Hôm nay Lâm Thiên Nguyên đã đi thăm hỏi nhà ông bà ngoại cô ấy.
Nhà họ Vu hồi trước làm công tác chính trị, khi trước quan hệ khăng khít với nhà họ Lâm, thậm chí từng có quan hệ thông gia ngắn ngủi.
Nhưng bởi vì một sự kiện vào mười chín năm trước, đã làm quan hệ sụp đổ.
Trong ngần ấy năm, Lâm Hoa Khôn nhiều lần tới cửa viếng thăm đều bị đóng cửa miễn tiếp, cũng chỉ có một mình Lâm Thiên Nguyên đến là sẽ không chịu phải ngăn cản.
"Bà ngoại ơi, ông ngoại đâu?"
Bà cụ Vu nhìn thấy Lâm Thiên Nguyên thì tươi cười tràn đầy trên mặt: "Thiên Nguyên à? Nào nào tới đây, ông ngoại cháu ngủ rồi, sao hôm nay tới rồi?"
"Đương nhiên là tới gặp thăm hai người, cũng muốn hỏi ngài một chuyện."
Lâm Thiên Nguyên ngồi ở bên cạnh bà cụ Vu, nắm lấy tay bà cụ, ánh mắt ngoan ngoãn thuỳ mị nhìn bà cụ.
Bà cụ Vu hỏi: "Muốn hỏi bà chuyện gì đấy?"
"Chính là......!muốn hỏi chuyện của mẹ cháu một chút."
Nụ cười trên mặt bà cụ Vu chợt cứng đờ: "Nó......!Cháu muốn hỏi cái gì?"
Nét cười của Lâm Thiên Nguyên thu lại hơn phân nửa, do dự một lát mới hỏi: "Lúc ấy mẹ cháu rời nhà, ngài không có đi tìm sao?"
Bà vụ Vu nhớ tới chuyện năm đó, thoáng lặng im mãi một hồi lâu, viền mắt không khỏi ươn ướt: "Có tìm, sao không tìm chứ."
"Không tìm được sao?"
"Không có."
Bà cụ Vu rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Lâm Thiên Nguyên, chuyển sang lấy gậy chống bên cạnh qua, đôi tay chống ở chóp gậy: "Năm đó không giống bây giờ, có công nghệ thông tin phát triển.
Mẹ của cháu rất thông minh, con bé không muốn để chúng ta tìm được, thì sao chúng ta có thể tìm được? Sau này, công nghệ thông tin phát triển rồi, vẫn tìm không thấy......"
Trong mắt bà cụ Vu trượt xuống vài giọt nước mắt, tiếng nghẹn ngào, giọng nói so với vừa rồi còn muốn khàn khàn già nua hơn vài phần: "Hình như con bé đã chết, không tìm thấy được, không bao giờ tìm thấy được."
Lòng Lâm Thiên Nguyên thít chặt, nhớ tới lời Vu Cửu nói thì hai mắt càng đỏ hơn, hồi lâu mới nói bất chấp: "Quả thật là mẹ cháu qua đời rồi."
Bà cụ Vu thoáng sửng sốt, cái tay già nua bộc phát ra sức lực mạnh mẽ, nắm lấy tay Lâm Thiên Nguyên thật chặt, kích động mà hỏi: "Cháu tìm được nó rồi?!"
Lời tàn nhẫn đã xoay chuyển hết mấy lần trong miệng Lâm Thiên Nguyên, rồi vẫn kiên quyết nói thành tiếng: "Vâng, mười lăm năm trước thì mẹ qua đời rồi."
Bà cụ Vu hoảng hốt lại đau khổ, tay đang run rẩy không ngừng: "Cháu, cháu tìm được nó như thế nào? Lúc ấy nó đã đi đâu, vì sao bà không tìm thấy nó? Con bé oán hận bà đến thế sao?"
Sau khi xác nhận thông tin từ bên chỗ Vu Cửu rồi, Lâm Thiên Nguyên đã điều tra sâu vào gia đình của cô.
