Màn đêm buông xuống, gió lạnh gào thét, ngồi trong xe kín không kẽ hở, Từ Thận thấy vợ không phải chịu lạnh thì rất hài lòng.
Sáng hôm sau, chiếc xe màu xanh xinh đẹp này lại xuất hiện trên đường phố Nam thị, Từ Thận lái nó đi cấp phép.
Thủ tục không chậm, có thể là do khối lượng công việc thấp.
Từ Thận đang ngồi đợi ở khu nghỉ ngơi, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, thầm nghĩ xui xẻo.
"Đồng chí, tôi đang vội, có thể để tôi làm trước được không?"
Đó là Viên Tuấn, gần đây cậu ta xin mẹ một ít tiền, còn cho xe đến lấy biển số.
Nhân viên nói với cậu ta: "Đồng chí, phía trước chỉ có một người, quá trình đã đi được một nửa, xin mời ngồi chờ, sẽ rất nhanh."
Viên Tuấn đi vào, quay đầu hỏi nhân viên: "Người phía trước chính là anh ta? "
"Đúng vậy." Nhân viên chỉ vào chiếc xe bên ngoài: "Chính là chủ sở hữu chiếc xe màu xanh kia."
Mọi người đều thích xe đẹp, giọng điệu của nhân viên tràn đầy tán thưởng, Viên Tuấn nhất thời cảm thấy chiếc xe màu trắng của mình mất đi phong cách, không đẹp bằng chiếc xe màu xanh kia.
"Từ Thận, mua xe rồi?" Viên Tuấn đi tới chào hỏi.
Từ Thận cổ quái nhìn cậu ta một cái, hờ hững lạnh lẽo.
"Đừng mà, hai chúng ta lại không thù không oán." Viên Tuấn ngồi xuống bên cạnh Từ Thận, thái độ cũng rất tốt: " Anh trai tôi khen anh đấy.
”
Từ Thận: "Vậy cảm ơn anh ấy.
”
Viên Tuấn: " Anh đến Viên thị làm việc, anh tôi khẳng định cho anh đãi ngộ tốt, càng không cần nói đến những thứ khác.” Cậu ta chỉ vào chiếc xe bên ngoài: "Dù sao cũng không đến mức để cho anh lâu như vậy mới có thể mua được xe."
Thì ra là tới đào chân tường, Từ Thận đang nói sao thái độ gã này lại tốt lên vậy, hắn ngoài cười trong không cười: "Không cần, đãi ngộ hiện tại của tôi rất tốt.
”
Viên Tuấn không tin: "Xùy, lừa ai đó? Chỉ có hai anh em Trần gia, có thể cho anh bao nhiêu đãi ngộ tốt? " Cậu ta bĩu môi: "Chiếc xe kia phải tiết kiệm ăn mặc mới mua lại được đúng không?"
"Vậy cũng không phải.
" Dù sao Từ Thận cũng đang nhàn rỗi, coi như là giết thời gian nói: "Tôi đi theo ông chủ mới.
"Cũng bĩu môi: "Chiếc xe đó là ông chủ mới thưởng."
Viên Tuấn trợn tròn mắt: "Ông chủ mới? Ai vậy? ”
"Nói tên cậu cũng không biết, là một ông chủ tuổi còn trẻ đã rất lợi hại." Từ Thận nhắm mắt thổi phồng: "Không nói cậu cũng không biết trên đời có người như thế, mới mười tám tuổi, vừa biết múa văn lộng võ, còn có thể buôn bán, hiểu không?"
Viên Tuấn vốn đã bị hù dọa, nghe được mới mười tám tuổi liền cười nhạo: " Anh cứ nổ đi.
”
"Thật đấy." Có một số chuyện đã để ở trong lòng quá lâu, hắn đã sớm muốn khoe Thư Nhiên, đáng tiếc vẫn không có đối tượng và cơ hội thích hợp, Viên Tuấn tự mình đưa tới cửa cũng coi như cậu ta xui xẻo: "Cậu biết viết sách không? Có thể được xuất bản không? Hai ngày nữa sách của em ấy sẽ xuất bản ra thị trường, và em ấy mới chỉ mười tám.
”
Viên Tuấn sửng sốt một hồi, nói tiếp: " Không phải có tiền là có thể xuất bản à, anh đắc ý cái rắm ấy."
"Là nhà xuất bản cho em ấy tiền nhuận bút, giúp em ấy giành xuất xuất bản" Từ Thận đáng thương nhìn Viên Tuấn một cái: "Cậu không biết sao? Chỉ có bản thảo không đạt tiêu chuẩn mới cần phải tự bỏ tiền túi ra."
Vậy thì thế nào, Viên Tuấn khinh thường: "Biết viết vài câu văn tầm thường thì có gì đặc biệt."
Từ Thận thầm nghĩ, ít nhất cậu không được, lại nói: " Em ấy biết nói tiếng nước ngoài, có thể giao tiếp với người nước ngoài trôi chảy như tiếng mẹ đẻ, cậu có thể làm được không?"
Ở nhà Viên Tuấn cũng học tiếng Nước Ngoài với thầy gia sư, nhắc tới cái này mặt cậu ta lập tức vặn vẹo, vì sao ra ngoài lấy biển số xe thôi cũng có người so ngoại ngữ với cậu ta?
