Năm mới, thiên niên kỷ mới là một năm rất quan trọng, năm Thư Nhiên được sinh ra.
Từ Thận rất vui vì có thể nắm tay vợ cùng nhau vượt qua thế kỷ, đồng thời cũng sợ xảy ra chuyện, ví dụ như Thư Nhiên sẽ rời đi.
Khi ngày đó càng tới gần, sự bất an của hắn ngày càng rõ rệt.
Thư Nhiên cũng không biết mình sắp chào đời có còn tồn tại trên thế giới này hay không, có ảnh hưởng gì đến mình hay không.
"Không thì chúng ta đi xem thử đi?"
Dứt lời, Thư Nhiên đã bị Từ Thận nhìn chằm chằm.
Dù sao cách xa như vậy Từ Thận cũng sợ Tiểu Thư Nhiên sinh ra sẽ hút đi Thư Nhiên, cách gần chẳng phải càng thêm tra tấn thần kinh của hắn sao.
"Duỗi đầu rụt đầu đều là một đao..." Thấy hắn như vậy, Thư Nhiên nói.
Từ Thận mím môi, đây là một lần trải nghiệm khó qua đối với hắn, bởi vì hắn không thể mất đi Thư Nhiên, chỉ ngẫm lại đã cảm thấy ngực bị nghẹn đến khó chịu.
Khả năng mất đi Thư Nhiên làm cho đáy lòng hắn sinh ra rất nhiều ác ý không thể hiện ra.
Hắn hy vọng cha mẹ của Thư Nhiên không tồn tại trong thế giới này, đây là một thế giới hoàn toàn mới, Thư Nhiên không đi đâu cả.
"Anh Thận." Thư Nhiên như là có thể cảm nhận được cảm thụ trong lòng Từ Thận, cậu nâng tay sờ sờ khuôn mặt đối phương: "Em sẽ không đi, anh tin em đi.
"Hơn nữa, cậu cũng không quan tâm: "Ngay cả khi em trở lại cơ thể ban đầu của em, cùng lắm thì anh chờ em lớn lên."
Khi em lớn lên?
Góc độ xảo quyệt này lập tức khiến Từ Thận trợn to hai mắt nhìn cậu.
"Mười tám năm sau, em vẫn sẽ ngủ chung giường với anh.
" Thư Nhiên thề son sắt cắn khóe miệng Từ Thận, hứa hẹn: "Lúc đó anh mới 56, vẫn là một ông chú đẹp trai, chúng ta còn có thể ở bên nhau ít nhất ba mươi năm.
”
Nghe có vẻ vô lý, rất vô lý, nhưng tâm trạng của Từ Thận lại tốt lên một cách thần kỳ như vậy, hắn ôm vợ cười nói: "Quá đáng ghê, vậy chẳng phải anh thành trâu già gặm cỏ non hay sao?"
56 tuổi ở cùng thằng nhóc 18 tuổi, hắn sợ ông trời nổ sấm đánh chết hắn!
"Hừ, đến lúc đó thật thì anh không ăn à?" Thư Nhiên nói: "Anh không ăn thì em bên người khác."
"Không được," Từ Thận bá đạo hôn cậu một cái: "Anh ăn, cho dù bị sét đánh anh cũng ăn."
Cái gì bị sét đánh?
Thư Nhiên không khỏi phì cười một tiếng, cười ngã trên người Từ Thận, cậu muốn nói: "Sau này loại chuyện này rất phổ biến được không? ”
Chênh lệch 38 tuổi có là gì?
Có có quá đáng hơn nữa cơ!
"Vậy thì nói như vậy là được rồi." Từ Thận thật giả nói: "Em phải chờ anh, anh cũng chờ em.
”
"Được, kiếp sau cũng chờ anh." Thư Nhiên cười cười.
"Mê tín dị đoan, ai lại có kiếp sau." Từ Thận cũng hy vọng có, đến lúc đó hắn còn tìm Thư Nhiên, quấn lấy Thư Nhiên, hai người tiếp tục làm một đôi uyên ương nam nam khiến người khác ghen tị.
Nhưng nghe nói nam nữ đầu thai không phải là nhất định phải như lúc đầu, nếu đầu nhập một nam một nữ, còn có thể quang minh chính đại làm đôi vợ chồng.
Nói vợ mê tín dị đoan, mình còn miên man nghĩ tới, Từ Thận tự giễu cười cười.
"Vậy, muốn đi xem một chút không?" Hai má Thư Nhiên cọ cọ lồng ngực Từ Thận: "Dù sao cũng phải an tâm, sớm biết tình huống tránh cho trong lòng lo lắng.
