Sau khi về đến nhà, Vu Cửu cẩn thận quan sát vẻ mặt Kỳ Dụ Văn, dường như còn đắm chìm trong chuyện mất mặt ở ngoài kia.
Chuyện liên quan đến giới chữ cái cùng Kỳ Dụ Văn nhục nhã đã dường như cứ trôi qua thế vậy.
Vu Cửu thoáng thở dài một hơi, chuẩn bị len lén đi lên lầu.
Kỳ Dụ Văn thình lình đã nói một câu ở bên cạnh Vu Cửu: "Đêm nay tôi ngủ ở chỗ này."
Vu Cửu dừng chân lại, quay đầu lại hơi nhìn cô ấy: "À, đây là nhà cô, tùy cô thôi."
Kỳ Dụ Văn đuổi kịp Vu Cửu, cố ý nói ở bên tai cô: "Cô còn phải trông cho tôi, bằng không thì nước thuốc sẽ dính vào trên giường."
"Đường đường là chủ tịch tập đoàn họ Kỳ, chủ gia đình nhà họ Kỳ đời tiếp theo, chẳng lẽ cô tìm không được......"
Kỳ Dụ Văn nhíu mày lên, cắt ngang của lời tuyên bố hùng hồn Vu Cửu: "Ai làm thì người đó phụ trách."
Vu Cửu hít sâu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Được! Là tôi thiếu cô!"
Tối hôm qua còng Kỳ Dụ Văn lại, sắp trở thành một trong những chuyện hối hận nhất Vu Cửu từng làm đời này, mông cọp đúng là không được sờ.
Vu Cửu trở lại phòng của mình, muốn định tắm một cái, tay sờ sờ thuốc mỡ còn chưa khô sau cổ, vừa nãy còn chưa tắm rửa thì bảo Kỳ Dụ Văn thuốc rồi, đúng là toi công.
Sau khi tắm rửa xong, Vu Cửu vuốt cổ của mình, đi lấy thuốc mỡ, vừa đẩy cửa phòng tắm ra một cái, liền nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng lên lầu.
Giày cao gót? Phụ nữ?
Vu Cửu mở cửa ra thoáng nhìn, thật đúng là một người đẹp: "Ôi vỡi!"
Gái đâu ra đây, Kỳ Dụ Văn thế mà sẽ kêu gái về đây rồi, rốt cuộc Kỳ Dụ Văn biết tha một phụ nữ khác về nhà, cô ấy trưởng thành rồi.
Người đẹp kia bị Vu Cửu làm hết hồn thoáng giật nảy, nghiêng đầu hơi nhìn cô, hơi mở miệng với vẻ kinh ngạc, sau đấy lịch sự gật đầu: "Ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là tới bôi thuốc cho cô cả đây, tôi là bác sĩ nhà họ Kỳ."
Vu Cửu xua xua tay: "Tôi không có hiểu lầm, cô tiếp tục đi, nếu tiện thì đêm nay cô có thể ở lại......"
"Khụ!"
Kỳ Dụ Văn ra ngoài cửa, cô ấy vừa mới tắm rửa xong tẩy trang hết, không có kiêu sa lạnh lùng như ngày thường thế kia, ngược lại ẩm ướt mộc mạc thuần khiết, lại có một lượt ẩn ý khác.
"Thu lại suy nghĩ của cô, cô nghĩ cũng đừng hòng."
Vu Cửu hơi bĩu môi, thoáng nhìn cổ tay và cổ chân của Kỳ Dụ Văn, cũng không có tốt bao nhiêu so với rạng sáng: "Không nghĩ thì không nghĩ."
Sầm —— đóng cửa lại.
Vu Cửu ngồi ở ven giường, vén tóc mình lên bôi thuốc cho mình, cảm giác lạnh lẽo đã làm tâm tình bình tĩnh vài phần, đối với việc lúc sau phải đi trông Kỳ Dụ Văn ngủ, độ tiếp thu cũng nâng cao được không ít.
