Để tránh Từ Thận tiêu xài bốc đồng, Thư Nhiên vội vàng đặt quần áo trở về, dắt hắn đi dạo cửa hàng khác.
Họ đến đây hoàn toàn để điều tra thị trường chứ không phải để thúc đẩy GDP ven biển.
Từ Thận còn có thể như thế nào nữa, chỉ có thể bị vợ dẫn đi.
Thời gian nhoáng cái đến buổi chiều, đại khái bọn Lý Kiệt cũng đã tới, chuyến này là vận chuyển máy móc thiết bị và vải vóc, tổng cộng 5 chiếc xe đến bên này.
Từ Thận bảo bọn họ đi thẳng đến nhà nghỉ, đỗ xe ở bãi đỗ xe của nhà nghỉ, có người trông coi, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai đi lấy hàng.
Sau khi hai người trở về, mọi người cũng vừa đến, đang ở trong đại sảnh xin nhân viên nước uống, Từ Thận không kịp chào hỏi bọn họ, vội vàng ở đăng ký năm gian phòng, hai người ngủ một gian tương đối rộng rãi.
"Lý Kiệt, tắm rửa nghỉ chân đi, buổi tối tôi dẫn mọi người ra ngoài ăn cơm." Từ Thận nói với bọn họ.
"Vâng, anh Thận!" Mọi người giơ tay lên biểu thị, không thể chờ đợi nữa muốn về phòng.
Chờ bọn họ đi cả rồi, Từ Thận nhìn túi thuốc lá trong tay Thư Nhiên: "Quên cho bọn họ rồi, quên đi, lúc ăn cơm thì đưa."
“Anh thật là một ông chủ tốt.” Thư Nhiên ở bên cạnh quan sát vô cùng cảm động, khó trách Từ Thần lại được yêu thích như vậy.
"Đều là làm công việc vất vả cả, hút thuốc uống rượu ăn cơm phải quản đủ." Từ Thận nói.
"Đúng vậy." Thư Nhiên gật gật đầu.
Bọn họ cũng trở về phòng chỉnh đốn, lát nữa sẽ cùng mọi người ăn tối, Thư Nhiên lo lắng nói: "Lát nữa chúng ta ngồi riêng đi,miễn mọi người sinh nghi."
Từ Thận vừa nghe xong kháng cự, hơn nữa hắn cho rằng: "Tách ra ngồi mới khiến người ta nghi chứ? ”
"Vậy lát nữa anh ở trên bàn thành thật một chút, đừng lúc nào cũng liếc về phía em."
Thư Nhiên thật sự sợ bị người khác nhìn ra, lúc trước gặp dịp diễn trò cậu không sợ, nhưng hiện tại có chút gì đó thôi cũng sợ.
Từ Thận cân nhắc khó khăn: "Được rồi, anh không nhìn em."
"Cũng đừng gắp thức ăn cho em, quản tay mình." Thư Nhiên nói: "Em tự gắp được."
"Nói cho em biết cái gì ngon..."
"Cũng không được, đừng biểu hiện ra quá khác thường với em."
Từ Thận: "Mối quan hệ của anh với em vốn không giống người thường, còn bọn họ cũng xem như bình thường thôi."
"Ngây thơ." Thư Nhiên nhắc nhở hắn: "Chị em chưa từng xuất hiện, tương đương với người vô hình, mọi người sớm muộn gì cũng sẽ hoài nghi, một năm, hai năm...!Trừ khi anh không muốn sống đến đầu bạc răng long với em."
"Anh nghĩ rồi." Từ Thận ngắt lời cậu, vội vàng nói: "Vậy thì đều làm theo lời em nói, đều nghe lời em.
”
Trong phòng im lặng.
Ở thành phố xa lạ không ai biết bọn họ, sau nửa tháng sống một mình, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng cũng rất thoải mái, đột nhiên lại trở về với đám người quen thuộc, Thư Nhiên ngược lại còn tốt, Từ Thận chỉ sợ không thích ứng được.
Trong phòng hồi lâu không ai lên tiếng, cho đến khi Từ Thận nói một câu: "Vợ, từ giờ trở đi chúng ta phải giả bộ không quen sao?"
Thư Nhiên không thể tưởng tượng nổi nhìn Từ Thận, thầm nghĩ sao người này lại hỏi ra vấn đề thiểu năng vậy chứ…
"Không cần."
Từ Thận: "Vậy em hôn anh một cái."
Vừa rồi Thư Nhiên nói câu Trừ khi anh không muốn sống đến đầu bạc răng long với em khiến cho trái tim hắn siết chặt, hắn hiểu được chữ đau lòng không phải là một dòng ý thức, mà là sự thật.
Thực sự đau lòng.
Thư Nhiên buồn cười không nói nên lời, nhưng vẫn đứng lên, thò người tới hôn môi Từ Thận một cái: "Trông anh như bị doạ sợ vậy.
