Đề nghị đưa đồ về Chu gia cũng không phải vì Thư Nhiên có tình cảm sâu đậm với họ, chủ yếu là đáng thương cho mấy đứa em trai em gái nhỏ ngày ngày ăn khoai lang, không có ít dầu mỡ mà ăn, cuộc sống thật sự gian khổ.
Chu Huệ xem như thoát khỏi khổ ải, sau này không cần về nông thôn làm công việc đồng áng.
Hai người trở về nói với Chu Huệ chuyện đưa đồ về Chu gia, vẻ mặt cô phức tạp, nói một câu: "Một nửa số đồ này nhất định rơi vào tay anh cả." Không cần nghĩ cũng biết là mang đến nhà người yêu của hắn, mấy đứa em ở nhà căn bản không có phần.
Thư Nhiên cảm thấy cũng đúng, nhưng biết phải làm sao bây giờ?
Nhỏ thì không có quyền nói chuyện, ăn gì cũng phải nhìn sắc mặt người lớn.
Biết rõ như thế, nhưng thứ nên lấy vẫn nên lấy.
Thư Nhiên nói: "Chị, chị đừng về, em và anh Thận trở về một chuyến, miễn cho chị không diễn được."
"Được." Chu Huệ suy nghĩ một hồi, sắp kết hôn nên rất bận rộn, còn phải may hai tấm ga trải giường và chăn bông, cô nghĩ sau khi làm xong đồ cưới của mình cũng làm một cái giường cho em trai và Từ Thận.
Sau này hai nhà cách rất gần, công việc khâu vá gì cô đều bao trọn.
Sắp đặt xong chuyện mình kết hôn, chờ em trai tìm được đơn vị làm ở đó cỡ năm rưỡi thì cũng nên cưới vợ, Chu Huệ vừa làm việc vừa nghĩ.
Cuối cùng còn thức suốt đêm làm được hai đôi tay áo từ mảnh mụn của chăn bông.
Để em trai mang về cho cha mẹ đi làm đồng.
Từ Thận thường hay ra ngoài một mình, trèo lên xe đạp là đi luôn, lần này ra ngoài với Thư Nhiên, vì để Thư Nhiên đi đường thoải mái hơn, hắn tìm Giang Phàm mượn ô tô.
Hiện tại không tra giấy phép lái xe, thích lái như thế nào thì lái như thế đó.
Mặt trời tháng sáu rất lớn, Từ Thận ra ngoài đeo kính râm, mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, ngồi trong xe vẫy tay với Thư Nhiên, trông hắn chẳng khác gì con nhà giàu.
Nhưng gen của Từ Thận vốn là gen cậu ấm, chỉ là chính hắn không biết mà thôi, về sau biết cũng không thèm quay về.
"Sao em lại mặc đồ này?" Từ Thận thấy Thư Nhiên vẫn mặc bộ quần áo cũ ở quê, trên cổ tay cũng không đeo chiếc đồng hồ mua ngày hôm qua.
Thư Nhiên kéo quần áo của mình: "Mặc cái này có vấn đề gì à?"
Cậu tin chuyện tiền không lộ ra ngoài, để cho người ta biết mình sống tốt không cần thiết, sẽ mang đến cho người ta cảm xúc tiêu cực.
"Quần áo mới mua lúc trước sao không mặc?" Từ Thận chỉ là không muốn bạc đãi vợ, không nghĩ tới chuyện kia.
"Em mới vừa mới ra ngoài chưa được mấy ngày, nhanh như vậy đã thay diện mạo trở về, trong thôn phải truyền thành một trận mưa gió." Thư Nhiên nói.
"..." Từ Thận ngẫm lại cũng đúng, vạn nhất người nhà đòi tiền Thư Nhiên, Thư Nhiên cũng khó xử nên không có miễn cưỡng nữa: "Được rồi, tùy em vậy.”
"Anh Thận, kỹ thuật lái xe của anh thế nào? Sẽ không lăn xuống mương chứ? "Thư Nhiên thu dọn toàn bộ đồ đạc, kiểm kê một lần cảm thấy không quên thứ gì mới lên ghế phụ, thắt dây an toàn.
"Nói nhảm." Từ Thận lùi xe xong, nhanh chóng hôn Thư Nhiên một cái: " Kỹ thuật lái xe của chồng em hạng nhất đấy."
Đầu năm nay, lái xe chỉ là một từ thuần khiết, không ai lệch lạc, ngoại trừ Thư Nhiên là một con người mới đến từ thế kỷ 21, tư tưởng của cậu đã sớm bị các loại từ ngữ trên mạng độc hại, không thể quay lại được.
(Lái xe là từ 18+ bên Trung, chỉ người có kinh nghiệm trong chiện giường chiếu.)
Thư Nhiên nghĩ: Kỹ thuật lái xe của anh đúng là hạng nhất.
Sau khi ra khỏi đường cái, đường đất trong thôn rất khó lái.
Thư Nhiên ngồi bên cạnh giám định một phen, xác nhận Từ Thận không khoác lác, vừa nhìn đã biết là tài xế già dặn có kinh nghiệm thường xuyên lái xe đi loại đường như này.
Đúng rồi, hắn nói mình làm vận chuyển, phỏng chừng cũng lái xe nhiều lần rồi.
“Gập ghềnh khó chịu lắm phải không?” Từ Thận vòng qua một cái hố lớn, nghiêng đầu chú ý ghế lái phụ, không phải hắn thích khoác lác, mà là đường thật sự không bằng phẳng.
"Tàm tạm" Thư Nhiên nói: " Đường này là vậy, may sắp về đến nhà rồi.
”
"Ừm." Từ Thận gật đầu.
Đường càng khó đi, chứng tỏ cách nhà Chu Quốc Đống càng gần.
Trẻ em trong thôn hiếm khi nhìn thấy xe hơi, đuổi theo dọc đường đi.
Cho nên bọn Thư Nhiên còn chưa về đến Chu gia, bên kia đã biết Từ Thận tới.
Cánh đồng cách nhà không xa, hai vợ chồng Chu Quốc Đống và Hồ Kim Hoa lập tức từ ruộng chạy về.
Chu Cường ở nhà người yêu Lâm Tuyết Hoa giúp làm việc, nghe được tin cũng quyết định trở về: "Họ hàng nhà anh đến, Tuyết Hoa, buổi trưa em có muốn qua ăn cơm không? ”
Từ Thận là người hào phóng, hôm nay khẳng định mang theo thứ tốt, Chu Cường muốn dẫn người yêu qua nhà ăn cơm.
"Không tốt lắm, em còn chưa qua cửa." Lâm Tuyết Hoa không ít lần nghe Chu Cường khoe cậu em rể này, xem thường thì xem thường, nhưng vẫn thèm ăn.
"Không sao, tuần sau chúng ta sẽ kết hôn, không kém mấy ngày đó." Chu Cường nắm tay người yêu: "Đi, cùng đi."
Lâm Tuyết Hoa: "Cũng được, vậy em thay một bộ này đã, bộ quần áo này bẩn thỉu biết bao."
Nếu là Chu Huệ về, cô chắc chắn không thể lôi thôi.
Ai cũng nói Chu Huệ là cô gái đẹp nhất trong thôn, Lâm Tuyết Hoa không muốn bị Chu Huệ so kè.
Hiện giờ Chu Huệ gả cho một tên côn đồ chẳng ra cái giống gì, những hào quang hư vinh