Sau khi bôi thuốc cho mình xong, Vu Cửu đi đến phòng Kỳ Dụ Văn.
Chân Kỳ Dụ Văn dựa vào bên giường, đang cầm xem một quyển tạp chí, mà cô nàng bác sĩ xinh đẹp kia thì đang ngồi xổm trên đất, bôi nước thuốc trên chân cho cô ấy.
"Cô Vu."
Cô bác sĩ xinh đẹp đã nhìn thấy Vu Cửu trước, chào hỏi với cô lịch sự.
Vu Cửu ngồi ở bên giường Kỳ Dụ Văn, nghi hoặc mà nhìn cô bác sĩ: "Sao cô biết tôi?"
"Quản gia từng nhắc tới ngài."
Vu Cửu gật gật đầu sáng tỏ.
Cô bác sĩ xinh đẹp lại nói với Kỳ Dụ Văn: "Cô cả à, phu nhân bảo ngài rảnh rồi thì gọi điện thoại cho phu nhân đấy ạ."
"Ừ."
Lưng Kỳ Dụ Văn dựa đầu giường, cầm tạp chí xem như cũ, hình như không để ý lắm đối với chuyện này, nghe một chút thì cũng qua đi thôi.
Nhưng cô ấy biết, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, cũng chính là phải nói cho Kỳ Tử Đồng về câu trả lời mình muốn cứu vãn mặt mũi bản thân và nhà họ Kỳ thế nào.
Vì để miệng vết thương thông thoáng, cô bác sĩ xinh đẹp không có quấn băng gạc lên vết thương như ban ngày thế kia, bôi thuốc xong rồi liền rời đi.
Kỳ Dụ Văn cầm di động của mình lên, xuống giường: "Tôi gọi cuộc điện thoại, cô không được đi theo."
"Ai sẵn lòng nghe cô nói điện thoại chứ? Có bịnh."
Kỳ Dụ Văn đã quen với câu trả lời như pháo đốt của Vu Cửu, hiện tại còn vội gọi điện thoại cho Kỳ Tử Đồng, không có thời gian cãi lộn với Vu Cửu.
Đi vào đến ban công phòng ngủ, đóng cửa lại, Kỳ Dụ Văn bấm số gọi điện thoại tới Kỳ Tử Đồng.
Thường ngày, giao lưu giữa Kỳ Dụ Văn cùng Kỳ Tử Đồng dừng lại nhiều về mặt sự vụ công ty, bàn việc nhà cùng chuyện cá nhân thì ít, mãi đến khi gần đây Vu Cửu đi vào cuộc sống của cô ấy, thì mới có đàm luận chuyện cá nhân này cùng Kỳ Tử Đồng, nhưng phần lớn thì không thoải mái.
Lần này, Kỳ Dụ Văn cũng không ôm ảo tưởng rằng sẽ giao lưu tốt đẹp với Kỳ Tử Đồng.
Chìm trong chốc lát, giọng lạnh nhạt của Kỳ Tử Đồng truyền đến: "Có ý kiến rồi?"
Tay Kỳ Dụ Văn bắt lấy rèm định khép lại, tầm mắt lại khó tránh bị hấp dẫn bởi Vu Cửu.
Vu Cửu cũng không khách khí một chút nào, ngồi xếp bằng ở chỗ Kỳ Dụ Văn vừa mới ngồi, đầu gối gập lại, ngón tay nhẹ nhàng hoạt động trên màn hình di động, không biết đang làm gì.
Kỳ Tử Đồng nói: "Không nói gì? Xem ra là chưa nghĩ xong."
Kỳ Dụ Văn lấy lại tinh thần, kéo bức rèm vào, một tí nét cười đã đeo lên khóe môi, nói: "Quan hệ bao nuôi mập mờ không rõ, dơ bẩn thấp hèn, vậy để cô ấy ra chỗ công khai, làm bạn gái của con.
Gia đình Vu Cửu tuy rằng bần cùng, nhưng cũng được cái trong sạch.
Hiện tại cô ấy và em gái thì đều học ở trường danh tiếng, chẳng có gì không công khai được."
