Thư Nhiên cũng không phải là người đần độn, lúc này cậu ngậm miệng lại, để lại chút không gian cho Từ Thận tự tiêu hóa.
Cảm thấy gần xong, cậu nhẹ nhàng đưa khăn tay: "Đây."
"Ừm." Từ Thận nhận lấy khăn tay, lau lại nhìn cậu: "Anh đã lớn bằng từng này rồi nhưng chưa từng ăn mì trường thọ.
”
Thư Nhiên thấy hốc mắt hắn đỏ như mắt thỏ, mũi cũng chua xót: "Không sao đâu, sau này năm nào em cũng nấu cho anh một bát.
”
Kiếp trước chết ở tuổi 37, đời này trường mệnh trăm tuổi.
"Được." Từ Thận nói, Ăn phần mì và canh còn lại.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, hắn cầm lấy hộp nhạc: “Cái này cũng cho anh à?”
Thư Nhiên: "Ừ, anh xem đi."
Từ Thận cẩn thận quan sát, đồ chơi biết tấu nhạc, phía trên có hai đứa nhỏ đang xoay chuyển, chuyển đến gần thì hôn nhau, hắn phì cười: " Đúng là phong cách của em."
Thư Nhiên cũng cười: "Đáng yêu đúng không? ”
"Đáng yêu." Từ Thận nhận món quà này, khen ngợi: "Rất đáng yêu.
”
Hắn mang vào phòng ngủ đặt trên kệ, bên cạnh là khung ảnh mà hai người mang tới từ Nam thị.
Quan sát món quà cảm thụ niềm vui được tổ chức sinh nhật.
Từ Thận ngang ngược ôm lấy Thư Nhiên, đi lên giường.
Vành tai tóc mai chạm nhau, Từ Thận lấy thuốc ngọc của vợ ra, tự mình ra trận.
Thư Nhiên đang run rẩy, ánh mắt Từ Thận mông lung hôn lên trán trơn bóng của cậu,
"Chúc mừng sinh nhật." Không biết qua bao lâu, Từ Thận ghé lỗ tai Thư Nhiên thì thầm.
Ý thức của Thư Nhiên lúc này gần như mơ hồ, nghe vậy cậu đột nhiên mở to mắt...!Từ Thận nói cái gì, sinh nhật, đầu óc Thư Nhiên suy sụp, sau đó hỗn loạn.
"Em…thật…k1ch thích.." Từ Thận không chịu nổi sự k1ch thích của cậu, cũng xong rồi.
Thư Nhiên thở hổn hển, đồng thời chột dạ, tim đập thình thịch, cậu không dám hỏi Từ Thận, vì sao lại nói Chúc mừng sinh nhật cũng may đối phương cũng không có thăm dò thêm một bước.
Quên đi, vậy cậu tiếp tục giả ngu như không có chuyện gì!
"Em muốn ngủ à?" Từ Thận tiến lại gần thấp giọng hỏi.
"Không muốn," Thư Nhiên thì thào trong lòng hắn, nhỏ giọng: "Đến khi trời sáng đi."
Hiếm khi có sinh nhật, tùy hứng một chút đi.
"Em nói như vậy." Từ Thận hít sâu một hơi: "Anh lập tức..."
Thư Nhiên nở nụ cười, cậu hiểu.
Còn lâu mới tới bình minh, nên Từ Thận đã chuẩn bị sẵn một chiếc khăn ướt bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo sẽ khiến Thư Nhiên thoáng chốc bình tĩnh trở lại, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi.
Thêm nữa hắn như rơi vào vòng xoáy.
"Vợ, bây giờ em muốn ngủ luôn, hay là ăn một chút rồi ngủ?" Sau khi trời sáng, Từ Thận ngồi bên cạnh Thư Nhiên, hai tay chống bên cạnh đối phương, giọng điệu hỏi han cực kỳ nhẹ nhàng.
Thư Nhiên hồi tưởng lại thành tích của hai người, yếu ớt nhắm mắt lại: "Anh còn có thể đứng lên lấy đồ ăn à?"
Cậu nghe thấy giọng nói của mình, vô cùng thê thảm, xong rồi, cậu lo lắng hàng xóm kế bên tối qua bị quấy rầy cả đêm, như vậy sẽ rất mất mặt.
Nhưng hưng phấn quá thật sự sẽ không để ý những chi tiết này.
"Cũng đúng, " Từ Thận khẽ thở dài một tiếng: "Chân mềm nhũn rồi.
”
Thư Nhiên thiếu chút nữa cười ra tiếng, cái này thành thật: "Khụ...!Anh nằm xuống đi.
”
"Anh đùa đấy.
" Từ Thận cười nhìn vợ: "Tuy rằng mềm thật nhưng vẫn còn sức đứng lên."
"Không cần đâu," Thư Nhiên nhắm mắt lại nói: " Em không có sức cũng không muốn ăn, buổi tối gặp lại.
”
Hao tổn quá lớn, một giấc ngủ này ít nhất phải ngủ đến tối mới thỏa mãn.
"Được rồi, " Từ Thận không miễn cưỡng cậu nữa, cũng nằm xuống bên cạnh: "Buổi tối gặp.
”
Hai người thật sự ngủ đến tối, Thư Nhiên tỉnh lại đã thấy Từ Thận đang nấu bữa tối trong bếp, cậu đứng lên, khoác áo sơ mi của bạn trai, nghĩ đến chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay tim lại đập loạn.
Không ngờ Từ Thận thật sự sẽ khóc.
Thư Nhiên từ góc độ gian xảo mà nghĩ, bạn trai của mình thế mà mình không hiểu rõ bằng Trần Sâm.
Nói ra Từ Thận sẽ mất mặt chết.
