Hiện tại trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp, Thư Nhiên hôm nay đi ra ngoài là thuê xe ba bánh, rất xa xỉ, nhưng nhanh hơn nhiều so với xe đạp.
Năm nay làm việc nói không với nhàm chán, chủ yếu là nhà máy lo cơm nước, công nhân làm việc đến tối mịt, đầu bếp đi qua gõ bát cơm, lúc này mọi người mới buông công việc trên tay xuống, rửa tay thì đi rửa tay, đi vệ sinh thì đi vệ sinh.
"Đã trễ như vậy rồi à?" Thư Nhiên ý thức được trời đã tối, trong lòng lập tức lộp bộp, hôm nay Từ Thận ra ngoài sớm, cậu chưa nói cho đối phương biết hôm nay mình muốn đi làm gì, nếu trở về thấy cậu không ở nhà, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Thư Nhiên nhớ Từ Thận rất lo chuyện cậu sẽ trốn mất.
Nhưng nghĩ lại, hai người đã trải qua những tháng ngày ở chung với nhau, đã phần nào thiết lập được nền tảng mối quan hệ, còn cùng nhau khởi nghiệp, Từ Thận hẳn là sẽ không nghĩ rằng cậu sẽ bỏ đi vào thời điểm cốt yếu này.
“Ừ, đến giờ ăn tối rồi.” Mấy ngày nay Trần Khải ăn ở cùng với công nhân, hất cằm lên nói với Thư Nhiên: "Đi, cơm nước xong anh sẽ đưa em về.
”
"Nhưng mà..." Thư Nhiên cau mày muốn từ chối, nhưng đã muộn vậy rồi, ngoại trừ để Trần Khải đưa cậu thì không còn cách nào khác về nữa, cậu không thể để Trần Khải chưa ăn cơm đã phải đưa cậu về nhà: "Được.." Ăn cơm cũng nhanh.
Trong không gian trống lớn nhất của nhà máy, đầu bếp đặt hai bếp tạm thời ở góc, một nấu cơm và một để nấu món ăn, khi màn đêm buông xuống, ngọn lửa rực rỡ chiếu sáng cả khu đất, mọi người mang theo bát hoặc đĩa xếp hàng để chờ lấy đồ ăn.
Hôm nay còn có canh rau, rất nhiều người múc một thìa canh rau đổ lên cơm trắng, sau đó bưng lên bậc thềm ngồi thành hàng, ăn từng ngụm lớn.
Có người còn cầm điếu thuốc trên tay, ăn uống rất thỏa mãn.
Thư Nhiên cũng rửa cho mình một cái chén biển xanh và một đôi đũa, đi qua xếp hàng lấy cơm, Trần Khải không kiên nhẫn, đoạt lấy bát của cậu chen về phía trước.
Từ Thận dọc theo đường đi không gặp được Thư Nhiên, đi vào trong xưởng vừa nhìn thì thấy mọi người đều đang ăn cơm tối, Thư Nhiên ngồi trên đống gạch với Trần Khải, vô cùng dễ thấy, đang vùi đầu ăn trong cái bát lớn.
Từ Thần cất xe đạp đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thư Nhiên, hắn đến doạ Thư Nhiên cả kinh, thiếu chút nữa bị sặc: "Khụ khụ, sao anh lại tới đây? ”
"Haha, tám phần là không tìm thấy em nên vội đó." Trần Khải trêu ghẹo nói.
"Mày xéo sang một bên." Từ Thận vươn chân dài lướt qua vợ cho Trần Khải một đạp, để hắn ngồi xa một chút, đừng quấy rầy mình thì thầm yêu đương với Thư Nhiên.
"Không xéo đâu." Trần Khải nhỏ giọng: "Em ở đây là yểm hộ cho 2 người, đúng là không biết lòng người tốt.
”
Thư Nhiên châm lửa: "Anh Thận, anh ấy ám chỉ anh là chó, bởi vì chó cắn Lữ Đồng Tân không biết lòng người tốt.
”
(Đây là 1 câu thành ngữ, giải thích khá dài, nên các bạn có thể search google Nguồn gốc câu thành ngữ “Chó cắn Lã Động Tân” và bài học từ lịch sử" để biết thêm thông tin chi tiết nhé.
Mình thấy điển tích này khá giống với vở chèo Lưu Bình - Dương Lễ ở VN ấy =))))
Từ Thận muốn đi đánh Trần Khải, Trần Khải sợ tới mức vội vàng bưng bát ngồi ra xa: " 2 người đúng là chồn họp một hang, chỉ biết bắt nạt tôi."
Cái gì họp một hang?
Thư Nhiên cười phá lên, lúc này là sặc thật: "Khụ khụ.
”
Quá bất ngờ, Từ Thận cũng không nhịn được cười, ỷ vào nơi này ánh sáng lờ mờ, mạnh dạn giơ tay vuốt lưng giúp Thư Nhiên.
"Anh Khải", Thư Nhiên đấm ngực đính chính cho Trần Khải: "Có phải anh muốn nói cá mè một lứa không? ”
Trần Khải mạnh dạn nói: "Ý như nhau cả mà."
