
"Kỳ Dụ Văn, đừng bảo là cô bị tôi thao túng rồi đi, tôi lại cũng chưa làm gì cả."
Nhìn thấy mặt người này lạnh xuống rồi, Vu Cửu rặn cười đứng dậy, hỏi: "Nói xong rồi nhỉ, nói xong rồi thì tôi lên lầu ngủ đây."
Kỳ Dụ Văn xua xua tay bực bội.
Vu Cửu xoay lưng về phía Kỳ Dụ Văn, lên lầu, hung dữ trên mặt mà thầm nghĩ: Chờ cha tôi xuất viện rồi, tôi coi cô còn có thể lấy cái gì uy hiếp tôi.
——
Bởi vì đã nhận lời phải làm đồ ăn trưa cho Kỳ Dụ Văn, lúc trưa thì Vu Cửu liền từ trường học trở về, lúc đó đầu bếp trong nhà phụ trách giám sát Vu Cửu đã chuẩn bị đủ loại nguyên liệu nấu ăn chờ sẵn rồi.
Vu Cửu thoáng lật giở những nguyên liệu nấu ăn này một chút, thế mà còn có nguyên liệu nấu ăn cao cấp như hải sâm, bào ngư, vv..., cùng các rau củ khác với màu sắc tươi sáng, vừa trông thì không phải thứ có thể mua được ở chợ bình thường.
"Nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị tốt như vậy có ích lợi gì đâu? Qua cái tay thối này của tôi, rồi cũng thành rác rưởi.
Lần sau nếu Kỳ Dụ Văn còn có loại yêu cầu này, thì ông đi thẳng ra chợ thức ăn mua chút được rồi......!Ôi, không đúng, hẳn là sẽ không có lần sau nữa."
Ăn tay nghề của mình rồi còn có thể ăn tiếp lần thứ hai ư, thế thì cũng đến mức là người gì á.
Đầu bếp thoáng gật đầu, không có phát biểu ý kiến gì đối với cái này: "Cô Vu à, bây giờ muốn bắt đầu nấu ăn liền rồi sao?"
"Đúng vậy, này là bắt đầu liền đây."
Tuy rằng Vu Cửu chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy, các bước nấu ăn cơ bản vẫn biết được.
Đầu bếp nhìn Vu Cửu rửa rau thuần thục, còn cười cười, chẳng ngờ tới bắt đầu từ lúc xắt rau, thì hết thảy đều bắt đầu sai sai rồi.
Cái tư thế cầm dao này......!giống giết heo.
Miếng khoai tây xắt dày như đế giày.
Hải sâm, bào ngư không xử lý, trực tiếp quăng vào trong nước, rồi lại bỏ một khối nước cốt lẩu cô đặc vào trong.
Hửm? Nước cốt lẩu cô đặc?
Mãi đến khi Vu Cửu bật lửa, đầu bếp hơi há mồm, định nhắc nhở cô phải pha loãng nữa, nhưng nhớ tới Kỳ Dụ Văn từng nói không cần giúp Vu Cửu, bèn đã lại khép miệng.
"Vkl, sao còn phực lửa nữa!"
Vu Cửu thấp giọng thoáng mắng một tiếng: "Mình đây là thao tác cao cấp à, cái muỗng làm ước lượng!"
Mới vừa cầm nồi lên, thì bởi vì sức lực cánh tay không đủ, cả nồi lẫn đồ ăn cùng nhau rớt vào trong lửa.
Đầu bếp: "......"
Phái dã thú.
Vu Cửu không chút hoang mang, tắt lửa rồi đem đồ ăn rớt ra, bỏ vào trong nồi một lần nữa, dáng vẻ làm như cũng chưa xảy ra cái gì hết, tiếp tục rang xào.
Đầu bếp che mặt, này còn có thể ăn sao?
"Cô Vu à, cái đồ ăn này bằng không thì vứt bỏ đi, cũng rớt vào lửa cả rồi."
Vu Cửu quay đầu nhìn ông ấy, bất mãn mà nói: "Vậy không phải tôi xào vô ích sao? Vừa rồi không đến năm giây thì tôi hốt lên rồi, không hề gì."
Đầu bếp cười gượng một tiếng, vừa nãy kia rõ ràng vượt quá năm giây rồi không phải sao? Kế tiếp, ông ấy xem hết thảy thao tác tung hoành của Vu Cửu xong rồi, rất nỗ lực, nhưng cũng rất hỏng bét.
Một giờ đã trôi qua, cuối cùng Vu Cửu làm ra được ba món một canh, sau khi để chúng vào hộp giữ ấm, đã nói một câu: "Rốt cuộc được rồi, không nghĩ tới trải nghiệm lần đầu tiên vào bếp của bà đây lại đã dành cho Kỳ Dụ Văn, thật là hời cho cô ta rồi."
Đầu bếp: "......"