”
"Ai nói không phải." Từ Thận khẽ ngẩng đầu nhìn cậu.
“?" Thư Nhiên đang định ngồi xuống thì dừng lại, đưa tay sờ sờ lỗ tai Từ Thận: "Vậy sờ lỗ tai, sẽ không bị doạ nữa."
"Thật hiệu quả." Từ Thận sờ sờ ngực cảm thấy kì diệu: "Hiệu quả nhanh thật đấy, giờ không cảm thấy gì nữa."
Thư Nhiên cười mà không nói, cho rằng hắn đang diễn.
Khoảng một giờ sau, các anh em đều đã tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi xong, Lý Kiệt tới gõ cửa phòng Từ Thận và Thư Nhiên: "Anh Thận, hai người xong chưa? ”
Từ Thận và Thư Nhiên chỉnh tề đi ra: "Mọi người ở đây cả rồi à? Vậy thì đi thôi."
Các anh em đều đói bụng, Từ Thận không chọn một nhà hàng quá xa mà chọn ở phụ cận, gọi rất nhiều thịt, gà vịt đều có,vừa ăn vừa đun trên bếp nhỏ.
"Cho." Từ Thận mở túi thuốc ra, mỗi người 2 bao thuốc: "Lần này mọi người đều vất vả rồi, ăn ngon rồi về nghỉ ngơi cho tốt.”
"Anh Thận, anh cũng vất vả rồi." Lý Kiệt còn chưa biết chuyện mở nhà máy, cho rằng Từ Thận tìm việc làm ăn ở ven biển: "Hàng hóa ngày mai chúng ta nên giao ở đâu?"
Từ Thận: "Hàng của mình, ngày mai trở về Nam Thị đi."
Mọi người kinh ngạc: "Hàng của mình? ”
"Ừm." Từ Thận lúc này không giấu mọi người nữa, chính thức thông báo: “Chúng ta chuẩn bị thành lập nhà máy của chính mình, về sau chỉ giao sản phẩm của chính mình, không cần gửi sản phẩm từ các nhà máy khác."
"Thành lập nhà máy?" Mọi người càng thêm ngạc nhiên, còn có kinh hỉ hưng phấn: "Anh Thận, chúng ta thật sự mở nhà máy à? ”
"Còn giả được hả?" Từ Thận gật đầu: "Thật đấy."
"Ha ha, vậy quá tốt rồi!" Ai cũng vui vẻ, về sau không phải đi giao hàng cho người khác nữa.
Đi giao hàng cho người khác khổ lắm, bốc vác chèn ép, chi bằng giao hàng của mình, làm nhiều hơn cũng được.
"Chúng ta sẽ thành lập một nhà máy, haha."Lý Kiệt cười to nói: "Chúc mừng Anh Thận, anh hợp tác với bọn anh Sâm phải không?"
"Đúng vậy." Từ Thận mỉm cười, cổ đông mới còn có một người, hắn thật sự không nhịn được chỉ vào Thư Nhiên giới thiệu: "Ngoại trừ bọn anh Sâm, còn có vị này sở hữu cổ phần, em ấy là tổng kế hoạch, nửa tháng nay 2 chúng tôi cùng nhau chạy thị trường chọn vật liệu, em ấy cũng rất vất vả."
Nghe vậy, bầu không khí nhất thời trở nên khá kỳ lạ, mọi người dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Thư Nhiên, căn bản không có liên tưởng cậu với cổ đông.
Trong suy nghĩ của mọi người, cậu em vợ Thư Nhiên này chẳng khác nào bọn họ, đều là đi theo Từ Thận, nhiều nhất Từ Thận sẽ khách sáo với Thư Nhiên đôi chút.
Hiện giờ Từ Thận lại nói với họ rằng, Thư Nhiên cũng là cổ đông, là ông chủ trên đầu bọn họ.
"Rất vui vì sau này có thể làm việc với mọi người." Thư Nhiên cười thẳng thắn nói: “Tôi chỉ phụ trách kết nối với khách hàng, những chuyện khác tôi không nhúng tay vào.”
Thật sự có vấn đề gì thì để Từ Thận truyền đạt là được, tránh cho mâu thuẫn giữa người với người.
Từ Thận ở trong lòng phản bác, nói hươu nói vượn, rõ ràng là em là người làm tất cả mọi thứ.
Nhưng hắn có thể hiểu được xuất phát điểm của Thư Nhiên, hiện tại mọi người còn chưa thấy được thực lực của Thư Nhiên, sẽ bất mãn, về sau nhất định sẽ thuận theo.
Khi đồ ăn được mang lên, mọi người rốt cuộc cũng không nói chuyện nữa, ăn như hổ đói, thuận tiện tán gẫu vui vài câu về chuyện làm nhà máy.
Thư Nhiên vùi đầu lo ăn, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Những người khác đều thay phiên nhau nói chuyện với Từ Thận, cậu nghĩ Từ