”
"Cũng tốt." Lúc này Từ Thận bèn đồng ý.
Thà trúng nắng còn hơn chọn ngày, hai người lập tức mặc quần áo dày, ra ngoài.
Thư Nhiên đi qua nhà trước, cũng là ở thủ đô, đi qua đại khái cũng chỉ nửa giờ lái xe, thật ra nếu muốn đi thì đã đi từ lâu, nhưng cậu vẫn mâu thuẫn, cho nên mới không đi xem.
Bây giờ chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên tiêu, tất cả mọi người đều được nghỉ tết, trên đường phố tràn ngập không khí vui mừng chào đón thiên niên kỷ.
Từ Thận tự mình lái xe, đi theo chỉ đường của Thư Nhiên, dẫn theo Thư Nhiên xuyên qua thành thị lớn, đi tới một khu dân cư thoạt nhìn rất bình thường.
Thư Nhiên chỉ vào một trường tiểu học bên đường nói, "Lúc còn nhỏ em đã từng học ở đây."
Từ Thận lập tức nhìn qua: "Lát nữa vào xem chút đi."
Qua cổng trường, đi tới dưới lầu nhà Thư Nhiên ở trước kia, lúc ba mẹ cậu chưa ly hôn thì ở chỗ này, sau đó ly hôn thì chuyển đi, bán nhà ra ở riêng.
"Ở đây," Thư Nhiên mở cửa sổ xe, chỉ vào tầng ba của một toà nhà: "Nhìn kìa, có một bụi hoa thủy tiên."
"Nhìn thấy." Từ Thận gật đầu: "Sau đó thì sao?Em muốn lên…coi không? ”
"Không đi, cứ ở chỗ này chờ đi." Thư Nhiên lắc đầu nói.
"Cũng được." Từ Thận nhìn biểu cảm của cậu, không nói gì nữa.
Hai người chờ ở chỗ này, vừa tán gẫu, vừa để ý người ra vào cửa lớn.
"Họ không sống với cha mẹ của họ sao?" Từ Thận hỏi.
"Không, đây là nhà cưới, kết hôn xong thì vào ở, nhà ông nội em lớn hơn thế nhiều, là sân trong hẻm." Thư Nhiên nhớ lại, cười cười: "Căn nhà này bán lỗ, sau này ba em rất hối hận.
”
Từ Thận nở nụ cười: "Vậy lần này sao em không nhắc nhở ông ta một chút."
"Không nhắc." Thư Nhiên hừ một tiếng, “Đời người có lúc nhất định phải có chuyện, không có đừng cưỡng cầu.
”
"Thù ghê" Từ Thận cạo mũi cậu.
"Chỉ nhớ thôi." Thư Nhiên nghiêng đầu cắn ngón tay Từ Thận.
Từ Thận vốn có thể lẹ mắt nhanh tay né tránh, nhưng hắn không sợ,không chỉ không trốn còn cố ý bị cắn, thậm chí câu đầu lưỡi Thư Nhiên.
Thư Nhiên vội vàng nhả ra, trừng mắt nhìn hắn: "Còn nói em biế.n thái, rõ ràng anh bi.ến thái nhất."
"Vâng, anh bi.ến thái." Từ Thận cười thừa nhận.
Dù sao cũng đang ban ngày, mặt Thư Nhiên nóng bỏng quay đi, nhìn thấy có người bán hàng rong bán hạt dẻ ngào đường, cậu lại nhìn Từ Thận một cái: "Muốn ăn, đi mua cho em đi.”
"Hạt dẻ ngào đường?" Từ Thận cũng nhìn thấy.
"Đúng." Thư Nhiên nói.
"Chờ." Từ Thận lập tức cởi dây an toàn, xuống xe.
Bên ngoài đầy tuyết đọng, Từ Thận vốn là người chạy nhanh, vợ vừa làm nũng muốn ăn hạt dẻ ngào đường, hắn lập tức giẫm lên tuyết đọng đi qua mua.
Thấy phía trước còn có bán khoai lang nướng, lại đi qua mua thêm một phần…
Thư Nhiên ở trong xe trơ mắt nhìn hắn, đi vài quầy hàng, lúc trở về hai tay đều là đồ ăn.
"Đây là cái gì thế, đen ngòm." Thư Nhiên vui vẻ nở hoa, có khẩu phúc.
"Mía nướng, anh bóc cho em." Động tác Từ Thận lưu loát lấy ra một cây mía nướng, nóng hổi bốc hơi nóng, hắn dùng răng cắn vào, rất nhanh cắn lớp da bên ngoài, để lại phần thịt còn bốc hơi nóng đưa cho Thư Nhiên.