Hóa ra mẹ của cô ấy sau khi chạy trốn đã sửa cái tên, từ Vu Cập Thanh đã đổi thành Vu An Thanh, sau này qua đời rồi cũng không có đi hủy thông tin đăng ký.
Ngay từ đầu cô ấy cho rằng Vu Cửu là em gái cùng cha cùng mẹ với mình, bởi vì Vu Cửu theo họ mẹ, tuổi tác lại vừa khéo có thể khớp với thời gian mẹ mình chạy trốn, xác suất rất lớn là chạy trốn khi đang mang bầu.
Mãi đến khi cô ấy tra được Vu Cửu là trẻ sinh non, lại nhìn thấy ảnh chụp hồi trẻ của bố mẹ Lăng, lúc này mới nhận ra được, Vu Cửu cũng không phải con gái của Lâm Hoa Khôn.
Tướng mạo của Vu Cửu, vì di truyền cách thế hệ mà trông giống bà cụ một phần, một phần còn lại khác là đã di truyền tướng mạo của mẹ.
Ngoài cái này ra, cô ấy còn tra được một việc càng đáng sợ hơn.
—— Bố Lăng là anh ruột của Lăng Nguyệt - mẹ kế của cô ấy.
Vì thế Lâm Thiên Nguyên đã cảm thấy thật ghê tởm một trận.
Mẹ đẻ mình thế mà cùng ở bên anh ruột của kẻ thứ ba, cũng đã sinh ra hai đứa con, hơn nữa khi xem hồ sơ, cuộc sống của hai người tuy rằng nghèo khó nhưng vô cùng hạnh phúc.
Điều khiến cô ấy cảm thấy bất mãn nhất là, Vu Cửu cùng Lâm Thiên Song, lại đều vì di truyền tướng mạo cách thế hệ với bà nội/bà ngoại nên không hẹn mà cùng khá là giống nhau.
Lâm Thiên Nguyên đau đầu hết tận mấy hôm, quan hệ như vậy thì thân thế Vu Cửu nhất định không thể nói ra ngoài, đặc biệt là dưới tình huống Vu Cửu còn thiết lập quan hệ với nhà họ Kỳ, bằng không thì nhất định sẽ dậy lên hỗn loạn cực lớn.
Vì thế, những nguồn tài liệu đó toàn bộ đã bị Lâm Thiên Nguyên tiêu hủy cùng sửa đổi.
Ngoại trừ cô ấy, sẽ không còn ai có thể tra được những quan hệ này trong đó nữa.
Lâm Thiên Nguyên chìm vào trong sự lặng im suy nghĩ của mình, liền cũng đã quên trả lời câu hỏi của bà cụ Vu, mãi đến khi bà cụ Vu lắc lắc tay của cô ấy, thì mới thức tỉnh về lại.
"Bà ngoại ơi, cháu muốn nói một chuyện cùng bà, chuyện này bà nhớ kỹ đừng nói với người ngoài......"
——
Tuy Lăng Thập mới năm nhất trung học, nhưng vì năng lực quá xuất sắc, cô bé đã vào đội tuyển thi Olympic Vật lý, hiện không đi học ở Trung học Bắc Quý nữa, mà là đã tiến hành huấn luyện ở Đại học Bắc Khai, chuẩn bị tham gia kỳ thi tỉnh trong kỳ nghỉ hè.
Gần đây cô bé phấn chấn vô cùng, hiện tại cô bé cũng coi như là đã cùng một trường với Vu Cửu, mỗi lần khi nghỉ ngơi đều sẽ chạy đi tìm Vu Cửu, thậm chí sẽ ngồi ở trong lớp của chị, cùng vào học với chị.
Bốn giờ chiều, Vu Cửu đã tan học, bên tay cô dắt lấy một Lăng Thập đang mang nụ cười ngọt nào.