Mịa nó chứ mà như nhau..
Thư Nhiên chậm lại một lát mới bình tĩnh lại, nói với Từ Thận: "Ăn chưa? Chưa ăn thì đi lấy đồ ăn đi."
Từ Thận lắc đầu: "Về nhà không thấy em nên đi tìm, còn chưa ăn.
”
Thư Nhiên cười: "Vậy vừa hay, cơm nước xong anh Khải không cần đưa em về nhà."
"Sao lại đến trễ như vậy?" Từ Thận đánh giá Thư Nhiên, không phải là cùng nhau làm việc chứ?
“Có rất nhiều chi tiết cần kiểm tra, thời gian trôi qua lúc nào không hay." Thư Nhiên lại cầm đũa lên, đầu gối đụng vào đầu gối Từ Thận: " Đừng nói nhảm nữa, không đói à?"
"Đói." Từ Thận dừng lại mới cảm thấy đói, vừa rồi hắn chỉ muốn đi tìm Thư Nhiên, cho nên không để ý tới chuyện cơm nước: "Vậy anh đi lấy cơm.
”
Không bao lâu, Từ Thận bưng một cái bát cùng loại của vợ mình trở về, phân lượng thức ăn nhiều hơn trong bát Thư Nhiên, chất đống giống như một ngọn núi nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể ăn hết.
Thư Nhiên rất bội phục lượng thức ăn của Từ Thận, nghĩ đến thuốc bổ đắt tiền như thế nào, mấu chốt là vị đắng, bèn thở dài cố gắng ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Sau khi ăn xong, một số anh em trực tiếp ngủ trong nhà máy, ký túc xá ban đầu của nhà máy dược phẩm sau khi dọn dẹp vẫn có thể ở được, điều kiện tốt hơn rất nhiều nhà dân, hơn nữa, rất nhiều người trong số họ không sống ở thành phố, đại bộ phận là ở các vùng nông thôn xung quanh, ở trong ký túc xá nhà máy không gì vui hơn.
Có bọn họ ở đây, không sợ kho hàng bị mất, tất tốt.
Cơm nước xong, Từ Thận chào Trần Khải rồi chở Thư Nhiên về nhà.
Lúc đầu Thư Nhiên còn lo lắng mò mẫm đi đường đêm sẽ rơi xuống mương: "Chúng ta không cầm đèn pin hay gì đó sao?"
"Không cần." Từ Thận nhìn bầu trời: "Đêm nay trăng tròn."
"À." Thư Nhiên bắt đầu lên đường, cậu mới phát hiện mình lo lắng quá nhiều, đêm nay trăng rất lớn, cùng về nhà với Từ Thận như thế này rất lãng mạn.
Xa xa lau sậy đung đưa theo gió dưới ánh trăng, sóng bạc chập chờn trên sông xa.
Thư Nhiên cũng nhìn thấy một cánh đồng ngô đầy trái, ngẫm lại bây giờ đã gần đến mùa thu hoạch ngô, quay đầu nhất định phải đi chợ mua chút về ăn.
Từ Thận về đến nhà chuyện đầu tiên làm chính là sắc thuốc, bếp than cũng rất tiện lợi, sau khi ổn định xong hắn cũng không cần lo lắng nữa.
"Em nấu nước." Thư Nhiên nói.
Từ Thận ôm lấy Thư Nhiên từ sau lưng, ôm lấy cậu từ bên trong cánh cửa ra ngoài cánh cửa: "Trở về nghỉ ngơi đi."
"Anh đang làm gì vậy?" Thư Nhiên giơ tay đánh hắn một cái, biến mình thành người vô dụng, tay không thể xách vai không thể mang sao: "Đừng sắp xếp công việc cho em!"
"Cuốn tiểu thuyết của em viết tới đâu rồi? Hai tháng nữa anh có thể xem không?" Từ Thận hỏi.
Đột nhiên nhắc nhở như thế…
"Khụ." Thư Nhiên cũng cảm thấy tiến độ của mình hơi chậm, phải tranh thủ thời gian viết, bằng không rất nhanh lại phải làm thiết kế trang phục.
"Khoảng hai tháng." Thư Nhiên kỳ thật trong lòng không yên tâm nên đặt mục tiêu cho mình trước.
“Mong chờ, anh muốn trở thành độc giả đầu tiên của em.” Hứa Thận hôn lên môi Thư Nhiên rồi đi làm.
Thư Nhiên liếm khóe miệng cười cười, xoay người chạy lên lầu đuổi kịp bản thảo.
Kể từ khi bắt đầu sử dụng thuốc giao hợp...!Sau khi làm xong mọi thứ, điều Thư Nhiên sợ nhất mỗi đêm không phải là uống thuốc mà là đặt thứ đó vào.
Ban đầu cậu muốn tự đặt nó mỗi ngày đi tắm, kết quả không vừa ý, đi lại nằm ngủ đều có cảm giác khác thường, chỉ có thể để Từ Thận hỗ trợ điều chỉnh giúp.
