Không có tiền xăm mình!
Này là sự thật trần trụi gì đây?
Sau khi Vu Cửu quay về ký túc xá trường học thì đã lên mạng mua một cái hình xăm dán.
Xăm thật thì không nổi, dán giả còn không nổi sao?
Chẳng qua là vốn dĩ định dán hình xăm lên mặt, cuối cùng vẫn bỏ đi rồi.
Mặt cô nhỏ, dán lên cái vị trí nào trên mặt cũng không thích hợp.
Bởi vì viêm màng túi, Vu Cửu vẫn luôn chẳng từ bỏ tìm công việc bán thời gian.
Không biết là nguyên nhân cá nhân hay là có người thọc gậy bánh xe, lần này thật sự là chẳng tìm được một công việc nào cả.
Vu Cửu cùng đường, đành phải chuyển sang đến làm việc ở tiệm trà sữa.
Ngày đầu tiên đi làm, Vu Cửu liền nhìn thấy hai gã to con vạm vỡ ở bên cạnh Kỳ Dụ Văn lần trước, đứng ở cửa dọa đến mức rất nhiều khách hàng cũng không dám tới gần.
Vu Cửu bất đắc dĩ mà nhìn hai người này: "Có chuyện gì sao?"
"Sếp Kỳ của chúng tôi muốn gặp ngài."
"Tôi là người cô ta muốn gặp thì liền gặp được sao?"
Gã to con vạm vỡ buột miệng thốt ra: "Đúng vậy."
Vu Cửu: "......"
Thật không khách khí.
Một gã to con vạm vỡ khác hơi hơi cúi đầu một cái, dáng vẻ cung kính, nói: "Mời cô Vu đi với chúng tôi một chuyến."
"Lời nói này, như thể tôi đã phạm phải tội gì vậy."
Vu Cửu ở trong lòng thầm mắng Kỳ Dụ Văn đúng là đồ xúi quẩy âm hồn không tan.
Chỉ bởi vì ngoại hình của cô giống với ánh trăng sáng kia của cô ta, thì liền dây dưa với cô như vậy.
Chẳng lẽ cô ta không có phát hiện rằng cô là người lõi đời sao?
Người kiểu như vậy cũng nhìn trúng được? Ánh mắt rách nát gì đây.
"Không đi, chớ có ảnh hưởng tôi làm công, mau chóng lăn!"
Vu Cửu múc ra một muôi đá viên từ tủ đông hắt về hướng hai người kia, hai người kia vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí có một cục đá kia mắc ở cổ áo cùng cổ, cũng bất động như núi y nguyên.
Vu Cửu ngẩn người, sau đó nói với đồng nghiệp phụ trách pha chế trà sữa ở đằng sau: "Tôi đổi với cô một chút."
"A? Tôi sợ......"
"Sợ cái gì, có chuyện gì tôi gánh cho cô!"
Đồng nghiệp: "......"
Nếu mà cô gánh vác được, còn cần đổi vị trí làm việc với tôi sao?
Nhưng Vu Cửu là người lọc lõi, đồng nghiệp đành phải run run rẩy rẩy đứng đến vị trí làm việc của Vu Cửu, hễ ngẩng đầu lên thì chính là hai gã to con vạm vỡ, sợ tới mức trán cô bé chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Hai người các vị nếu không gọi món, đi, đi qua bên cạnh nhường một chút được không? Cản tới khách khứa rồi."
"Phía sau chúng tôi không có ai, cản không tới."
"......"
Nếu không phải bởi vì hai người đứng ở chỗ này, thì đến nỗi không có khách sao?!
Đồng nghiệp cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Vu Cửu khoanh đôi tay đưa lưng về phía mọi người, càng nghĩ càng không thoải mái, xem ra mình mà không đi với bọn họ một chuyến, thì hai cái tên to xác ngốc nghếch kia thật sự phải đứng ở chỗ này cả ngày.
Nếu bà chủ biết được, không đuổi cổ mình thì đó cũng phải là nhà từ thiện cấp bậc thánh mẫu chuyển thế.
"Tôi đi với hai người."
Vu Cửu tháo tạp dề của mình xuống, nói với đồng nghiệp: "Lát nữa bà chủ hỏi tới, thì cô cứ nói tôi có việc gấp."
Đồng nghiệp vội gật đầu cuống quýt: "Cô mau đi đi, chỗ bà chủ kia đã có tôi rồi!"
"Đáng tin cậy nha."
Vu Cửu nói xong thì thu lại nụ cười, nhìn về phía hai gã ngốc to con kia, hừ nhẹ một tiếng không kiên nhẫn liền đi ra ngoài.
"Cô Vu, sếp Kỳ chờ ngài ở trong xe."
Vu Cửu giương mắt nhìn về phía ven đường, quả thực có một chiếc xe xịn đậu ở nơi đó, cửa sổ đóng chặt không nhìn thấy được tình hình bên trong.
Nhưng chỉ dựa vào tưởng tượng, là có thể biết Kỳ Dụ Văn nhất định ngồi ra vẻ ở bên trong......
