Hôm nay là ngày nghỉ, buổi sáng Từ Thận lười dậy nấu cơm, ngủ đến trưa mới đạp xe ra ngoài mua đồ ăn.
"Báo đây! Báo đây! Nhật báo Nam thị, hôm nay có tin tức lớn! "Người bán báo đi xe đạp ngang qua.
Bình thường Từ Thận không đọc báo, nhưng hắn nhớ tới Thư Nhiên lúc trước đã nói một câu: "Người làm ăn như chúng ta, phải đặc biệt chú ý chính sách cấp trên, đi theo chính sách cấp trên mới có thể ăn no."
Vì thế Từ Thận nhấc đầu xe, nhanh chóng quay về đuổi theo người bán báo kia, mua một tờ báo nhét vào trong giỏ xe.
Cách nhà không xa có một cửa hàng bánh bao, Thư Nhiên thích ăn bánh bao nhỏ và bánh rán của nhà bọn họ.
Mỗi lần Từ Thận tới đều mua hai thứ này, còn có cả sữa đậu nành mới xay.
Nghe thấy ngoài cửa sân dưới lầu truyền đến tiếng chuông xe đạp, Thư Nhiên đứng lên rửa mặt, vài phút sau ngáp xuống lầu: "Anh Thận, hôm nay ăn gì? ”
Đáng ngạc nhiên là không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào, Thư Nhiên vừa nhìn, Từ Thận đang ở đó cầm một tờ báo thất thần, sắc mặt nghiêm trọng mà Thư Nhiên ít khi nhìn thấy, mày nhíu chặt, làm cho người ta không khỏi tò mò về nội dung của tờ báo.
"Dậy rồi?" Từ Thận hoàn hồn, cười với vợ đã đi tới bên cạnh: "Xem anh kìa, mải mê đọc báo quên đi lên gọi em.
”
"Chuyện gì xảy ra thế?" Thư Nhiên hỏi.
"Em xem." Từ Thận trực tiếp đưa báo cho cậu.
Thư Nhiên cầm lấy tờ báo trong tay Từ Thận, đập vào mắt là một tấm hình đen trắng chiếm nửa trang, trong đó hai nhân viên chấp pháp mặc đồng phục cảnh sát, áp giải một tên tội phạm trưng ra trước công chúng, trên cổ tên tội phạm đeo một tấm biển, bảng tên giấy trắng mực đen.
Phía sau còn có một đám tội phạm đang đứng chờ đợi để thị chúng, tất cả đều bị trói ngược hai tay, treo biển tên, tinh thần suy sụp, cúi đầu.
Nhìn vào tiêu đề lớn một lần nữa: cả nước nghiêm khắc chống lại tội phạm hình sự!
Với sự phát triển của xã hội, đất nước sẽ ngày càng tăng cường nỗ lực quét sạch cái ác, đọc kỹ nội dung của tờ báo, rõ ràng bây giờ đã bắt đầu thực hiện ở khắp mọi nơi.
"Đây là chuyện tốt." Thư Nhiên nói một câu, nghiêm khắc trấn áp tội phạm, nhân dân mới có thể an cư lạc nghiệp.
"Ừm, là chuyện tốt." Từ Thận trịnh trọng gật đầu.
Thư Nhiên nhìn Từ Thận: "Anh Thận, vừa rồi thấy vẻ mặt anh rất nghiêm trọng…em còn tưởng anh không thích." Đương nhiên đây là nói đùa, cậu biết Từ Thần nhất định không phải ý đó.
"Sao có thể chứ." Từ Thận lập tức phủ nhận, hắn không có không vui: "Chỉ là nhìn thấy một cái tên quen thuộc."
Hắn không quen, đơn giản chỉ là người quen thôi.
Thư Nhiên ngẩn ra, cũng đúng, Từ Thận trước kia lăn lộn trong xã hội, chỉ sợ quen biết không ít người đi ra ngoài lăn lộn.
Có vài người không quản được mình, thật sự phạm phải tội không thể tha thứ, lưới trời tuy thưa nhưng quốc gia đàn áp thì còn có thể trốn thoát sao?
