Cũng không phải do bọn tuổi trẻ khí thịnh có thể có cái nhìn chung cuộc, chỉ là điên cuồng mà thôi.
“Theo như vậy, sức mua của người dân ở Bắc Kinh không được tốt lắm.” Từ Thận thu hồi ánh mắt hướng ra bên ngoài, không khỏi lo lắng: "Chúng ta có cần phải chuẩn bị tâm lý không kiếm được tiền khi làm sản phẩm thương hiệu không?"
Thư Nhiên thở dài: "Giai đoạn đầu là như vậy.
”
Nhưng cũng không cần phải lo lắng, nền kinh tế trong nước đang phát triển nhanh chóng, mọi người sẽ phất lên nhanh thôi.
Đến lúc đó sức mua lớn nhất thế giới,gần như là đại bộ phận người dân đã trở nên giàu có trong giai đoạn này.
Theo yêu cầu của họ, người lái xe đưa họ đến cửa của một khách sạn được trang hoàng rất cao cấp.
"Cám ơn ngài." Thư Nhiên cầm ví của Từ Thận trả tiền cho tài xế.
Tài xế sững sờ không nghe ra cậu là người ngoại tỉnh, nhưng cậu đích thật là người ngoại tỉnh giả.
Đầu năm nay khách du lịch tới thủ đô rất nhiều, ngành khách sạn rất phát triển.
Thư Nhiên không có gan đòi phòng giường lớn, ngoan ngoãn đòi phòng tiêu chuẩn.
"Đói bụng quá, ở Bắc Kinh có đồ gì ngon không?" Từ Thận uể oải dựa vào sô pha, gác hai chân mỏi nhừ do ngồi trong xe.
"..." Thư Nhiên theo bản năng muốn trả lời, nhưng lại cố gắng nuốt xuống, nói: "Lát nữa có thể hỏi quầy lễ tân."
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hai người đến quầy lễ tân.
Nhân viên khuyên họ nên ăn vịt quay …
Thư Nhiên biết sẽ như vậy, vốn muốn khéo léo từ chối, nhưng thấy vẻ mặt Từ Thận hưng trí bừng bừng, cậu đành phải giữ lại lời nói, không chừng vịt quay năm 84 ngon thật.
"Sao vậy, em không thích à?" Từ Thận cười nhìn người bên cạnh: "Không phải em thích ăn vịt quay nhất sao? Lúc ở ven biển ngày nào cũng ăn."
Thư Nhiên: "Đó là do vùng ven biển người ta quay ngon."
"Ừm." Từ Thận nói: "Hôm nay thử xem của Bắc Kinh có ngon hay không?"
"Được." Thư Nhiên nghĩ thầm, anh muốn làm gì em đều đi cùng anh.
Đến nhà hàng chuyên bán vịt quay, nhìn thực đơn thấy một con vịt chỉ có tám tệ, mừng lắm nhưng tính sức mua hiện tại, Thư Nhiên rít lên: “Đắt thật.."
Quả nhiên không phải người bình thường có thể mua được, nếu như tiền lương một tháng là 30 tệ, một con vịt cũng có giá hơn một phần tư.
Nghe thấy Thư Nhiên không thích giá tám tệ, Từ Thận khẽ cười nói: “Hai người chúng ta một con chắc là đủ rồi.”
"Được." Thư Nhiên lật lật, lại gọi thêm mấy món ăn nhỏ khác, đậu Hà Lan và vân vân.
Bốn mươi năm trước, tay nghề của sư phụ có lẽ thật sự khác biệt, Thư Nhiên nếm thử cảm thấy không sao, không thất vọng, nhưng Từ Thận lại bĩu môi một cái: “Mùi vị cũng không quá xuất sắc, tám tệ đúng là đắt.
"
Thư Nhiên uống một ngụm trà: "Đây là thương hiệu cao cấp, thứ người ta bán không phải bản thân sản phẩm, mà là danh tiếng và hiệu quả.
Những thứ này có thể gọi chung là bao bì, bất kỳ doanh nghiệp nào cũng có thể làm theo."