Nhưng chuyện đã hứa với Trần Sâm cũng không thể đổi ý, Thư Nhiên thừa dịp Từ Thận còn chưa bận xong, đến phòng khách gọi điện thoại cho Trần Sâm, gọi tìm vài nhà máy mới tìm được người.
"Anh Sâm." Thư Nhiên hô một tiếng.
"Ừm, có chuyện gì vậy?" Thư Nhiên ngàn dặm do dự gọi điện thoại từ Bắc Kinh trở về tìm người, Trần Sâm cho rằng cậu cần dặn chuyện gì.
"Cũng, cũng không phải chuyện gì to tát, em làm xong mì cho anh Thận rồi." Thư Nhiên nói.
"Thế nào?" Trần Sâm lập tức tò mò hỏi.
Thư Nhiên nhỏ giọng báo cáo: "Anh Sâm lợi hại, đoán trúng rồi."
"Nó khóc à?" Giọng điệu Trần Sâm nhất thời cao lên quãng tám, mang theo cảm giác vui mừng.
Thư Nhiên vội vàng nói: "Nhỏ thôi, nhỏ thôi, đây là bí mật, đừng nói cho ai biết đấy, nói ra hai chúng ta coi như xong luôn."
"Được." Trần Sâm đồng ý, nói: "Sau này em muốn học gì thì cứ việc nói cho anh biết."
Cho Từ Thận khóc.
"Không học nữa", Thư Nhiên cười nghẹn ngào: "Em có thể ăn một bát mỳ cả đời.”
Nghe Từ Thận đi ra, cậu vội vàng cúp điện thoại: "Bọn em ăn cơm đây, tạm biệt anh Sâm."
Từ Thận bưng thức ăn lên bàn: "Em gọi điện thoại cho anh Sâm à? Làm gì thế?"
"Hỏi xem hàng mẫu đã gửi chưa." Thư Nhiên trả lời.
"Những chuyện vặt vãnh này bọn họ có thể tự xử lý, " Từ Thận không vui nói: "Em làm bản thân mệt mỏi như thế, nào còn tâm tư hưởng thụ cuộc sống? ”
Bận rộn như vậy, mệt mỏi như vậy, kiếm thêm tiền có ích lợi gì?
"Vâng, vâng, anh nói đúng." Thư Nhiên ngồi xuống, khiêm tốn chấp nhận những lời chỉ trích.
Giai đoạn trước cậu quả thật muốn làm rất nhiều chuyện, đặt xuống nền tảng vững chắc, để công việc của mọi người triển khai thuận lợi một chút, chẳng phải sau này cậu lui xuống rồi sao, thậm chí còn rất ít khi tới nhà máy.
Từ Thận to gan cẩn thận, hắn bỗng nhiên hỏi một câu: "Anh Sâm dạy em làm mì à?"
Thư Nhiên cảm giác lông tơ trên người dựng đứng cả lên, ấp úng nói: "Ừm.
”
Từ Thận ồ một tiếng, cười như không cười, giống như nhìn thấu hết thảy, ngay khi Thư Nhiên căng thẳng sắp không trụ nổi, hắn thờ ơ nói: "Không sao cả, bị vợ mình làm cho cảm động, không mất mặt."
Thư Nhiên kinh ngạc nhìn hắn.
"Anh rất muốn người khác biết,” Từ Thận chậm rãi ăn cơm nói, "Tốt nhất là cả thế giới biết, em yêu anh nhiều như vậy."
Thư Nhiên suy nghĩ một hồi: "Cũng không phải là không thể, sau này em viết bản tự truyện, nhất định phải tập trung miêu tả cảnh anh bị em làm cho cảm động phát khóc."
Anh Thận khóc tới lê hoa đái vũ nhưng vẫn đẹp trai.
Tối hôm qua bị dọa, chưa kịp quan sát nghiêm túc, bây giờ nhớ lại đó chẳng phải cảm giác nghiền nát của trai đẹp hay sao.
Từ Thận cười rộ lên: "Được, em nhớ viết."
Hắn nghĩ thầm, Thư Nhiên muốn viết tự truyện, vậy thì không gọi là tự truyện nữa, là nhật ký tình yêu của bọn họ.
Sinh nhật nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Từ Thận lại dẫn thợ tới cửa hàng, những yêu cầu trang trí của Thư Nhiên chỉ có hắn hiểu được.
Thư Nhiên cũng có chuyện của mình phải làm, cậu muốn theo địa chỉ đi tìm nhà thiết kế mà cậu chọn trúng.
Đối phương ở tại học viện mỹ thuật, không biết có phải là sinh viên hay không, Thư Nhiên cũng không ngại, có thể xuất đi ra là được, có ở trường hay không cũng không sao cả.
Đi gặp người sành điệu, mình cũng nên ăn mặc sành điệu một chút.
Nhờ Từ Thận không sợ phiền phức, đóng gói hai vali lớn quần áo giày dép từ Nam thị tới đây, không lo không đủ mặc.
Hôm nay dựng một hệ đơn giản sạch sẽ gọn gàng, thoạt nhìn cũng đủ thẩm mỹ.
Thư Nhiên đến học viện mỹ thuật, rất lo lắng mình không vào được, trên thực tế cậu rất thuận lợi vào được học viện mỹ thuật.
Theo số phòng tìm qua, đến trước cửa một ký túc xá nhân viên.
Thư Nhiên gõ cửa, không bao lâu sau, một thanh niên thắt bím tóc ra mở cửa, nhìn qua khoảng ngoài hai mươi, trên mặt nghiêm túc có chút sơn dầu, hai người đều sửng sốt.
"Cậu là?" Đối phương hỏi.
Thư Nhiên nói: "Xin chào,