Từ Thận cười: "Nửa năm em ấy có thể kiếm được gần trăm vạn nhờ mức hàng bán ra, cậu được không? ”
Viên Tuấn nghe vậy sững người, sau đó nhìn chằm chằm Từ Thận, giống như đang nghi ngờ Từ Thận có nói dối hay không, mà Từ Thận thoạt nhìn không giống nói dối: "Gần trăm vạn? ”
Viên Tuấn vừa mới mua xe, cũng chỉ có mấy vạn tệ, nhưng bản thân cậu ta sợ là mười năm cũng không kiếm được mấy vạn tệ, nếu không cũng không cần khổ sở xin tiền mẹ.
Ông chủ mới của Từ Thận nửa năm có thể làm kiếm gần trăm vạn, nghe giống như một câu chuyện thần thoại, làm cho người ta rất khó tin.
"Ừ, không thì tôi lấy đâu ra khả năng mua một chiếc xe hơi? Cậu nghĩ hai anh em Trần Khải có thể giúp tôi mua không? "Từ Thận nghĩ thầm, xin lỗi huynh đệ, trước tiên mượn 2 người đệm vợ tôi một chút.
Viên Tuấn cảm thấy không thể, cậu ta thà tin ông chủ mới của Từ Thận rất lợi hại cũng không tin hai anh em Trần Khải phát tài.
Nhưng ông chủ mới của Từ Thận cũng khiến cậu rất chua xót: "Vậy chúc mừng anh, tìm một ông chủ tốt, đoán chừng nhà cậu ta cũng rất giàu có.
"Viên Tuấn vẫn có chút đầu óc, gia cảnh không giàu có làm sao có thể học tiếng Nước Ngoài, còn múa văn lộng mực đâu.
Điểm này Từ Thận không phủ nhận, thật ra hắn nhận ra được, gia cảnh chân chính của vợ hẳn là rất tốt…
Lời nói cử chỉ, thẩm mỹ, những thứ này đều không giấu được.
Nổ một trận trâu bò xong, thủ tục biển số xe của Từ Thận cũng làm xong, Viên Tuấn là công cụ giải sầu tạm thời bị hắn dùng xong thì ném, Viên Tuấn chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Thận lái xe đi.
Đầu óc cậu Tư toàn là ông chủ mới mười tám tuổi trong miệng Từ Thận, một mặt cảm thấy không có khả năng, Từ Thận hẳn nói dối, một mặt lại cảm thấy người giỏi có người giỏi hơn, không chừng là thật.
Cậu bối rối, khao khát một câu trả lời, hy vọng ai đó nói với cậu rằng điều này là không thể.
Vì thế Viên Tuấn về đến nhà, trước tiên hỏi em năm vấn đề mình gặp phải: "Hiểu Băng, em có tin trên thế giới này, có người có thể xuất bản sách, biết ngoại ngữ và giỏi kinh doanh không?"
"Tin chứ, vì sao không tin?" Viên Hiểu Băng gật đầu, trên đời có người ưu tú như vậy, chính mình không làm được không có nghĩa là người khác không làm được: "Anh Tư, anh lại bị đả kích bên ngoài à?"
Viên Tuấn trừng mắt nhìn cô: "Nếu người này mười tám tuổi thì sao? ”
"Cái này..." Viên Hiểu Băng chần chờ, mười tám tuổi còn hơi nhỏ.
"Đúng không, anh đang bảo Từ Thận hẳn là nói dối!" Viên Tuấn thở phào nhẹ nhõm, may đây không phải là sự thật.
" Từ Thận là chuyện gì?" Viên Hiểu Băng hỏi.
"Hắn tìm ông chủ mới, còn khoe với anh ông chủ mới mười tám tuổi, biết viết sách, còn rất biết làm ăn." Viên Tuấn chậc chậc một tiếng.
"Hì", Nếu đây là những gì Trần Khải nói, Viên Hiểu Băng đánh chết không tin, nhưng đây là từ Thận nói: "Em cảm thấy ảnh không nói dối."
Viên Tuấn Tora khinh bỉ: "Em thích người ta, tất nhiên em nói như vậy.
”
"Đã từng thích" Viên Hiểu Băng vỗ bàn sửa lại: "Anh ấy đã kết hôn, bây giờ em không thích nữa, phiền anh sau này nói chuyện cẩn trọng một chút.
”
Viên Tuấn biết mình nói sai, không được tự nhiên tiết lộ: "Nhưng anh ta thật sự rất có tinh thần, hôm nay ra ngoài đụng mặt, ăn mặc bảnh bao còn mua một chiếc xe hơi mới."
Quả thực so với cậu, thoạt nhìn hắn còn giống phú ông có tiền hơn, cậu ta nói xong liền đi tìm Viên Phong, hỏi cùng một vấn đề.
"Còn có người như vậy à?" Viên Phong hỏi ngược lại.
"Ai biết được, có thể Từ Thận đang khoác lác mà thôi." Viên Tuấn không nhận được đáp án từ chỗ anh mình, rầu rĩ không vui trở về phòng.
Viên Phong bên này lại lâm vào trầm tư, ông chủ mới của Từ Thận, biết ngoại ngữ?
Đột nhiên anh nhớ tới giọng nói mà mình nghe được khi gọi nhầm, quả thực rất trẻ trung dễ nghe, điều kiện cũng phù hợp, thế nhưng, nhà