"Ta biết ngay đáp án của con sẽ là cái này.
Có điều con phải nhớ, hai người không yêu nhau thì thế nào cũng sẽ không hạnh phúc."
Nói tới đây, Kỳ Tử Đồng thoáng chậm lại, đã mang theo một chút sự nhẹ nhàng trong giọng nói: "Vu Cửu, ta rất thích đứa nhỏ kia, thông minh thú vị.
Ta không hy vọng sau này cô bé ở bên một người không yêu.
Ta chỉ cho con thời gian một năm, thời gian mà đến, nếu Vu Cửu vẫn không có cảm giác đối với con, như vậy thì thật xin lỗi.
Dù cho con lại uy hiếp ta thế nào, thì ta cũng sẽ không nhượng bộ.
Ta nghĩ chút chuyện này thì ta có thể làm được đấy."
Kỳ Dụ Văn cắn vào môi dưới, không biết nên làm cảm nghĩ nào, cảm thấy ở trong lòng Kỳ Tử Đồng, hình như mình còn chẳng quan trọng bằng Vu Cửu.
"Một năm......!Con biết rồi."
Trở về phòng ngủ, Vu Cửu đang xem di động như cũ, nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu nhìn đến.
"Nói xong rồi à? Nên ngủ rồi."
Kỳ Dụ Văn ngồi ở bên giường, bất thình lình đã nói một câu ngang xương: "Mẹ tôi rất thích cô."
"Ha ha, cô tin lời bịp của bà ấy, hành động lén lút vụng trộm của cô chính là tán gẫu ra lời linh tinh này à."
Cô lại chẳng quên hình tượng mẹ chồng độc ác trong tiểu thuyết, hiện tại hiền lành như vậy thì nhất định là chưa có để lộ ra nanh vuốt thật sự, đang ẩn núp trong tối đây.
Còn nói chi, Kỳ Dụ Văn thật sự tin rồi.
Cô ấy rất hiểu mẹ của mình, trên thế giới này, cô ấy nhất định là người hiểu Kỳ Tử Đồng nhất.
Từ rất sớm trước kia thì Kỳ Dụ Văn đã được xác định là người kế nhiệm nhà họ Kỳ.
Kể từ sau đó, quan sát vui giận của Kỳ Tử Đồng đã thành một những việc quan trọng trong thường ngày của cô ấy.
Bấy lâu nay, cô ấy như bước đi trên lớp băng mỏng ở trước mặt Kỳ Tử Đồng.
Nếu có hơi vô ý, thì nhất định sẽ bị quở trách, thậm chí là trừng phạt.
Mà cô ấy, đã thành một người có thể nắm bắt chuẩn xác tâm trạng cùng yêu thích của Kỳ Tử Đồng.
Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Kỳ Tử Đồng, Kỳ Dụ Văn phát hiện sự yêu thích của Kỳ Tử Đồng đối với Vu Cửu không có một tí giả đò hòng lừa gạt nào.
Kỳ Dụ Văn thu tầm mắt về, trên mặt chẳng nhiều biểu cảm lắm, ánh mắt nhìn thẳng vào tủ quần áo trước mặt, giống như là đang tự thuật một sự việc bình thường: "Có lẽ cô đã biết, hiện tại có rất nhiều người biết được sự tồn tại của cô, bao nuôi cô đã khiến tôi và gia tộc của tôi đã chịu phải một ít ảnh hưởng tiêu cực.
Nhà họ Kỳ chúng tôi trong sạch trăm năm, thanh danh không thể hủy hoại bởi tôi.
Bây giờ cô đã đâm lao thì phải theo lao, trừ phi tôi tự nguyện thả cô đi......"
"Vậy cô cứ thả tôi đi chứ, lằng nhằng lải nhải."
Vu Cửu đã cắt ngang lời của cô ấy, thoáng xoay người đưa lưng về phía Kỳ Dụ Văn, đôi mắt vẫn nhìn vào di động: "Chỉ cần cô thả tôi đi, chuyện gì cũng giải quyết được hết."