"Có thể đăng báo thị chúng, hẳn là tử hình." Từ Thận nói, lúc nãy là có hơi cảm khái mà thôi, không phải đồng tình với những người này.
Im lặng một lúc hắn thở dài: "Không nói chuyện này nữa, ăn nhanh đi."
"Ừm..." Thư Nhiên há miệng, nhận lấy cái bánh bao hấp Từ Thận đưa đến bên miệng, trong tay vẫn cầm tờ báo kia đọc, đúng vậy, thời điểm này mức án rất mạnh, tình tiết nghiêm trọng sẽ tử hình.
Dựa theo tính toán như vậy, ba Trần Khải phán hai mươi năm, thật ra tình tiết cũng không phải quá nghiêm trọng, ở hậu thế có khi không bị phán nhiều như vậy.
Nhưng án là án...!Thành thật cải tạo, sau này ra đời..sống cuộc bình thường.
Thư Nhiên nhìn người đàn ông còn chưa đi nhầm đường, âm thầm may mắn đối phương đã cải tà quy chính, về sau cũng sẽ tuyệt đối sẽ không làm sai đi sai…có lẽ vậy đi.
Thật ra cậu rất muốn biết, khi đó đến tột cùng là cơ hội gì khiến Từ Thận cuối cùng mất phương hướng?
Tiếp xúc lâu như vậy, cậu luôn cảm thấy Từ Thận hẳn không phải loại người đó.
Nhưng vấn đề này, phỏng chừng vĩnh viễn cũng sẽ không có đáp án, vậy thì không đi tìm hiểu.
Thư Nhiên đọc xong tiêu đề trang nhất, lại tiếp tục nhìn xuống,tiêu đề trên trang khác là một bài báo tiên phong khuyến khích những người trẻ tuổi đương thời yêu chính mình và chỉ trích hôn nhân sắp đặt.
Thư Nhiên vui vẻ, đọc rất say sưa.
Lối hành văn của tác giả này rất tinh tế và sắc bén, khả năng kể chuyện sinh động trên mặt giấy khiến Thư Nhiên, một tác giả trẻ vừa mới hoàn thành bản thảo phải run sợ.
"Anh Thận, cái này thú vị." Thư Nhiên nói.
"Để anh xem." Từ Thận cũng đi tới xem cùng, đọc tiêu đề xong liền mỉm cười: "Phỏng chừng nam nữ xem mắt sau này sẽ càng ngày càng ít đi, mọi người đều có khuynh hướng tự mình tìm đối tượng.
Thực ra anh cảm thấy tình yêu tự nhiên là ok nhất, nhưng thời gian đó thực sự không biết, vì vậy, bài viết như này rất khan hiếm, nên đăng nhiều báo chí hơn, để những người trẻ tuổi có thể được truyền cảm hứng."
Lúc ấy Từ Thận thật sự không có ý thức này, những gì hắn nhìn mà nghe thấy toàn là hôn nhân sắp đặt, chỉ cần cha mẹ đồng ý có thể sống qua ngày là được, căn bản không nghĩ tới gì mà yêu yêu đương đương, nói một câu phong kiến bảo thủ cũng không quá đáng.
Chính sự xuất hiện của Thư Nhiên đã truyền cảm hứng cho tất cả sự nổi loạn của Từ Thận, hiện giờ hắn cảm thấy, ngoại trừ Thư Nhiên những thứ khác đều là sai.
"Không, vẫn sẽ có rất nhiều người đi xem mắt." Thư Nhiên cười khúc khích, suýt chút nữa sặc sữa đậu nành: “Truyền thống tốt đẹp này…” Bốn mươi năm sau vẫn rất thịnh hành.
Từ Thận cổ quái nhìn thoáng qua Thư Nhiên, nghi hoặc: "Vợ, không phải em tiên phong sao?"