"Hiểu." Từ Thận gật đầu.
Hắn lần đầu tiếp xúc với vài khái niệm mới, nhưng chỉ cần Thư Nhiên giải thích, hắn sẽ hiểu, từ đó suy một ra ba: "Em có muốn thương hiệu của chúng ta có hiệu quả như vậy không?"
"Nếu như có thể." Thư Nhiên nghĩ thầm, sản phẩm xa xỉ dễ kiếm tiền nhất.
Nhưng không biết người Trung Quốc có mua không, cùng kiểu dáng, cùng chất lượng mà còn cả giá trị thương hiệu nữa…
Từ Thận một mình ăn hơn phân nửa con vịt, vừa ăn vừa nghĩ về cảm hứng do con vịt mang lại.
Hắn thấy có quá nhiều điều để trải nghiệm.
Trước đây, hắn nghĩ kinh nghiệm của mình rất phong phú thực ra chỉ là đi vòng vòng.
Sau khi ăn uống no nê, hai người thong thả đi về.
Từ Thận cảm thấy tốt đẹp biết bao khi có Thư Nhiên ở bên cạnh mình, cùng nhau từ từ khám phá thế giới này.
Mình may mắn thế nào.
Rất may mắn.
"Anh Thận, nãy anh nghĩ gì trên đường thế?" Trở lại phòng khách sạn, Thư Nhiên nhào tới giường lò xo, đã lâu chưa được ngủ trên chiếc giường mềm mại như này, cậu quyết định khi về thì kê ở nhà một cái, nghe nói giường lò xo lăn giường tiết kiệm sức, chủ yếu là tiết kiệm sức lực cho công...!
Nhưng Từ Thận hình như cũng không thiếu sức.
"Anh đang nghĩ, " Từ Thận cũng nằm sấp xuống, cánh tay ôm ngang qua eo Thư Nhiên: "Khi còn bé anh luôn nghĩ bản thân anh tới đây chính là chịu tội, không hiểu vì sao mình lại sinh ra..."
Thư Nhiên nghiêng mặt nhìn hắn.
"Bây giờ đã thay đổi, " Từ Thận mỉm cười, đưa tay miêu tả đường nét môi Thư Nhiên: "Anh đến đây để hưởng phúc, có em ở đây anh sẽ hạnh phúc.
”
"Vậy em sẽ mãi mãi ở bên anh, cho anh hạnh phúc." Thư Nhiên hôn ngón tay Từ Thận.
Hôm nay mệt mỏi một ngày, hai người lười biếng nằm một lát mới đứng dậy tắm rửa nghỉ ngơi.
"Sáng mai tới đường Trường An trước một chuyến, sau đó đi dạo trong ngõ, xem Tứ Hợp viện." Thư Nhiên hỏi: "Sắp xếp như vậy có được không?"
Từ Thận hôn lên đôi môi thơm mùi bạc hà của cậu: "Nghe em ”
Ôm vợ nằm trong chốc lát, Từ Thận bỗng nhiên thở dài: "Cái giường này mềm quá, anh ngủ không quen."
"Xong rồi" Thư Nhiên nói, "Em muốn mua một cái để ở nhà đây."
Từ Thận cười nhìn cậu: "Em thích? ”
"Rất thoải mái, " Thư Nhiên ghé vào bên tai Từ Thận tiết lộ: "Nghe nói lúc làm sẽ tiết kiệm sức, nhanh hồi phục.
”
Từ Thận ngậm đôi môi Thư Nhiên: "Chồng em không thiếu sức.
”
Thư Nhiên không hiểu sao bị những lời này chọc trúng điểm cười, cậu biết ngay Từ Thận sẽ nói như vậy.
"Vậy tối nay anh sẽ không mất ngủ chứ?" Thư Nhiên rất lo lắng, không được có thể đổi khách sạn khác.
"Hẳn là sẽ không, " Từ Thận nhắm mắt lại, tựa cằm lên đ ỉnh đầu vợ: "Anh cố gắng, em đừng trêu anh nữa,chúng ta ngủ đi.
