Hai người huyên thuyên vài câu, Thư Nhiên đẩy đẩy Từ Thận ở bên cạnh mình mãi không chịu đi ra: "Bếp còn đang cháy, mau đi xem, cẩn thận không cháy nhà bây giờ."
"Không cháy được." Từ Thận nói: "Miệng bếp cách đống củi rất xa.
”
"Đề phòng." Thư Nhiên nói, nhà là tài sản quan trọng.
"Nói không lại em." Nước trong nồi không nhiều lắm, đun nhanh, Từ Thận sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ rồi đi xuống xem bếp.
Không lâu sau, hắn bưng nước đi vào, gọi Thư Nhiên:: "Vợ, ok rồi."
Thư Nhiên nằm mê man một hồi, bất đắc dĩ kêu một tiếng: "À.
”
Chu Huệ đã lấy chồng, cửa phòng của hai người đàn ông không kiêng nể gì mà mở ra, rất có cảm giác giải phóng.
Thư Nhiên tham mát đã cởi quần dài, tùy tiện nằm ngang trên giường của Từ Thận.
"Nếu em không đứng dậy thì anh sẽ ôm em đấy." Từ Thận dựa vào cửa, thưởng thức phong cảnh đẹp.
"Xong rồi đây." Thư Nhiên chân trần đứng lên, khi đi ngang qua Từ Thận, đột nhiên cào Từ Thận một cái rồi bỏ chạy.
Từ Thận với tư cách là một tên trâu bò nhất trong các chiến ở Nam Thị, phản ứng khẳng định rất nhanh, người bình thường căn bản không động được vào hắn, nhưng hắn chưa từng phòng bị đối với Thư Nhiên, cứ như thế bị cào một cái, khiến hắn hít sâu một hơi.
"Này?" Hắn sửng sốt, Thư Nhiên cũng sửng sốt, người này khá là...!nhạy cảm.
Kỳ thật Thư Nhiên cũng dựa vào rượu mới mạnh dạn được, sau khi giương oai vội vàng chạy vào phòng vệ sinh khóa trái cửa, rất sợ Từ Thận sẽ phá cửa mà vào rồi giày vò mình đến nửa đêm.
Từ Thận chậm lại, cầm lấy đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường nhìn thoáng qua thời gian, gần mười hai giờ đêm, không thích hợp chơi trò lưu manh, bằng không thì có khi hắn thật sự sẽ phá cửa mà vào.
Thư Nhiên tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy ở cửa có một thùng nước lạnh, hiển nhiên là Từ Thận dùng cho mình.
"Không có nước nóng sao? Anh không đun à?" Thư Nhiên hỏi.
"Đun có tí thôi." Từ Thận nói: "Nước ít đun nhanh, huống hồ anh cũng không cần, tắm nước lạnh tương đối thích hợp với anh.
”
Thư Nhiên áy náy gật đầu: "Vậy được, anh đi đi."
Chuyện đùa giỡn lúc nãy cậu không quên, hy vọng một thùng nước lạnh có thể cứu vớt cái mông mình.
Hôm nay là thật sự bôn ba cả ngày, Thư Nhiên tắm nước ấm xong, toàn thân mềm nhũn, vẫn là Từ Thận suy nghĩ chu đáo…
Thư Nhiên xoa thái dương nhẹ nhàng thở dài, nằm xuống suy nghĩ một lát chuyện làm nhà máy, đầu óc cậu cũng không xoay được nữa, ngủ thiếp đi.
"Vợ… ơi? ”
Hơn mười phút sau, Từ Thận tiến lại gần, phát hiện Thư Nhiên đã ngủ thiếp đi, hắn cười cười, hôn đối phương một cái, tắt đèn đi ngủ.
Ngày đầu tiên không có Chu Huệ, hai người không cần lo lắng mà ngủ tới lúc mặt trời lên cao, cả hai đều có cảm giác tự do.
Đặc biệt là Từ Thận, cả đời chưa từng bị người khác quản.
Không khỏi cảm thấy may mắn…Cuối cùng mình không cưới một người vợ chăm chỉ mà cưới Thư Nhiên, một thanh niên cơm đến há mồm.
Khó trách Chu Huệ nói, đàn ông không ai quản là coi trời bằng vung, cũng không phải, bọn họ dậy rồi còn nằm giết thời gian không chịu đứng lên, em sờ anh một tí, anh sờ em một tí, bất tri bất giác đã đến gần mười một giờ.
"Anh Thận, đứng lên đi, em đói bụng." Cuối cùng Thư Nhiên hạ quyết tâm, đứng lên, xông ra ngoài trước khi Từ Thận cướp phòng vệ sinh với mình.
"Em chậm lại, anh xuống dưới lầu." Từ Thận chậm rãi, không vội vàng đuổi theo cậu, đứng lên thu dọn lại giường rồi tắt quạt điện.