Đếm chi tiết hành động của Thư Nhiên, cậu chính là một người theo chủ nghĩa tự do mới, làm sao có thể cho rằng xem mắt là truyền thống tốt đẹp…
"Em là người tiên phong," Thư Nhiên nói, "Em chắc chắn kiên quyết phản đối hôn nhân sắp đặt, nhưng xem mắt là một từ trung lập, nếu cha mẹ nhường quyền xem mắt cho con cái của họ, thực tế cũng không phải là xấu."
Mọi người ghét xem mắt, nhiều hơn là do sự can thiệp quá mức của cha mẹ.
Nhìn thấy tờ báo này, Thư Nhiên nảy ra một ý tưởng mới, cậu nói: "Hay là chúng ta thành lập một góc đọc sách trong nhà máy?"
Từ Thận: "Góc đọc sách? ”
"Ừm, để mọi người đọc sách báo.
Ví dụ như bài báo chỉ trích hôn nhân sắp đặt rất đáng để tuyên truyền, làm nền cho việc giải trừ quan hệ hôn nhân của anh và chị em " Thư Nhiên nói: "Bằng không kéo dài cũng không phải là biện pháp, thay vì bị người khác nghi ngờ, còn không bằng tự mình nói ra."
Từ Thận nghe xong cảm thấy có lý.
"Được." Muốn nói ai muốn thanh minh phần quan hệ này nhất, vậy còn ai khác ngoài Từ Thận, hắn đoán Trương Vân Sinh bên kia cũng vậy, nên tìm thời gian làm chuyện này, nói đến đây, Từ Thận đột nhiên nhớ tới: "Thay đổi hướng gió, lần trước nói với cha mẹ em, chờ trời lạnh thì đưa bọn họ lên thành phố đi dạo, không thì thừa cơ hội này làm luôn?"
Tình cờ là gần đây nhà máy đang nghỉ lễ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là tháng mười một, cuối mùa thu ở Nam thị, thời tiết đã trở nên mát mẻ.
Thư Nhiên ngẫm lại cũng đúng, bằng không dẫn bọn họ vào thành phố còn phải diễn, bốn người đều không được tự nhiên, cậu nghiêm túc suy nghĩ một hồi: " Được, trước tiên bàn với chị và anh rể em, xem nói như thế nào đã? ”
"Đừng lo, giai cấp của anh rể em so với anh mạnh hơn trời, cha mẹ em vừa nghe chắc sẽ vui vẻ." Từ Thận nói.
"Sao anh lại nói mình như thế?" Thư Nhiên nghe không vừa tai: "Không cho phép anh nói như vậy, ở trong lòng em, anh là người giỏi nhất.
”
Từ Thận sờ sờ tai, cảm giác bị khen có hơi nóng bỏng tai: "Ở trong lòng anh em cũng là người giỏi nhất."
Sau khi đút cho nhau vài câu ngon tiếng ngọt, dỗ dành đến mức mở cờ trong bụng, hai người vội vàng ăn điểm tâm, ra ngoài đến nhà anh rể làm khách.
“Anh về nhớ nhắc em đến ngân hàng nhé.” Thư Nhiên nhéo eo Từ Thận, phát hiện không nhéo nổi, không cam lòng nhéo nhéo mình, cảm giác làm cho người ta càng thêm khó chịu, còn không bằng đừng so sánh.
"Được." Từ Thận nói.
Cuộc sống sau khi kết hôn của Chu Huệ rất ấm áp và đầy đủ, bình thường chồng cô đi làm, cô ở nhà may quần áo, chờ chồng cô tan ca về nhà cùng nhau nấu cơm quét dọn, vừa nói vừa cười, dù sao cũng chưa từng cãi nhau.
Cuộc hôn nhân của họ, không có mối quan hệ phức tạp, không có áp lực cuộc sống, cô cảm thấy may mắn.
Hôm nay em mình dẫn theo Từ Thận tới cửa làm khách, nói về chuyện mà cô vẫn luôn để trong lòng, Chu Huệ tất nhiên ủng hộ.
"Kéo dài lâu như vậy, thật là ngại quá." Cô nói với Từ Thận: "Đến lúc đó cha mẹ tôi tới thì cứ nói là chủ ý của tôi, nếu bọn họ có ý kiến, tôi