Thư Nhiên cúp máy, nhìn lịch, còn hai ngày nữa.
Hai ngày nay Giang Phàm chụp đủ tài liệu, Thư Nhiên và hắn ngâm mình trong phòng tối rửa ảnh, xem cái nào có thể dùng được.
Thư Nhiên không tiếc lời khen ngợi: "Anh Phàm, anh đúng là thiên tài, chụp ảnh giỏi quá."
"Xem em nói gì kìa," Giang Phàm vừa chụp ảnh vừa buồn cười nói: "Trong mắt em thì cả cái khu nhà thuê này đều là thiên tài."
"..." Thư Nhiên phỏng chừng là lúc mình khen Tạ Nguyên bị Giang Phàm nghe thấy, xấu hổ cười cười.
Cậu chỉ nghĩ rằng khen ngợi sẽ làm cho mọi người cảm thấy tốt hơn, và bản thân cậu cũng hay lén đọc tạp chí khen ngợi mình.
"Bình thường em cũng khen anh Thận như vậy sao?" Giang Phàm nhàn rỗi hỏi một câu.
"Đúng, khen anh ấy không tìm được phương hướng, liều mạng đối tốt với em." Đôi mắt Thư Nhiên cong cong, cười rộ lên.
"Em không khen anh ấy, anh ấy cũng liều mạng đối xử tốt với em, thật sự," Giang Phàm lấy nhân cách của mình đảm bảo: "Anh Thận yêu em đến mức quên luôn cả bản thân mình."
Thư Nhiên nhìn hắn.
"Thật sự," Thấy Thư Nhiên không tin, Giang Phàm thề son sắt: "Trước kia anh Thận không phải người như vậy, trước kia anh ấy...!Rất cảnh giác, ngủ cũng không buông lỏng, có chút gió thổi cỏ lay là tỉnh.
”
"Rất căng thẳng." Thư Nhiên trả lời.
"Đúng vậy, cảm giác ai cũng không phải người tốt, ai cũng có thể cho anh ấy một dao bất cứ lúc nào, em suy nghĩ đi." Giang Phàm nói.
"Có thấy." Thư Nhiên nói.
"Nhưng anh ấy." Giang Phàm xoay mặt nhìn Thư Nhiên: "Đã nhanh chóng tính nhiệm em, ngay từ đầu đã không đề phòng em."
"Đó là bởi vì em thoạt nhìn rất giỏi." Thư Nhiên giúp gắp một tấm ảnh lên nói.
Giang Phàm lười biếng lắc đầu: "Vậy khẳng định không phải, có lẽ đây là tình yêu.
”
Chọn ra những bức ảnh có thể dùng được, Thư Nhiên viết lời tựa cho những bức ảnh này, cảm hứng đến rất nhanh, sau khi viết xong, cậu vội vàng cầm tạp chí thời trang đầu tiên được sắp xếp bằng tay đưa đi kiểm duyệt.
Người sáng lập Thư Nhiên?
Cái tên này không xa lạ, bây giờ sách của cậu bán rất chạy!
Người hâm mộ sách đang thúc giục cậu sách mới, mọi người phát điên muốn xem phần thứ hai của "Kỷ nguyên lạc lối", tác giả lại không viết sách mới mà đi làm tạp chí định kì!
Đồng chí kiểm duyệt còn tưởng rằng đây là tạp chí có chính truyện nên vội vàng mở ra đọc, nhưng mở ra thì không phải truyện mà là văn, ảnh phong phú…
"Tạp chí thời trang." Thư Nhiên giới thiệu.
Cái gì vậy?
Đồng chí phụ trách kiểm duyệt lật một lát, lập tức hiểu được, đây là một quyển tạp chí chuyên giới thiệu trang phục nữ.
Cậu ta thật sự là không ngờ nhưng rất mới mẻ thú vị, cảm giác trẻ em hay người già đều có thể đọc, quần áo phía trên cũng đẹp và tươm tất, không hề tầm thường.
Cậu ta tự hỏi: "Tại sao không có quần áo nam?" ”
Thư Nhiên cười trả lời: "Kỳ này còn chưa có, kỳ tiếp theo chắc là sẽ có.