"Hôm nay không cần huấn luyện thì lại phung phí hết một ngày cùng chị, cũng không đi nghỉ ngơi đàng hoàng."
Vu Cửu hiện tại không ở nội trú, nhưng ký túc xá phòng đơn của cô còn giữ lại, bèn đem ký túc xá đó cho Lăng Thập ở, như vậy thì không cần tốn nhiều công sức về ký túc xá Trung học Bắc Quý nghỉ ngơi.
"Em muốn ở cùng với chị mà."
Lăng Thập dừng bước chân, ôm lấy eo Vu Cửu, cái đầu nhỏ dựa vào trên người chị: "Dạo này chị đều thật bận, hiếm có một ngày em tóm được chị, lại không được dán vào chị sao?"
Vu Cửu cười, sờ sờ đầu Lăng Thập.
Cô có thể cảm giác được Lăng Thập đã cởi mở rất nhiều, trước kia vừa im lìm lại yên lặng.
Có lẽ là thoát khỏi bạo lực học đường rồi, lại có Kỳ Dụ Tinh, một người bạn tốt như vậy ở bên cạnh, mới giải phóng ra được bản tính bẩm sinh chăng.
Vu Cửu xoa xoa khuôn mặt của Lăng Thập: "Có đói không? Bây giờ dẫn em đi ăn có được không?"
"Được ạ."
Tất cả sự gần gũi thân mật của hai chị em thu vào hết trong mắt Lâm Thiên Nguyên, cô ấy đứng ở dưới tàng cây, dùng ánh mắt hâm mộ vui vẻ lâng lâng mà nhìn trông.
Hôm nay cô ấy tới, vốn là muốn đến gặp thử hai đứa em gái cùng mẹ khác cha này của mình, sẵn tiện làm quen với Lăng Thập một chút.
Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, làm cô ấy không dám chen chân vào, chỉ cần trông theo từ xa xa như vậy liền thoả mãn rồi.
"Cô nhỏ, không đi qua sao?"
Quản gia của Lâm Thiên Nguyên hỏi.
Ông ấy là quản gia do nhà họ Vu bên kia phái đến, cho nên là ông ấy biết quan hệ của Vu Cửu Lăng Thập với Lâm Thiên Nguyên.
"Không được......"
Lâm Thiên Nguyên cười, hơi lắc đầu, sự hiu quạnh trong mắt khó nén.
Cô ấy nhớ tới người mẹ đã sắp tan biến trong trí nhớ của mình, cũng đã nhớ tới chuyện năm đó mình bị mẹ vứt lại không chút do dự.
Mũi của quản gia thoáng đau xót, nỗi đau lòng đối với Lâm Thiên Nguyên suýt nữa muốn nhấn chìm ông ấy, vừa lúc gần đây nhà họ Vu cũng đã nói hết ra, suy nghĩ chốc lát, bèn quyết định đem chuyện không cho phép nhắc đến nhiều năm như thế nói hết với cô ấy.
"Cô nhỏ, thật ra năm đó khi cô lớn đi, còn đã đến trường của ngài, muốn dắt ngài cùng đi.
Chỉ là lúc ấy đã bị người của ngài Lâm đ ến tìm tới, nên cô lớn không có dẫn ngài đi thành công.
Chuyện này, lúc ấy hẳn là ngài có ấn tượng."
Lâm Thiên Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía quản gia, con người hơi chấn động, khóe môi run rẩy, đôi mắt ươn ướt với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy, nhưng ráng nhịn không để nước mắt rơi xuống.
Chuyện năm đó đương nhiên là cô ấy có ấn tượng.
Khi đó cô ấy đang ở trong lớp, đột nhiên người của bố mình xông vào lớp.
Nhớ khi đó cô ấy bị dọa đến khóc luôn rồi, sau khi về nhà còn phát hiện không thấy mẹ mình nữa.
Sau đó cô ấy hỏi đến mẹ mình và chuyện ngày đấy, thì tất cả mọi người giữ kín như bưng, đã trở thành một đề tài kiêng kị.