"Anh tốt quá." Hai tay Thư Nhiên nhận lấy, kề sát hôn Từ Thận một cái, lúc này mới bắt đầu hưởng thụ điều tuyệt nhất trong mùa đông —— mía nướng.
Còn nóng thực sự rất ngon.
"Nhả bã ra đây." Từ Thận bận rộn, sắp xếp túi rác cho cậu.
"Được." Thư Nhiên cười tủm tỉm.
Không bao lâu sau, Từ Thận bóc một hạt dẻ, đưa đến bên miệng Thư Nhiên: "Ăn một miếng đi."
Thư Nhiên há miệng há mồm, thịt hạt dẻ hồng hồng dẻo dẻo.
"Thơm không?"
"Thơm!"
Từ Thận cười, vẻ mặt thỏa mãn, kế tiếp đút cho vợ vài hạt dẻ, bản thân mới bóc được một miếng ăn: "Ngon quá.
”
"Muốn ăn khoai lang nướng." Thư Nhiên nói.
"Bóc ngay." Từ Thận phủi phủi tay, bắt đầu bóc khoai lang.
Khoai lang nướng vừa to vừa mềm xếp mọng nước, Thư Nhiên ăn một phần ba no, còn lại lại là Từ Thận quét sạch.
Đang ăn, Thư Nhiên đột nhiên kêu lên: "A, em quên nhìn cửa rồi! ”
"Đừng nóng vội, " Từ Thận chậm rãi nói: "Anh quan sát, vừa rồi không có người đủ điều kiện đi vào.
”
Lúc này Thư Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu lại lập mở to hai mắt kêu lên: "Tới rồi.
”
"Ở đâu?" Từ Thận nhìn theo tới cuối đường, ở một nơi rất xa nhìn thấy hai bóng người, có lẽ chỉ có người quen thuộc nhất mới có thể nhận ra bọn họ từ khoảng cách xa như vậy: “Anh thấy rồi.”
Một đôi nam nữ trẻ mặc áo bông, dáng người chồng cao ngất, người vợ thanh thú uyển chuyển, sánh bước bên nhau, có thể thấy quan hệ của họ vẫn rất tốt đẹp.
Nhìn thấy cha mẹ trẻ tuổi như vậy, trong lòng Thư Nhiên nhất định có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng rất nhanh lại phát hiện ra một điều kỳ lạ, đương nhiên giờ này mình sắp chào đời, người mẹ tương lai sắp sinh sao có thể có dáng chuẩn, thân hình đẹp…
Từ Thận cũng là người đầu tiên nhìn bụng mẹ Thư Nhiên, mặc cho ai cũng nhìn ra được, đối phương không có khả năng là một phụ nữ mang thai sắp sinh.
Điều đó chỉ có thể nói rằng cô ấy không mang thai.
Từ Thận mạnh mẽ nín thở, xoay mặt nhìn Thư Nhiên, hai người như tâm linh tương thông, cũng vào giờ phút này Thư Nhiên quay mặt nhìn Từ Thận, bốn mắt nhìn nhau, 2 người đều ngẩn ngơ, đây là tình huống gì?
Cha mẹ vẫn còn tồn tại, nhưng không có Tiểu Thư Nhiên.
Cổ họng Từ Thận thắt lại, nuốt nước miếng nhỏ giọng hỏi: "Vợ… Em có chắc là anh sinh ra vào thiên niên kỷ không? ”
Thư Nhiên: "Chẳng lẽ em ngốc sao, ngay cả cái này cũng không chắc chắn? ”
"Vậy..." Hai người cũng nhìn thấy, mẹ Thư Nhiên không có mang thai.
Trầm mặc một lát, Thư Nhiên ôm mặt giải thích: "Cái này… Thật ra cũng rất hợp lý, một thế giới chỉ có thể có một ta, nếu ta đã tồn tại, thì không có khả năng sinh thêm một ta nữa, nếu không chẳng phải là lộn xộn sao? ”
"Cũng đúng," Thật ra trong lòng Từ Thận mừng thầm, nhưng hắn lo tâm tình của Thư Nhiên cho nên không dám cười ra, chỉ có thể tiếp tục giả bộ thâm trầm: "Thế giới song song mà, nơi này vốn không phải là thế giới ban đầu của em, thế giới ban đầu của em, nên xảy ra sẽ xảy ra, không cách nào thay đổi."
"Ừm." Cho nên không phải cậu trở về quá khứ, mà là xuyên qua thế giới song song, mà thời gian ở thế giới song song này, còn chưa phát triển đến năm 2022 mà thôi.