”
Các phong cách hiện đang được phát hành là quần áo mùa đông, váy dài, áo khoác len, khăn quàng cổ có logo, khăn tay và các vật dụng nhỏ khác.
Số tiếp theo sẽ là đồ mùa xuân, có thể làm một ít quần áo nam.
Trong lúc chờ tạp chí phát hành, Thư Nhiên sắp xếp một thợ may trong đó mang mẫu về sản xuất, mà Giang Phàm còn chưa trở về, hắn cần ở lại lo việc quảng cáo.
Ba ngày sau, Từ Thận về.
Thư Nhiên không đến ga xe lửa đón, đầu năm nay liên lạc không tiện, tùy tiện đi cũng rất dễ dàng bỏ lỡ mất, nếu là gọi điện thoại trước để liên lạc...!Từ Thận khẳng định không vui, Thư Nhiên liền lười giày vò.
Từ Thận cũng không nghĩ tới chuyện muốn Thư Nhiên đến đón, thời gian này không cần nghĩ cũng biết, đối phương ở thủ đô bận rộn như con quay, có thời gian rảnh không bằng nghỉ ngơi nhiều, về rồi quất mấy hiệp với hắn.
Tháng Chín, mặt trời nghiêng về phía tây, thời tiết mát mẻ hơn một chút.
Lá ngô đồng hai bên đường đã chuyển sang màu vàng.
Từ Thận gọi xe đưa về đến đầu ngõ, xuống xe vác chiếc túi Thư Nhiên thích sau lưng chậm rãi trên phiến đá xanh.
Đột nhiên sau lưng vang lên một loạt tiếng chuông xe đạp, hắn quay đầu lại như cảm nhận được điều gì, chỉ thấy Thư Nhiên đang nhìn hắn cười rạng rỡ: "Em nhìn bóng lưng từ xa sẽ biết là anh rồi! ”
Dù sao dáng người cũng không khác anh Thận là bao, nhìn kỹ chiếc túi thì đúng thật.
Từ Thận ngược hướng mặt trời kinh ngạc cười rộ lên, bình thường đẹp trai đến mức không ai địch nổi, bây giờ lại có vẻ hơi ngốc.
"Ngớ ngẩn, đi lên, " Thư Nhiên kêu lên: "Em chở anh về."
"Em làm được không?" Từ Thận vừa nhảy lên ghế sau xe đạp của vợ, vừa lo lắng: "Anh nặng lắm."
"Anh xem em có được hay không." Thư Nhiên tự tin nói.
Từ Thận không nói lời nào, cười tủm tỉm một tay ôm eo Thư Nhiên, chỉ có lúc bọn họ đạp xe mới có thể ôm tùy thích, mặc kệ thiên hạ dị nghị.
Đi qua cửa nhà, Thư Nhiên không vào mà đạp đi qua.
Từ Thận khó hiểu nhéo nhéo eo cậu: "Còn đi đâu nữa? ”
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, Từ Thận nghĩ thầm, chẳng lẽ lúc này không phải nên về nhà đại chiến ba trăm hiệp hay sao?
Thư Nhiên: "Đi tới khu nhà thuê một chuyến, mau ôm em, chở anh chạy một vòng.
"
Từ Thận ở phía sau nghe thấy mỉm cười, tựa hồ đang run rẩy, Thư Nhiên cũng nở nụ cười: "Cười rắm á, em ước gì con đường này dài hơn một chút.
”
Từ Thận nhỏ giọng nói: "Anh cũng muốn."
Không phải hắn đang cười Thư Nhiên mà là hạnh phúc, từng giây từng phút hai người đều nghĩ đến nhau.
Thư Nhiên đạp xe, góc áo tung bay.
Hoàng hôn hòa tan nhuộm một tầng ánh sáng vàng óng trong ngõ cũ, gió nhẹ thổi rất thoải mái, Từ Thận tựa cằm lên vai Thư Nhiên, tâm tình thả lỏng.
Thư Nhiên cũng thả lỏng, cậu còn vui vẻ buông hai tay ra, cảm giác một giây sau có thể bay lên.
"Này?!" Từ Thận bị cậu doạ cho hoảng sợ.