Rèm cửa phòng ngủ được kéo ra, làm cho căn phòng sáng sủa.
Trong nhà không nuôi gia súc, không ồn ào, xung quanh không có nhiều hàng xóm, trong sân rất yên tĩnh.
Từ Thận ở lầu một rửa mặt, quấn một chiếc khăn thấm mồ hôi quanh cổ rồi vào bếp nấu một bát mì cho vợ bé nhỏ mỏng manh của mình.
Thấy không có rau, hắn nhóm lửa rồi ra ruộng sau nhà nhổ hai cây cải của bà hàng xóm trồng
Vừa mới chuyển đến không lâu Từ Thận đã giúp dì hàng xóm chút chuyện, dì bảo hắn không có rau ăn thì tới ruộng mà hái, bình thường Từ Thận không đi hái, một mình sống qua ngày, không có thì đi mua về ăn.
Vì cái vị trong nhà kia, Từ Thận quả thật không có nguyên tắc, cái gì cũng có thể làm.
"Em còn đang bảo anh đi đâu?" Thư Nhiên tìm khắp nơi nhưng không thấy người, vừa đi tới cửa thì thấy Từ Thận tay cầm mấy cọng cải thìa trở về, nở nụ cười: "Lấy từ đâu ra đấy? ”
"Trộm." Từ Thận cũng cười.
"..." Thư Nhiên suy nghĩ một hồi: "Vậy anh mau vào đi, đừng để người ta nhìn thấy."
Từ Thận không ngờ cậu lại nói như vậy, kinh ngạc đồng thời giải thích: "Anh trêu em đó, là của dì hàng xóm trồng, anh được hái.
"Chỉ là trước kia chưa từng hái mà thôi.
"A, vậy đưa đây em rửa cho." Thư Nhiên nhận lấy.
"Nếu thật sự là trộm thì sao?" Trong sân nhà Từ Thận có một cái giếng nước, hắn mở nắp giếng, thả gầu múc nước xuống, nhìn Thư Nhiên: "Em có mắng anh không?"
"Hả?" Thư Nhiên sờ soạng cây cải nhỏ trong chậu nhôm, sửng sốt: "Ồ, không."
"Tại sao?" Từ Thận kéo một gầu nước lên, đổ vào chậu nhôm, rất bất ngờ về đáp án này.
Thư Nhiên vặt đầu bắp cải, phân tích: "Em cảm thấy lời anh nói đúng lắm...! Không đến bất đắc dĩ sẽ không làm loại chuyện này.
"Dừng một chút: "Nếu đã làm thì trong lòng em cũng không mắng anh đâu.
"Đó là đứng ở góc độ cá nhân.
Từ Thận nở nụ cười: "Vợ, nghe có vẻ như em còn rất tán thưởng anh."
Thư Nhiên đang chuẩn bị nói nhảm nhí, đến bên miệng lại nuốt xuống, trừng mắt nhìn Từ Thận cười: "Sáng sớm đã muốn khen ngợi, cái tật xấu gì của anh đấy? ”
"Không." Từ Thận bị mắng còn cười, buông gầu nước xuống đi thả mì, chỉ nghe Thư Nhiên ở sau lưng hắn gọi: "Đừng thả mì sớm thế, em thích ăn rau xanh mềm chút."
Cho mì vào sớm quá, rau sẽ không chín.
"Biết rồi." Từ Thận thích ăn rau xanh sống một chút, chỉ cần trần qua nước sôi là được, nhưng cưới vợ chẳng khác nào không có quyền con người, trong nhà đều phải nghe theo Thư Nhiên.
Muốn ăn sống thì để sống, muốn ăn chín thì phải nấu chín.
Ăn no, Từ Thận nói với Thư Nhiên: " Anh đi tìm bọn Khải Tử thương lượng chuyện nhà máy, vừa lúc gần đây muốn tới ven biển tìm chút chuyện làm ăn, đến lúc đó tiện hỏi thăm luôn, em đi không? ”
Thư Nhiên thu dọn bát đũa của hai người: "Anh hỏi em có đi Trần gia với anh hay không, hay là hỏi em có tới ven biển với anh hay không? ”
Từ Thận suy nghĩ một hồi:" Cả hai."
Từ Thận không đành lòng để Thư Nhiên một mình ở nhà, đi tới đi lui ven biển ít nhất một tuần, nhiều nhất nửa tháng.
"Đi Trần gia trước." Chuyện nhà máy là do mình đề nghị, Thư Nhiên khẳng định phải đi làm cố vấn, ven biển...!Cứ nói sau, trước tiên phải xem nói chuyện với mọi người như nào đã.