Cảm giác về hình ảnh quá mạnh, ngón chân của Vu Cửu đã bắt đầu hành động rồi.
Khi Vu Cửu sắp đi đến gần bên xe của Kỳ Dụ Văn thì vệ sĩ đã bước vội tới trước kéo cửa xe ra, lọt vào trong tầm mắt chính là dáng vẻ Kỳ Dụ Văn chống khuỷu tay lên tay vịn, lẳng lặng ngồi ở nơi đó.
Thoạt nhìn hết sức kiêu ngạo lạnh lùng, lại không mất đi duyên dáng thanh lịch.
Vu Cửu do dự một chốc rồi mới ngồi lên xe.
Chờ sau khi cửa xe đóng lại, cô cố ý xắn tay áo của mình lên, lộ ra bé heo Peppa trên cánh tay cô.
"Có chuyện gì sao?"
Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu thoáng nhìn, tầm mắt lập tức bị bé heo Peppa trên cánh tay Vu Cửu thu hút, lẳng lặng nhìn một chốc rồi, mới nói: "Cánh tay cô đây là cái gì?"
"Hình xăm á, không nhìn ra được? Chưa từng nghe một câu sao? Bé heo Peppa xăm trên người, vỗ tay trao tặng tay lõi đời." (*)
(*) Câu nói này có thật, không phải tác giả chém.
Tổng hợp theo như đọc trên zhihu, thì câu này bắt nguồn từ một trào lưu trên Kuaishou (một mạng xã hội chia sẻ video ngắn nổi tiếng sau TikTok).
Từ những năm 2000, phim hoạt hình Peppa đã du nhập vào và nổi tiếng ở Trung Quốc, dẫn đến các công ty đánh hơi thấy cơ hội, sản xuất hàng loạt các sản phẩm ăn theo, như đồng hồ trẻ em, hình dán, vv...!
Không chỉ trẻ em, người lớn cũng theo trào lưu này, sưu tập và khoe những món đồ liên quan như phụ kiện, hình xăm dán,...!trên các mạng xã hội.
Peppa cũng đã bị cấm chiếu ở Trung Quốc năm 2018 vì những ảnh hưởng lệch lạc tới giới trẻ.
(tóm lược theo BBC)
Bàn tay Vu Cửu khảy khảy, vểnh lên, xếp hình hoa lan (*) lót ở dưới cằm, lại cười nhạo một tiếng, khinh thường thoáng liếc nhìn Kỳ Dụ Văn: "Cô thật lúa, chả fashion (thời thượng) tí nào."
(*) Hình minh họa:
Kỳ Dụ Văn: "......"
Tài xế lái xe ra sức nén cười.
Kỳ Dụ Văn không hiểu, nhưng anh ta hiểu.
Nếu không phải đi theo Kỳ Dụ Văn nhiều năm đã đào tạo quản lý biểu cảm của anh ta được chuyên nghiệp, thì hiện tại chắc chắn anh ta liền cười bay mất rồi.
"Tôi mặc kệ cô đây là hình xăm lọc lõi già đời gì, cô đi xóa sạch, khó coi."
Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn thời gian, vẫn không tính là trễ, bèn nói với tài xế: "Đi tiệm xăm xóa hình xăm."
Vu Cửu hơi khựng lại, vỗ tay vịn nói với tài xế: "Không được đi! Tôi không xóa, này là hình xăm của tôi, chẳng liên quan gì với bà chủ các anh cả."
Kỳ Dụ Văn trầm giọng nói ra một câu, giọng điệu không được xía vào: "Đi."
Tài xế dù sao cũng là người ăn lương của Kỳ Dụ Văn, đương nhiên là nghe lời cô ấy: "Vâng, sếp Kỳ".
"Đờ phắc!"
Thừa dịp tài xế còn chưa lái xe đi, Vu Cửu liền muốn đi mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa, cô căn bản mở không ra.
Tức giận, cô túm lấy tóc của Kỳ Dụ Văn: "Mở cửa cho tôi! Tôi không đi tiệm xăm!"
Đây nếu đi rồi, thì không phải như ý của Kỳ Dụ Văn sao?
"A —— buông tay!"
Mái tóc của Kỳ Dụ Văn bị kéo đến đau nhói, lại không có biểu hiện ra ngoài trên mặt, chỉ là lạnh mặt xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm vào Vu Cửu.
"Tôi không buông, cái anh tài xế kia, anh mà không mở cửa, thì tôi liền bứng toàn bộ tóc của bà chủ anh xuống hết!"
"Vu Cửu!"
Kỳ Dụ Văn cắn răng, vừa bảo tài xế lái xe, vừa dùng tay kéo ra: "Cô mau buông tay cho tôi, ai cho cô dám kéo tóc tôi như vậy!"
"Hừ ——"
Vu Cửu hơi tăng sức, tay vừa hết lực, cúi đầu thoáng nhìn thì thấy trên tay mình cầm nắm một dúm tóc