"Không sao đâu," Thư Nhiên cười đặt tay trở lại: "Kỹ thuật xe của em rất tốt, sẽ không làm anh ngã."
Từ Thận không biết nghĩ đến cái gì, khẽ cười: "Ừm, kỹ thuật xe của em rất tốt.
”
Thư Nhiên quay đầu lại: "Anh không biết xấu hổ."
"Nhìn đường." Từ Thận quay đầu cậu về, bảo đảm an toàn cá nhân của hai người, mới nói: "Anh hiểu em chở theo anh rất hưng phấn, trước tém tém lại đã."
"Ừm." Thư Nhiên hít sâu một hơi.
Xe đạp rẽ vào khu nhà thuê, tiếng chuông chuông nhắc nhở mọi người là cậu đã đến.
Tiết Yến và Ngô Quyên đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng thì đi ra nhìn, không ngoài dự liệu là bóng dáng Thư Nhiên, rất nhanh các cô phát hiện còn có một người khác, không phải ai xa lạ mà chính là cái anh đẹp trai đã gặp ngày phỏng vấn, ấn tượng sâu sắc, vừa cao vừa đẹp trai.
Thư Nhiên nhìn thấy các cô thì vỗ vỗ cánh tay Từ Thận: "Anh Thận về rồi, tới ăn chực đây."
Từ Thận gật đầu chào các cô: "Chào hai người."
Tiết Yến và Ngô Quyên cười nói: "Ông chủ Từ về rồi, tụi tôi đang nấu cơm, sắp được ăn rồi."
"Được, vất vả rồi." Từ Thận nói với các cô.
Sau đó lôi kéo Thư Nhiên, đi đến phòng của Giang Phàm.
Tiết Yến dừng chân nhìn một chút rồi cảm thán với Ngô Quyên: "Ông chủ Từ đẹp trai, nhưng tính tình quá lạnh lùng, không giống ông chủ Thư chút nào."
"Có lẽ người ta trời sinh tính cách cứ như vậy, con người lại rất tốt." Ngô Quyên nói: "Không thì ông chủ Thư đã chả ngày nào cũng khen anh ấy."
"Đúng vậy." Tiết Yến nói.
"Về rồi hả?" Giang Phàm chào hỏi Từ Thận.
Từ Thận gật đầu, không rảnh để ý tới Giang Phàm, hắn nói với Thư Nhiên: "Nam nam nữ nữ ở cùng một chỗ không ổn lắm, em phải nghĩ cách nói cho người ta biết em đã kết hôn, miễn cho..."
"Miễn cho?" Thư Nhiên hỏi.
"Em thông minh như vậy, em còn muốn hỏi?" Từ Thận không tin cậu không nghe ra ẩn ý.
“Được rồi, hai người đừng chơi trò đố chữ nữa.” Giang Phàm nhìn không quen hai vợ chồng bọn họ lầm bầm, nói luôn giúp bọn họ: "Thư Nhiên, anh ấy sợ em bị mấy cô gái xinh đẹp kia để ý."
Từ Thận gật đầu.
Hắn thật đúng là không biết xấu hổ gật đầu?
Thư Nhiên xoa xoa hai má nóng lên, vội vàng giơ tay chà xát, dựa vào tường nói: "Em cũng muốn nói mà."
"Vậy thì nói đi." Từ Thận nhìn cậu.
"Nói như thế nào, không có cơ hội," Thư Nhiên buông tay: "Em cũng không thể bất thình lình nói thật ra em đã kết hôn rồi, thật ngốc.
”
"Có chút ngốc" Từ Thận tưởng tượng một chút, đồng ý.
"Đúng không?" Thư Nhiên bất đắc dĩ.
"Vậy nếu không thì em đeo nhẫn nhé?" Từ Thận suy nghĩ: "Nhẫn của hai chúng ta anh cầm vào thủ đô rồi, để ở trong nhà, để anh về lấy cho em."
"Còn anh thì sao?" Thư Nhiên ngẫm lại cũng không phải không được.
Từ Thận chỉ vào khuôn mặt mình, hỏi vợ: "Cái mặt này của anh ngày nào cũng lạnh như băng, em cảm thấy sẽ có người để ý anh à? ”
Thư Nhiên lộ ra nụ