Kỳ Dụ Văn lặng im chốc lát, khi Vu Cửu cho rằng cô ấy sẽ không trả lời nữa, lại đột nhiên mở miệng nói: "Tôi sẽ không thả cô đi."
Giọng nói không lớn, lại hết sức kiên định.
Vu Cửu đoán được câu trả lời của Kỳ Dụ Văn sẽ là cái này, có điều cô đã chọn xong rằng chạy trốn lúc Kỳ Dụ Văn mất trí nhớ rồi.
Cô cho rằng, cái tình tiết mất trí nhớ kia xác suất lớn là vẫn sẽ xuất hiện.
Trên cơ sở hình tượng nhân vật sụp đổ điên cuồng, tình tiết lạc trôi, thì cốt truyện phần trước mà cô biết thì vẫn đã xuất hiện từng cái từng cái, cho nên hiện tại tâm tình của Vu Cửu cũng không có xao động bao lớn.
"Tùy vậy."
Vu Cửu thoáng thở dài, giống như là đang chiếu lệ với người khác.
Kỳ Dụ Văn có chút phiền muộn, khi mình nói chuyện nghiêm chỉnh thì người này vẫn luôn nhìn di động, hoàn toàn không để cô ấy vào trong mắt, còn cắt ngang lời cô ấy, khiến câu nói "Làm bạn gái tôi" lại khó thành lời, Kỳ Dụ Văn khó tránh có tí cáu giận: "Xuống dưới, đây là giường của tôi."
Tầm mắt của Vu Cửu rốt cuộc dời khỏi chỗ di động, hùng hùng hổ hổ đi xuống giường: "Đồ hẹp hòi, ngồi một chút cũng không được, vậy tôi ở chỗ nào đây?"
Kỳ Dụ Văn nằm đến chỗ Vu Cửu vừa mới ngồi, bên trên còn nhiệt độ sót lại của cô, sau khi thảnh thơi nhàn nhã kéo chăn qua đắp lên chân mình, hỏi ngược lại: "Cô muốn nằm chỗ nào?"
"Tôi muốn nằm ở phòng mình, à, đúng rồi, nội thất phòng tôi đều bị cô làm hỏng rồi, cô mau tìm thời gian thay chút đi."
"Biết rồi, có điều nội thất đổi xong thì sẽ có mùi Formaldehyde (một chất được sử dụng nhiều trong các sản phẩm gỗ, tiếp xúc nhiều sẽ gây hại đến sức khỏe con người), đến lúc đó muốn tới ngủ phòng tôi không?"
Cái nhà này của Kỳ Dụ Văn chính là nhà dành riêng để bao nuôi Vu Cửu, hoàn toàn chưa bao giờ xem xét tới phải tiếp đãi khách khứa.
Nhà ở tuy lớn, không gian người ở chỉ có thể hai phòng.
Những phòng khác, nếu không phải đã bị đổi thành phòng sách, thì chính là phòng tập thể dục, phòng tập đàn dùng để chất bụi......
Vu Cửu gãi gãi đầu, một đôi mắt to vẻ vô tội nhìn Kỳ Dụ Văn, mặt không đỏ tim không thuận nhịp mà nói: "Cô nói cũng phải, hay là cô đừng trở lại nữa, nhà này để một mình tôi ở cũng rất tốt, dù sao cô cũng không có nghiện sạch sẽ với tôi."
Mặt Kỳ Dụ Văn sầm xuống: "Mặt cô to thật." (thể diện)
Vu Cửu hơi lắc đầu một cách khó tin, trong đôi mắt chuyển sang tràn ngập vẻ châm chọc: "Cô, cái người chết nuốt lời thế mà dám nói tôi à?"
"......"
Kỳ Dụ Văn cầm lấy tạp chí một lần nữa, giống như không có ý gì mà nói: "Ngủ cùng với tôi sẽ chết sao?"
"Sẽ."
