Thư Nhiên nhìn hắn một cái, để cho hắn tự ngẫm.
"Em đi vào trước đi," Từ Thận nói, " Anh đi xem chậu than."
Một lúc sau hắn hét lên: "Khoai lang của anh đâu?"
"Anh Đông ăn rồi.
"Thư Nhiên vui vẻ, bây giờ Từ Thận mới để ý mất khoai lang chứng tỏ lúc mới về tâm trạng hắn cực kỳ mất bình tĩnh.
"Vốn anh còn không định đánh nó." Từ Thận nắm chặt nắm đấm: "Một miếng cũng không giữ lại cho anh, lần sau thấy phải cho nó ăn đấm mới được."
Vào trong phòng, hai người chui vào trong chăn, Thư Nhiên rất tự nhiên hỏi: "Trên đường hai người có nói gì không?"
"Không có." Từ Thận ôm Thư Nhiên, cũng rất tự nhiên mở radio lên: "Nước sông không phạm nước giếng, anh chỉ có thể cố gắng không oán hận, còn lại không thể hiểu cho bà ấy được."
"Như vậy là đủ rồi." Thư Nhiên dựa vào Từ Thận, ngẩng đầu nhìn hắn: " Thật ra em quyết định trao đổi, chỉ là không muốn bỏ trống chuyện này, khiến người ta đoán mò.
Giờ thì ổn rồi, mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi thì để nó qua thôi."
"Nhiên Nhiên..." Từ Thận lên tiếng.
"Dừng lại, " Thư Nhiên ngắt lời hắn, biểu cảm vô cùng quái dị, giật mình nói, " Anh đặt biệt danh mới cho em khi nào đấy."
Hơn nữa còn là biệt danh mới buồn nôn như vậy!
"A, vẫn luôn có, chẳng qua là chỉ gọi ở trong lòng." Từ Thận cười vui vẻ, tựa như rất hài lòng với biệt danh này: "Có phải rất ngọt ngào không? ”
"Ngọt quá." Thư Nhiên trợn trắng mắt.
Gia đình trước kia của cậu cũng không gọi cậu như vậy, nhiều lắm là ông nội gọi một tiếng Tiểu Nhiên.
"Vừa nãy anh nói đến chỗ nào rồi..." Từ Thận suy nghĩ.
Nói đến Nhiên Nhiên, nhưng Thư Nhiên không muốn trả lời, thật sự rất buồn nôn, còn xấu hổ hơn lúc gọi cậu là vợ.
"Nhớ tới rồi, " Từ Thận nằm xuống, ôm Thư Nhiên lên người mình: "Lúc nãy anh muốn nói chuyện này ở trong lòng anh lâu lắm rồi, nhưng mà chưa qua em, đừng vội phản đối anh."
Thư Nhiên muốn nói chuyện, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay bá đạo đ è xuống, cậu trừng mắt, không thể làm gì khác ngoài việc ém d*c vọng của mình xuống xem Từ Thận nói như thế nào.
Từ Thận tiếp tục nói: "Em vẫn nhớ thương, em vẫn để ý, sau đó thương hại anh, thương anh.
Bất kể cuộc sống của anh nảy sinh rắc rối gì, em sẽ luôn nghĩ đến, rồi bắt đầu phóng đại, đào sâu…Nghiêm trọng đến mức dập khuôn anh, anh vẫn muốn nói với em, thật ra không cần phải não bổ anh quá khổ sở."
Có một chút thảm khốc, nhưng không tới mức vậy.
"..." Da mặt Thư Nhiên lập tức nóng lên, xấu hổ bị Từ Thận lột quần áo, công khai xử phạt: "Không phải, em..."
"Nhưng đây cũng không phải lỗi của em." Từ Thận sờ sờ đầu cậu, vẻ mặt tự trách: "Vợ, là do anh để lại quá nhiều khoảng trống khiến em không ngừng tưởng tượng, càng nghĩ càng nghiêm trọng, càng đáng sợ."
"Nhưng đáng sợ thật mà." Thư Nhiên bướng bỉnh nhỏ giọng nói.