Vu Cửu mang theo thành quả nỗ lực này tới đến công ty, kể từ khi đến cái thế giới này thì đã là lần thứ hai tới.
Lần trước tới chưa xem hẳn hoi, dịp này vừa nhìn......
Vl, sao công ty này cao như vậy!
Dùng "cao tít tầng mây" hình dung cũng không khoa trương tí nào, đây chính là chủ tịch đế chế kinh doanh trong truyền thuyết sao? Cái bật hack (gian lận) này quả thực có hơi quá mức rồi.
Vu Cửu điều chỉnh xong biểu cảm tấm chiếu mới của mình, mới vào đến một cái thì đã bị ngăn cản.
Bảo vệ kia vênh mặt hất hàm mà nói: "Sếp tổng của chúng tôi á, không có hẹn trước thì không thể gặp, có hẹn trước chứ? Cô là ai?"
Vu Cửu lập tức để lộ ra vẻ đáng thương tội nghiệp, giống hệt như chạy ra từ trong phim Quỳnh Dao: "Tôi......!tôi là tới đưa bữa trưa cho sếp Kỳ, sếp ấy bảo tôi tới đây."
Vu Cửu càng nói càng nghẹn ngào, đôi mắt chứa đựng lệ nồng, nhìn chằm chằm vào bảo vệ, tựa như ngay sau đó liền muốn ngồi xổm xuống đất khóc nức nở ra tới.
Bảo vệ hơi ngẩn người, cái này nên làm gì đây? Sếp Kỳ cũng chẳng nói với anh ta sẽ là như vậy ớ......
Vu Cửu lau lau nước mắt: "Tôi không có hẹn trước, thế tôi liền đi đây, quấy rầy ngài làm việc rồi, thật xin lỗi."
Nói rồi cúi mình chào một cái, quay đầu liền đi mất, không hề có chút lưu luyến nào.
Ở văn phòng sếp tổng, vẻ mặt Kỳ Dụ Văn nứt toác trong nháy mắt.
Vốn định coi Vu Cửu lúng túng, không ngờ rằng cô lại làm bộ làm tịch như vậy.
Kỳ Dụ Văn đỡ trán, nói với trợ lý: "Bảo bảo vệ ngăn cô ấy lại, anh đi xuống dẫn cô ấy lên đây đi."
Vài phút sau, Vu Cửu được bảo vệ mời vào đến một cách nhã nhặn, được sắp xếp riêng, lên lầu trong thang máy chuyên dụng của sếp tổng.
Vu Cửu đặc biệt nhìn nhìn số tầng lầu, cười không nổi.
Tầng cao nhất 199, tòa nhà này quả nhiên là xây dựng trái phép phản khoa học, sao không bị gió thổi sập chứ?
Đây hợp lý sao?
Có điều văn phòng sếp tổng của Kỳ Dụ Văn trái lại không có đặt cao như vậy, ở tầng 66.
Lúc Vu Cửu nhìn thấy Kỳ Dụ Văn mặt người dạ thú ở văn phòng làm việc xa hoa, cảm xúc khó chịu đạt tới đỉnh điểm: "Ăn đi cô chủ Kỳ, kêu tôi tới còn bảo người ta chặn tôi lại, phải hẹn trước.
Tôi thấy cô là dựng lều bán kim thêu, mua bán không lớn, giàn giá không nhỏ (thùng rỗng kêu to?)!"
"Chỉ là tôi quên nói thôi."
"Quên? Kêu tôi tới đưa bữa cơm cũng không nhắc với bảo vệ, đánh tiếng sẵn ở quầy tiếp tân trước, cô như vậy không đơn thuần là kiếm chuyện sao?"
"......"
Kỳ Dụ Văn rất không vui.
Vừa rồi cô ấy kêu bảo vệ ngăn cản Vu Cửu, sau đó lại tự đánh vào mặt mình mà mời Vu Cửu đi lên, đã đủ mất mặt rồi, Vu Cửu lại còn xối xả với mình như vậy.
"Cô có thể đi rồi."
"Tạm biệt."
Vu Cửu rất quyết đoán, liền đi mất.
Kỳ Dụ Văn càng bực bội hơn, thậm chí đồ ăn Vu Cửu đưa tới bên cạnh rồi cũng không muốn ăn, liền gọi tới trợ lý: "Anh ăn này đi."
Trợ lý được quan tâm mà lo sợ: "Vâng."
"Cứ ở đây ăn là được."
"Vâng, cảm ơn sếp Kỳ."
Trợ lý cầm hộp giữ ấm giống như nâng niu thánh vật vậy, đi đến trên sofa bên kia.
Vừa mở hộp ra, một mùi khét ập vào trước mặt đã dọa trợ lý ngu người.
Trợ lý: "???"
Đồ ăn cho chó à? Hôm nay cậu ta đã đắc tội Kỳ Dụ Văn rồi ư?
Cậu chàng cẩn thận ngửi