”
Thư Nhiên ngậm miệng lại.
Cậu đã quen với giường mềm, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau dậy, Thư Nhiên nhìn thấy Từ Thận đã giặt quần áo bẩn của hai người bọn họ rồi treo ra ngoài, liền nghĩ tới điều gì đó, quan tâm hỏi: "Anh Thận, không phải là một đêm không ngủ chứ? ”
"Sao có thể được." Từ Thận nhìn cậu: "Anh cũng mới mới dậy không bao lâu.
”
Thư Nhiên yên tâm, chỉ là cảm thấy có hơi đau lòng, Từ Thận cũng có thể ngủ vù vù trong bất kỳ tình cảnh khắc nghiệt nào, lại không thích ứng với giường mềm.
Hai người bọn họ thu dọn đồ đạc, xách balo đi ra ngoài, trước tiên đi dạo một vòng đường Trường An, dậy muộn đã bỏ lỡ thời điểm kéo cờ, chỉ có thể đứng xa xa ở ven đường chiêm ngưỡng một chút.
Trên con đường rộng rãi bằng phẳng, những chiếc xe jeep quân sự chạy vụt qua, không biết người ngồi trong đó là ai.
Xem náo nhiệt một lát, Thư Nhiên và Từ Thận bắt xe rời đi, đi tìm người môi giới nhà ở tìm hiểu thị trường giao dịch nhà ở hiện tại.
Giá tất nhiên là rất rẻ...!Đối với những người có tiền trong tay như Thư Nhiên mà nói, một bộ tứ hợp viện có vị trí tốt chỉ cần hai ba vạn tệ, vị trí không tốt thì tầm 1 vạn tệ, đây quả thực chính là giá bắp cải, rất mộng ảo.
Ai có thể ngờ một ngôi nhà tứ hợp viện giá 20.000 đến 30.000 nhân dân tệ sẽ được bán với giá hàng trăm triệu sau 40 năm.
Thư Nhiên suy nghĩ hồi thì hít khí lạnh, quá k1ch thích, cậu cần Từ Thận đỡ.
Cho rằng khách cảm thấy đắt tiền, người môi giới cười khổ: "Đắt thì đúng đắt, nhưng cậu phải suy nghĩ về nó, đây là gốc rễ của hoàng thành, về sau có lẽ sẽ đáng đồng tiền bát gạo."
Nhưng thành thật mà nói, bây giờ không dễ bán.
Thư Nhiên nghĩ thầm, ngài nói đúng, sau này rất đáng đồng tiền bát gạo.
Người dân bây giờ không có khái niệm đầu cơ bất động sản, ngay cả những người giàu có cũng không làm điều đó.
Hầu hết các ngôi nhà tứ hợp viện đều được lưu truyền từ tổ tiên và chúng không dễ lưu hành.
Khi người môi giới nghe được Thư Nhiên muốn một hơi mua vài ngôi nhà tứ hợp viện thì kinh ngạc vô cùng.
Vị khách này tuổi còn trẻ mà rất giàu có!
Thư Nhiên và Từ Thận nhìn trúng Tứ Hợp Viện nằm ở một con hẻm tương đối gần Tử Cấm Thành, tứ hợp viện nơi này tương đối đắt tiền, giá cao tới sáu bảy vạn cũng không phải là không có, nhưng cơ hội khó có được, Thư Nhiên đương nhiên là cắn chặt răng mua về.
Mấy nhà nhìn trúng lại thật sự không có tiền mua, chờ bọn họ kiếm được tiền tiếp tục mua.
Khi làm thủ tục chuyển nhượng, người môi giới mới biết họ là người ngoại tỉnh: "Bây giờ mua nhà có thể định cư, hai người có muốn chuyển hộ khẩu không?"
Đúng vậy, Thư Nhiên nhớ lại, trước kia thủ đô ít dân cư, vì thúc đẩy phát triển, từng có một đoạn thời gian chính phủ