"Anh kể chi tiết cho em nghe, sau này em bớt tưởng tượng lại." Từ Thận nói xong câu này thì im lặng một lúc lâu, Thư Nhiên không dám thúc giục hắn, nín thở chờ đợi, cuối cùng cũng nghe được Từ Thận nói: "Anh bị một ông già goá bụa ôm đi, tuy rằng anh không biết, đó là lần thứ mấy chuyển tay.
”
Thư Nhiên muốn nằm bên cạnh nghe, Từ Thận không nhường, tiếp tục ôm chặt lấy cậu không cho cậu đi:" Ấn tượng lớn nhất để lại khi còn bé là đói, thức dậy chỉ có đói."
"Ông già kia không nuôi nổi anh, vì sao lại ôm anh đi?" Nắm đấm Thư Nhiên nắm chặt, trong lòng điên cuồng mắng chửi tục tĩu, thật sự là vì sao, nếu mà ở được nhà nào đứng đắn thì cũng không tới mức như vậy.
"Không biết, " Từ Thận cọ cọ cậu, ý đồ trấn an: "Không phải em vẫn luôn tò mò anh biết chữ như thế nào sao? Nghe lỏm ngoài tường trường học đấy, lúc ấy cũng anh không hiểu lợi ích của tri thức, chỉ là cảm thấy… đáng lẽ anh phải giống như họ."
Thư Nhiên nghe đến đây, chợt cảm thấy mắt đau nhói, cậu không hé răng, Từ Thận nhớ tới cái gì đó nói, " Lúc anh thảm nhất là ăn cơm trong bát chó của người ta, ngoài ra không còn chuyện gì khác nữa.
Khi anh lớn lên thì ông cụ đó chết, hơn mười tuổi anh vào thành phố lăn lộn, không còn phải chịu đói nữa, nhiều nhất là chịu chút vết thương nhỏ, từng có vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, chưa từng bị thương nặng, nếu không thì em đã không thấy được tay chân an lành lặn như thế này."
Thư Nhiên không nói gì.
Từ Thận sờ sờ đầu cậu: "Cũng không phải quá khổ, đơn giản là bị người ta khinh bỉ chút thôi."
"Rắm..." Thư Nhiên vừa mở miệng liền bại lộ cổ họng không bình thường, cậu cố gắng ho khan vài tiếng che dấu, chậm lại mới nói: "Không hổ là biết chữ, năng lực tránh nặng tìm nhẹ đúng là rất mạnh.
”
"Nhưng sự thật chính là như vậy, thật sự, " Từ Thận bất đắc dĩ thở dài: "Không thì em nghĩ còn thảm đến trình độ nào?"
"Bị người ta ném đá, bị người ta ném xuống sông, bị người ta hắt nước sôi..." Thư Nhiên tính toán, mà đây chỉ là một phần.
Từ Thận trầm mặc một hơi: "Vương Đông nói? ”
Thư Nhiên gật gật đầu, lại áy náy nhìn hắn: "Là em hỏi, đừng trách anh Đông."
"Chỉ có vậy, không có khổ hơn." Từ Thận bảo đảm.
"Tốt nhất là thật sự không có." Thư Nhiên gật đầu không muốn hỏi nữa, tuy rằng có chút mất mặt, nhưng cậu quyết định ôm Từ Thận khóc trong chốc lát.
"Vậy thì…bây giờ ở trước mặt em anh không còn bí mật gì nữa."Từ Thận liếc Thư Nhiên đang kích động, tính toán nếu nói riêng lần sau nhất định phải khóc rống lên, không bằng dứt khoát cùng nhau lột [email protected], hắn xoay người, một phen bao phủ Thư Nhiên ở phía dưới: "Bí mật của em…có thể nói cho anh biết không?"
Thư Nhiên cứng đờ cả người, không dám nhìn ánh mắt Từ Thận, nhưng tránh né vài giây, cậu lại một lần nữa nhìn vào mắt Từ Thận, nếu như là bình thường, cậu nhất định sẽ tiếp tục giả ngu, nhưng hôm nay tương đối đặc thù, bầu không khí đã được bày ra rồi, Từ Thận cũng đã kể ra rõ ràng quá khứ thê thảm của mình, hình như không có lý do gì để tiếp tục giấu diếm nữa.