"Ông nói là thật?"
"Đúng vậy, nếu không phải năm đó ngài Lâm đã tìm tới, thì chắc chắn cô lớn sẽ mang ngài đi đấy."
Lâm Thiên Nguyên cứ khóc rồi khóc, liền thoáng bật cười, ngồi xổm dưới đất chôn đầu nơi giữa đầu gối mình, khúc mắc nhiều năm như vậy rốt cuộc buông xuống vào giờ phút này.
——
Gần đến sinh nhật Kỳ Dụ Tinh, Vu Cửu vốn tính hỏi Kỳ Dụ Văn mua quà gì tốt, ngặt nỗi người nọ giống như không quen biết Kỳ Dụ Tinh vậy, nửa ngày phóng không ra được cái rắm, Vu Cửu đành phải tự mình dẫn theo Lăng Thập đi mua rồi.
Ở trung tâm thương mại, Vu Cửu dạo đến đầu bù tóc rối, dù cho đi dạo phố mua sắm là bản tính trời sinh của phụ nữ, thì cô cũng không chịu nổi việc lang thang không mục đích như vậy.
Vu Cửu hỏi Lăng Thập: "Dụ Tinh thích cái gì, em biết không?"
Lăng Thập hơi lắc đầu, mờ mịt mà đặt câu hỏi: "Em không biết, chị ơi, cô ấy giống người có tiền như kia, thật sự sẽ muốn nhận quà sao? Không phải cô ấy muốn cái gì thì đều có thể mua sao?"
Lời Lăng Thập đã thức tỉnh Vu Cửu, chọn quà cho Kỳ Dụ Tinh ở trung tâm thương mại đúng là sai hoàn toàn, chắc chắc Kỳ Dụ Tinh không thiếu thứ đồ có thể dùng tiền để mua.
"Vậy em có cái ý kiến hay nào chăng?"
Lăng Thập thoáng nghĩ, nói: "Không bằng tự tay làm một cái bánh kem cho cô ấy đi?"
Vu Cửu cười khổ, sao lại bắt đầu thì là độ khó cấp địa ngục rồi: "Nhưng mà chị không biết."
"Em biết á, trường tụi em có mở lớp nấu ăn, từng dạy làm bánh kem, em cảm thấy em có thể."
"Được nha, vậy chị giao cho em đấy!"
"Không thành vấn đề!"
Sau khi lập kế hoạch xong, Vu Cửu liền đã dẫn theo Lăng Thập đến nhà với phòng bếp trang bị đầy đủ để làm bánh kem.
Lại là Kỳ Dụ Văn - người mãi mấy hôm rồi không xuất hiện, hôm nay phá lệ đã lại đây, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi bánh kem thơm ngon.
Cô ấy hơi ngẩn ngơ, không biết đã bao nhiêu năm trong nhà chưa từng đón sinh nhật cho Kỳ Dụ Tinh, hình như đều vẫn luôn chưa từng.
"Cô chủ lớn."
"Ừ?"
Cái xưng hô xa lạ này làm Kỳ Dụ Văn hoang mang mà ngẩng đầu lên, sau đó một muỗng bánh kem liền chọc ở bên miệng cô ấy, người đưa bánh kem dùng ánh mắt chờ mong sáng quắc mà nhìn cô ấy, giống như trong mắt chỉ có một mình cô ấy, đang bức thiết muốn đạt được sự thừa nhận của cô ấy.
Nhưng cô ấy cũng biết, đây là ảo tưởng của bản thân.
Vu Cửu hơi chọc vào miệng Kỳ Dụ Văn, nói thúc giục: "Há miệng, nếm thử nào."
Kỳ Dụ Văn do dự hết một chút, rồi liền há miệng ăn vào, mùi vị ngọt ngào lan tràn ở trong miệng, khiến giữa mày cô ấy giãn ra.
"Cô làm đấy sao?"