Điều chỉnh xong thì không có cảm giác gì cả.
Dù sao chỉ to bằng ngón tay, thật sự là quá không có cảm giác tồn tại.
Nhưng mà chính là bởi vì quá không có cảm giác tồn tại, thế cho nên buổi sáng thức dậy Thư Nhiên sẽ quên lấy ra, thẳng đến khi Từ Thận nhắc nhở cậu, giúp cậu lấy…
Ngẫm lại kỳ thật thật sự rất xấu hổ, chuyên môn vì chuyện đó bảo dưỡng nơi này, rất nhiều lần Thư Nhiên đề xuất không làm, là thái độ vô cùng nghiêm túc và để ý của Từ Thận cho cậu cảm giác rất bình thường, là vì tốt cho cậu.
Tối nay khi đặt vào, nút bần không cẩn thận đụng phải chỗ không nên đụng vào, sau khi chuẩn bị xong, Thư Nhiên đã đỏ mặt nằm sấp trên gối đầu, không muốn đứng lên nhúc nhích nữa.
Từ Thận không khỏi phải đi tắm nước lạnh, sau đó hai vợ chồng mới có thể bình tĩnh nằm trên giường phục hồi, nói hôm nay hai người đã làm những gì.
"Buổi sáng em đến chỗ anh rể một chuyến, ăn cơm trưa vừa rồi mới đến nhà máy, cái máy may anh mua cho chị em tốt lắm, chị ấy đã may váy cho người nhà đồng nghiệp trong đơn vị rồi.
Em đang nghĩ chờ sư phụ đến thì để chị ấy tới nhà máy học hỏi thêm, như vậy có tính là mưu lợi không?" Thư Nhiên chọc chọt cánh tay Từ Thận.
Từ Thận hôn lên mặt cậu một cái, cầm lấy bàn tay kia nói: "Sao mà là mưu lợi được? Mục đích thành lập nhà máy không phải là để chứa người của chúng ta sao? Sau này chức vụ quản lý, đội trưởng trong nhà máy chẳng phải đều là của người của chúng ta à? Chẳng lẽ cũng là trục lợi?"
"Sao lại hỏi ngược lại như thế, tật xấu." Thư Nhiên muốn lời nói chắc chắn: “Anh cứ nói xem có tính hay không.”
"Không tính." Từ Thận vội vàng sửa lại tật xấu, cười nói: "Chị em của em cũng không bạc đãi em, anh cũng sẽ không bạc đãi các họ.
”
Nhớ hình như Chu Lan cũng đã đến tuổi, đến lúc đó chỉ cần đến nhà máy làm việc là được, công nhân bình thường không cần trình độ học vấn.
Thư Nhiên gật đầu, học nghề tốt hơn làm ruộng.
Ngày sau này, Từ Thận không cần chạy xin giấy phép nữa, mà thay vào đó hàng ngày đều đến nhà máy giám sát công nhân, Thư Nhiên thỉnh thoảng sẽ theo hắn đến đó, phần nhiều là ở nhà vẽ bản thiết kế, viết lách, thời gian trôi qua, cuộc sống sung túc.
Mỗi ngày Từ Thận trở về nói với cậu vài tin tức xung quanh, nghe Trần Khải nói, bao bì Thư Nhiên thiết kế cho nhà hắn chẳng phải bán rất chạy đấy ư? Bây giờ có những cửa hàng khác làm theo, gần như giống hệt nhau.
Thư Nhiên nghe xong, nhớ tới chuyện xin cấp bằng sáng chế bao bì, bèn bảo Trần Khải đến bộ phận liên quan hỏi xem hiện tại có thể làm được hay không, có thể làm được thì ok rồi.
Noi theo thì thôi, giống hệt thì bắt nạt quá, không biết thuê designer à?
Trần Khải cũng rất tức giận, nghe nói còn có hoạt động có thể hả giận này, lập tức đi hỏi một chút, kết quả không quá lý tưởng, đơn vị người ta nói hiện tại luật sáng chế còn chưa có ban hành, nhưng đã ấp ủ, quần chúng nhân dân cần chờ thêm thời gian!
Thư Nhiên kia cũng không thể làm gì được, đất nước còn quá nhiều điều đang chờ hoàn thiện.
Lại nói một câu làm cho người ta khó chịu, bốn mươi năm sau vẫn tràn ngập chuyện vi phạm bản quyền như cũ, nhiều sách gốc bị sách lậu bức tử.
Thư Nhiên bảo Từ Thận giúp đỡ, nói mấy câu an ủi Trần Khải đang bực bội, kết quả Từ Thận cười rất lợi hại, xong rồi nói cho cậu biết: "Không cần an ủi, đã giải quyết xong."
"Ồ? Giải quyết như nào rồi?" Thư Nhiên hỏi.
"Dì Phượng không dễ chọc vào đâu." Từ Thận vừa bận việc nhà, vừa nói cho Thư Nhiên: "Pháp luật không giải quyết được vấn đề, dì Phượng bèn dẫn theo người đến cửa