Tâm tình Thư Nhiên thay đổi, trước kia là không muốn nói, về sau là không dám nói, bây giờ nói sợ Từ Thận không tin, không có lo lắng linh tinh khác.
Thật ra hai người đã yêu nhau đến mức này rồi, cậu không lo lắng Từ Thận sẽ hại mình.
"Ai..." Cậu thở dài.
"Không muốn nói với anh hả?" Từ Thận thấp giọng hỏi.
"Không, " Thư Nhiên lau khóe mắt, hít một hơi thật sâu: "Em đang sắp xếp lại ngôn ngữ."
"Được, " Từ Thận nhẹ giọng nói, "Không cần vội, cứ thong thả."
"Vậy anh nằm xuống đi, để nhiệt độ trên giường tiêu tan.” Thư Nhiên hơi run lên, Từ Thận vội vàng nằm xuống ôm cậu thật chặt.
Thư Nhiên được một chiếc lò sưởi ôm vào lòng, rất nhanh đã ấm trở lại,nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta nói chuyện này trước đi, em nói chuyện này cho anh biết, anh đừng quá ngạc nhiên.
Trên đời này có đủ loại kỳ tích, thật sự không có gì lạ cả."
"Được," Từ Thận sờ sờ mặt vợ, ánh mắt chuyên chú: "Chỉ cần em là thật, còn lại chuyện gì anh cũng có thể chấp nhận."
Không biết vì sao, Thư Nhiên đột nhiên bị câu nói này làm cho rơi nước mắt, Từ Thận nhất định trước đó đã suy nghĩ rất nhiều đúng không?
Bỗng nhiên cậu hối hận, lẽ ra nên nói thật với Từ Thận sớm hơn, để người này không nghĩ ngợi lung tung.
"Đương nhiên em là thật, " Thư Nhiên đặt tay lên mu bàn tay Từ Thận, hít sâu một hơi, nói: " Thật ra anh đã đoán ra từ lâu, rằng em không phải Chu Định đúng không?"
Thư Nhiên nói xong, lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Từ Thận, chỉ thấy ánh mắt đối phương sáng quắc, gật đầu: "Ừ"
Quả nhiên, Từ Thận thông minh cẩn thận như vậy, đoán được chuyện không ổn cũng bình thường.
Tâm tình Thư Nhiên phức tạp cười khổ, đồng thời không khỏi cảm kích: "Nhưng anh vẫn không vạch trần em."
"Anh vạch trần em làm gì?" Từ Thận hôn mũi cậu một cái, cười tủm tỉm: " Anh không quan tâm em là Chu Định hay là Thư Nhiên, anh chỉ quan tâm em là gì của anh, có rời bỏ anh hay không.”
"Không sợ hả?" Thư Nhiên cố ý thấp giọng nói: "Nhưng cơ thể này đúng là của Chu Định."
Từ Thận vẫn cười: "Anh cũng đã chết mấy lần, em nghĩ anh còn sợ không?"
Được rồi, Thư Nhiên sờ sờ mũi, không thể so sánh can đảm với lão đại, " Thật sự không có gì đáng sợ cả, em cảm thấy Chu Định chính là kiếp trước của em, ngoại hình hai bọn em rất giống nhau." Cậu nhìn Từ Thận chăm chú lắng nghe, tiếp tục nói: "Tháng tư năm ngoái Chu Định...!bị đuối nước và chết trên sông, sau đó đầu thai chuyển thế tới 2001, sống đến năm 2022, rồi em bỗng nhiên xuyên vào Chu Định, tiếp tục cuộc sống của mình."
"Cho nên, em là tương lai?" Từ Thận mặt lộ ra kinh ngạc.
"Đúng, không ngờ tới chứ?" Thư Nhiên bật cười, rốt cục có loại cảm giác lúc này mới đúng, bằng không Từ Thận bình tĩnh đến mức làm cho cậu cảm thấy chuyện này rất không ổn, hình như chẳng có gì đáng kinh ngạc, cười một hồi cậu