Lúc này đã là giữa trưa, chỉ có Trần Sâm ở nhà, nghe nói Trần Khải còn chưa tỉnh lại, tối hôm qua bị tổn thương lòng tự trọng và thể diện, tâm tình không ngừng cáu kỉnh.
"Về nhà lại uống thêm hai ly, say xỉu rồi." Tâm tình Trần Sâm thoạt nhìn cũng không tốt lắm.
Thư Nhiên đá Từ Thận một cái, bảo hắn nói.
Từ Thận gật đầu, nói với Trần Sâm chuyện thành lập nhà máy, đời của các cụ buôn bán rất thô bạo đơn giản, ở đây đặc biệt đề cập ba Trần Sâm, căn bản không có truyền lại kinh nghiệm làm ăn nào cho hai anh em, nếu không thì cũng không đến mức.
Vì vậy, Trần Sâm nghe xong rồi nói: "Tôi không đi được, chỉ có thể góp tiền thôi."
"Bỏ tiền ra là được rồi, cái khác không cần anh quan tâm." Từ Thận nói.
"Ai nói không cần anh Sâm quan tâm, anh Sâm quen biết nhiều người mà." Thư Nhiên nói: "Nhóm công nhân đầu tiên của nhà máy, phải là người của chúng ta.
”
Trần Sâm và Từ Thận quen biết nhiều anh em, vừa lúc đều sắp xếp đến nhà máy làm việc, đầu năm nay nếu có thể kiếm được một công việc tử tế và được trả lương, Thư Nhiên cảm thấy, ai cũng không muốn làm côn đồ đầu đường xó chợ.
Vì vậy, nhiều người không có việc làm nghiêm túc, chẳng phải vì thiếu việc làm đấy ư.
Nếu không những năm 80 và 90 cũng sẽ không có nhiều người xuôi nam làm việc, chỉ vì vùng ven biển tương đối nhiều việc làm.
Thứ hai, Nam thị bây giờ không có nhiều nhà máy, quy mô và vị trí cũng rất hạn chế, nếu nhà máy của họ có thể vận hành được, nhất định sẽ thu hút sự chú ý và sự ghen ghét đến đỏ mắt của vài người, cho nên tốt nhất là dùng người của mình.
Trần Sâm vừa nghe mình cũng có việc đ để làm, lập tức hăng hái: "Cái này không thành vấn đề, tôi có thể quản người.”
"Đúng, anh Sâm quản lý người." Phần này thực ra rất quan trọng, Thư Nhiên nói: "Gọi anh Khải lên đi, anh ấy thường xuyên chạy khắp nơi, bảo anh ấy đi tìm địa điểm nhà máy.
"Tìm được chỗ thuê thích hợp: "Làm giấy tờ gì đó để anh Phàm đi.
”
Từ Thận mỉm cười nhìn Thư Nhiên nói chuyện, chờ đối phương nói xong mới mở miệng: "Mua máy móc thiết bị, mời sư phụ,những thứ này anh bao thầu."
Trần Sâm gật gật đầu: "Hai người các cậu tài giỏi, luôn có nhiều việc phải làm."
Bước cuối cùng chính là xem mọi người có thể xuất ra bao nhiêu tiền để điều hành nhà máy, đóng cổ phần hợp pháp như thế nào, phải chờ bọn Giang Phàm cũng đến mới có thể nói.
"Trong tay tôi cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng tôi có thể hỏi mẹ tôi mượn một chút, đúng rồi Thư Nhiên", Trần Sâm vui vẻ nói về mẹ mình: "Bao bì trà mà em thiết kế cho gia đình anh đã được được sử dụng trong cửa hàng.
Phản hồi rất tốt, cùng một loại trà, bao bì mới bán chạy hơn."
"Vậy ạ?" Thư Nhiên cười rộ lên: “Vậy thì tốt, nếu cần vẫn có thể tìm em."
Trần Sâm cười gật đầu, lại nhíu mày: " "Anh đoán những quán trà khác rất nhanh cũng sẽ làm theo thôi."
"Yên tâm." Thư Nhiên trái lại tràn đầy tự tin: "Nếu như bị sao chép em lại thiết kế cái mới."
Chờ Trần Khải tỉnh dậy, bọn họ cùng nhau đi tìm Giang Phàm, mọi người tìm quán trà nói chuyện, nhưng vừa gặp mặt, Giang Phàm đã năn nỉ Thư Nhiên dẫn bọn họ đi cắt tóc: "Không thể chỉ có hai người đẹp trai được, bọn em cũng phải đẹp trai."
Vì có thể để Giang Phàm an tâm nói chuyện làm ăn, Thư Nhiên đành phải đồng ý, nhỏ giọng với Từ Thận: "Em thế mà không biết anh Phàm cũng thích làm đẹp vậy luôn?"
"Cũng không hẳn." Từ Thận gật gật đầu: "Giang Phàm