Chỉ có điều này mới có thể giải thích được.
Thư Nhiên thở dài: "Thật ra không có em cũng tốt, bọn họ vừa kết hôn đã có con, căn bản không có sức lực trải nghiệm cuộc sống hôn nhân."
Từ Thận nghe đến đó, có một câu không biết nói có đúng hay không, nói rồi hắn lại sợ Thư Nhiên cảm thấy hắn đứng nói chuyện không đau eo.
"Anh muốn nói lại thôi, kíc.h thích khẩu vị của em đấy à?" Thư Nhiên sao có thể không biết hắn: "Nói đi, để cho em nghe cao kiến của anh."
"Vậy anh nói." Từ Thận lăn lộn đến mức này, chẳng hề cảm thấy uất ức, hắn rất cam tâm: "Anh cảm thấy em luôn đúng, sẽ không bị những nhân tố bên ngoài này làm cho phân tâm, có thể so đo những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống này, chỉ có thể nói không đủ yêu, chỉ là cùng nhau sống qua ngày mà thôi.
”
Điều này...!Quả thật đứng nói chuyện không đau eo, nhưng Thư Nhiên cũng không tìm được lý do tốt hơn để phản bác hắn.
"Anh yêu em, anh là chồng của em, anh sẽ cố gắng hết sức không để cuộc hôn nhân của chúng ta kết thúc, " Từ Thận nói, "Đây là tình yêu một người nên giác ngộ."
Trong lòng Thư Nhiên ngọt ngào, người này tận dụng mọi thứ mà tỏ tình đúng không?
"Khụ," Nói về truyện chính, Thư Nhiên nhìn hắn: "Ý anh là, mẹ em yêu nhầm đàn ông?"
"Đúng, ba em vô dụng." Từ Thận một chút cũng không khách khí nói.
Cũng đúng, Thư Nhiên nghĩ thầm, nếu ba cậu đối tốt với vợ như Từ Thận, chướng ngại vật lớn như nào mà không vượt qua được?
Cặp vợ chồng trẻ đã bước vào cửa, không bao lâu sau, hai người ân ái xuất hiện ở ban công, cùng nhau thu dọn quần áo.
Hiện tại thật tốt, có thể đi đến chia tay, Từ Thận cảm thấy chính là đàn ông không đủ tốt.
"Trở về hả?" Từ Thận ở cùng Thư Nhiên nhìn thật lâu, thẳng đến khi đôi vợ chồng nhỏ kia trở về phòng.
"Ồ," Thư Nhiên hoàn hồn: " Về thôi."
"Nếu không nỡ, về sau có thể thường xuyên đến xem." Từ Thận vươn cánh tay, sờ sờ đầu cậu nói.
"Không có không nỡ." Thư Nhiên cười cười với Từ Thận: "Chỉ là nghe lời của anh có chút cảm khái, như anh nói, không đi đến cuối cùng cũng không tính là có tình nhân sao? ”
"Theo những triết lý mà anh đọc thì anh thấy đúng." Từ Thận cầm vô lăng nói.
Trong khoảnh khắc yêu Thư Nhiên, trong lòng Từ Thận cũng chỉ có một ý nghĩ, hoặc là góa bụa, hoặc là không đủ yêu mà thôi.
Hắn nói một cách cực đoan: "Anh yêu em, chỉ có cái chết mới có thể cướp em khỏi anh."
"Nếu em không yêu thì sao?" Thư Nhiên nghiêng đầu cười, xấu xa khiêu chiến điểm mấu chốt của Từ Thận: "Em muốn tự do thì anh sẽ cho em chứ? ”
"Đó nhất định là do anh không tốt, em mới không yêu anh, " Từ Thận tràn đầy tự tin: "Nhưng anh không sao, em chắc chắn cả đời yêu anh."
"Chậc, tránh nặng thì nhẹ." Thư Nhiên cười nhạo một câu, nhưng cũng buông tha cho hắn, không tiếp tục truy vấn nữa.
Không yêu Từ Thận, không thể nào.
Nhìn cha mẹ Thư Nhiên xong, hai người đều an tâm, tựa như Từ Thận nói, kế tiếp, chỉ có cái chết mới có thể tách bọn họ ra.
Đêm giao thừa năm 2000 rất náo nhiệt, đám người Thư Nhiên đều tập trung đếm ngược trong biệt thự nhà Trần Sâm, dù sao người nhà bọn họ nhiều nhất, lại có trưởng bối và trẻ con ở đây.
Thư