Vu Cửu thuận tay đến lau bánh kem nơi khóe môi Kỳ Dụ Văn: "Sao tôi có thể làm được? Cô là đã quên mấy món tôi làm cho cô khi trước rồi?"
Làm một người không biết nấu ăn, Vu Cửu đương nhiên hâm mộ mà lại sùng bái Lăng Thập, người còn nhỏ tuổi đã biết làm bánh kem, cũng không rảnh để ý chuyện còn có thù oán với Kỳ Dụ Văn, nên đã có hành động nóng lòng muốn cô ấy nếm thử bánh kem vừa rồi.
Kỳ Dụ Văn còn sững sờ tại chỗ, trên tay cô ấy sờ sờ khóe môi mình, đang nghĩ mới nãy Vu Cửu giúp mình lau khóe miệng có phải ảo giác hay không.
Ngón tay Vu Cửu thoáng vân vê, quẹt đi bánh kem nơi đầu ngón tay, đột nhiên thấy lúng túng, xoay người đi về hướng phòng bếp, tiện thể thoáng đổi đề tài, nói: "Là của em gái tôi làm, ăn ngon ha? Hôm nay chỉ là tính làm thử một chút."
"Làm bánh kem để chi?"
"Tặng em gái cô á, không phải sắp sinh nhật em gái cô rồi sao? Tiểu Thập làm bánh kem ăn ngon như vậy, chắc hẳn Dụ Tinh sẽ thích đây."
Kỳ Dụ Văn đi theo phía sau cô, đi vào phòng bếp, nhìn thoáng qua dáng vẻ Vu Cửu ăn vụng bánh kem, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng rõ rệt.
Lăng Thập đã trông thấy, vội giật lại cái muỗng của Vu Cửu, nói: "Chị, không thể ăn nữa đâu!"
Vu Cửu ngoan ngoãn mà nói: "Được rồi mà, chị không ăn nữa, đều dành cho Dụ Tinh."
"Này chỉ là hàng thử nghiệm thôi."
Kỳ Dụ Văn hỏi: "Cô muốn mừng sinh nhật cho Kỳ Dụ Tinh?"
Vu Cửu quay đầu lại nhìn cô ấy với vẻ rất ngạc nhiên.
Bản thân cũng chưa nói muốn mừng sinh nhật cho Kỳ Dụ Tinh nhỉ, chỉ là nói đem bánh kem coi như quà tặng cô bé mà thôi.
Có điều câu nói này trái lại đã báo cho Vu Cửu biết một thông tin.
"Nhà các cô không đón mừng cho em ấy sao?"
"Bình thường không đón, chúng tôi đều bận.
Vào lúc sinh nhật thì con bé thường xuyên chạy ra ngoài gây rối, hai người buộc con bé ở trong nhà ăn sinh nhật cũng tốt."
Vu Cửu: "......"
Lăng Thập đang bận rộn đã nói thầm một câu: "Khó trách cô ấy không thích nhà các cô."
Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu thoáng nhìn Lăng Thập một cái, trong lòng có tí bất mãn.
Cô ấy không thích người khác chỉ trỏ này nọ về chuyện nhà cô ấy.
Vu Cửu đá cô ấy một cú, khẽ nói nhắc nhở ở bên tai cô ấy: "Cái ánh mắt này của cô là gì đấy? Thu về đi!"
Đôi mắt Kỳ Dụ Văn rũ thấp, nhẹ nhàng túm lấy cổ tay Vu Cửu dẫn cô ra khỏi phòng bếp: "Hôm nay tôi có chuyện hỏi cô."
Vu Cửu rút tay về lại, xoay người ngồi ở trên sofa: "Nói đi."
"Cô với Lâm Thiên Nguyên là quan hệ gì?"
Gần đây cô ấy phát hiện Lâm Thiên Nguyên thường xuyên xuất hiện bên cạnh Vu Cửu, nhưng lại không có tiến đến quấy rầy, rất giống một kẻ rình mò bi3n thái, khiến Kỳ Dụ