Vu Cửu ngồi ở cuối giường, cúi đầu thoáng nhìn cổ chân Kỳ Dụ Văn, lần này nhìn được càng muốn rõ ràng hơn so với rạng sáng, thật sự trông rất đáng sợ: "Cô cảm thấy đau thật không? Tôi thấy dường như cô không đau mấy."
Sự chú ý trái lại đã toàn đặt vào chuyện bản thân còng cô ấy.
"Tôi không nói không có nghĩa là tôi không đau, cô đừng hòng trốn khỏi trách nhiệm."
Vu Cửu thoáng vỗ bộp vào gan bàn chân Kỳ Dụ Văn, dẫn đến Kỳ Dụ Văn nhanh chóng rút chân về, một ánh mắt sắc như dao quăng về phía Vu Cửu.
"Tôi lại chưa định trốn chạy trách nhiệm, bằng không thì bây giờ ngồi chầu chực ở chỗ này làm chi?"
Kỳ Dụ Văn bất mãn mà nói: "Tôi bị cô làm thành như vậy, cũng chẳng thấy cô chăm sóc nhiều bao nhiêu với tôi."
Vu Cửu nhếch miệng khẽ cười, vẻ vô lo vô nghĩ: "Tôi ngả bài rồi, tôi chính là một người vô lương tâm mà."
Vu Cửu cúi đầu, vỗ vỗ cẳng chân Kỳ Dụ Văn, rồi cầm một cái gối lót ở dưới cẳng chân của cô ấy, làm cổ chân cô ấy để lơ lửng: "Cô mau nhanh ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm, tôi không muốn nói chuyện với cô."
Trong lòng Kỳ Dụ Văn không cao hứng, nhưng vẫn đặt tạp chí xuống tắt đèn đi.
Ở trong bóng tối, hơi đá Vu Cửu, ra vẻ trấn tĩnh mà nói: "Cô ngủ bên cạnh tôi đi, buổi tối nếu mà tôi động đậy thì cô trở dậy nhìn chút là được."
"Tôi không ngủ với cô, cô tự ngủ mình cô đi."
Vu Cửu thu hai chân về, giẫm lên mép giường, cằm tựa vào đầu gối, nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ đêm nay nhất định không thể ngủ được, không muốn ngày mai vừa mở mắt thì mình lại nằm ở bên chân Kỳ Dụ Văn mà ngủ.
Kỳ Dụ Văn nhắm mắt lại, đầu mày vẫn nhíu chặt: "Vậy cô cứ ngồi đi, chó cắn Lữ Động Tân." (ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm)
"......"
Trong bóng đêm, Vu Cửu thoáng làm một cái mặt ngoáo ộp về phía Kỳ Dụ Văn.
Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực thật gai góc, Vu Cửu ngồi chẳng bao lâu thì ngủ thiếp rồi.
Mà Kỳ Dụ Văn ở giữa nửa ngủ nửa tỉnh, cổ chân lập tức bị Vu Cửu chặn lại, đau đến mức cô ấy lập tức tỉnh táo lại.
Kỳ Dụ Văn mở đèn lên, liền thấy tư thế ngủ bất nhã của Vu Cửu, thoáng thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng dời Vu Cửu ra khỏi chân mình, thừa dịp ánh đèn, nhìn thấy phía sau quần áo của Vu Cửu đã dính phải một chút nước thuốc màu lam.
"Ngủ sớm như vậy, đã nói rằng trông cho tôi đâu?"
Vu Cửu bị Kỳ Dụ Văn tha vào trong ổ chăn, đầu vừa dính lên gối đầu mềm mại một cái thì liền thoáng âm ư một tiếng thoải mái.
Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu nhìn Vu Cửu, mặc kệ là nhìn lần thứ mấy, đều cảm thấy dáng vẻ Vu Cửu ngủ thật đáng yêu thật ngoan.
Tướng mạo Vu Cửu vốn ngoan ngoãn thùy mị, nếu đứng yên không nhúc nhích không nói chuyện, hoặc là trước mặt người ngoài thì vẫn rất có tính lừa bịp.
Chỉ