"Được, nắm chặt thời gian, mấy ngày nữa hai bọn em đi rồi." Thư Nhiên dặn dò.
Trần Sâm hẹn Tiết Yến hôm nay đi ra ngoài ăn cơm xem phim, còn mua quà cho cô, sau đó quay lại tìm một quán trà ấm áp để trò chuyện và trao đổi thông tin với nhau.
Thành công hay không không quan trọng, đây là phép lịch sự.
Chuyện đầu tiên Trần Sâm muốn nói chính là, chuyện ba mình ở trong tù.
"Cô Tiết Yến, tôi cũng không muốn gạt cô, ông ấy còn 6,7 năm nữa mới ra tù, nhưng cũng không phải giết người phóng hỏa, ông ấy là tội phạm kinh tế."
Tiết Yến rất kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Trần Sâm thấy thế, còn tưởng rằng không thành, trong lòng cũng có hơi chua xót, cũng vì lý do này mà hắn không tìm được vợ.
Hoàn cảnh ba hắn như vậy, con gái nhà người ta ít nhiều cũng sẽ để ý.
"Không sao đâu," Trần Sâm hào phóng nói, "Chúng ta coi như là bạn bè, sau này hỗ trợ nhau trong công việc."
"Hả?" Tiết Yến hoàn hồn, vội vàng nói: "Không phải, snh Sâm, tôi chỉ là không biết an ủi anh như thế nào.
”
Cái này, hai mươi năm, ngẫm lại mà rùng mình.
Trong nhà chỉ còn lại cô nhi goá phụ, cũng không biết khó khăn như thế nào.
"À," Trần Sâm có chút ngạc nhiên, đã như vậy, hắn bèn tiếp tục nói: "Sau khi ba tôi vào tù, sinh kế trong nhà rất khó khăn, tôi và em trai tôi cũng lăn lộn một đoạn thời gian, nhưng đều đã qua cả rồi, bây giờ sạch bóng, không có gì đáng ngại.
”
Tiết Yến gật đầu.
"Sau này đưa mẹ tôi vào Bắc Kinh sẽ thanh tĩnh hơn." Trần Sâm nhìn cô: "Nếu cô để ý chuyện trước kia tôi lăn lộn đầu đường xó chợ thì cũng không sao, ông chủ Thư Nhiên rất cẩn thận, sẽ tìm cho cô một người tốt hơn."
"Tôi không ngại chuyện này, biết nhận lỗi là tốt rồi." Tiết Yến lắc đầu: "Sư phụ tôi đã từng nói, nhìn người phải nhìn người bên cạnh hắn, người bên cạnh tốt, thì tôi gả qua cuộc sống chắc chắn cũng sẽ tốt."
Trần Sâm ra ngoài lăn lộn, cũng là vì người bên cạnh chứ không phải bản thân hắn xấu xa.
"Cô không ngại là tốt rồi." Trần Sâm bưng ấm trà, rót thêm trà cho cô.
"Vậy, anh đã từng có phụ nữ chưa?"
Tiết Yến đỏ mặt hỏi: "Tôi không muốn dây dưa với người phụ nữ khác."
Bây giờ công ty đang sinh lời thế nào Tiết Yến biết rõ nhất.
Tuy nói tuổi tác Trần Sâm có hơi lớn nhưng cũng là thanh niên tài tuấn có tiền có ngoại hình, hẳn là được rất nhiều cô gái theo đuổi.
"Mười năm trước từng có một người, đã cắt đứt mười năm rồi, cô ấy đã lập gia đình." Trần Sâm nói: "Không có khúc mắc tình cảm, chuyện này cô yên tâm đi.
”
Lại nói một câu: “Đã nói đến thì phải chuyên tâm, nghiêm túc, không được phụ lòng người ta."
Tiết Yến suy nghĩ một hồi lại hỏi: "Vậy anh thích tôi hả? Nếu không phải tôi mà là một cô gái khác anh vẫn vui vẻ chứ?”
"Cái này không gạt cô." Trần Sâm cân nhắc một chút nói: "Chắc chắn không có cái tuyệt đối như yêu từ cái nhìn đầu tiên, chỉ có thể nói, tôi thích cách cô cho tôi cảm xúc."
Tiết Yến không nói gì.
"Anh em tôi và của nó đều bắt đầu như vậy, không có ngăn cản, bây giờ yêu đến chết đi sống lại." Trần Sâm nói.
"Là ông chủ Từ và ông chủ Thư sao?" Tiết Yến hỏi: "Hai người bọn họ có người yêu cũng bắt đầu như vậy hả? ”
"Đúng vậy." Trần Sâm vội vàng gật đầu.
"Cũng đúng, " Tiết Yến chưa từng yêu đương, bèn tin lời Trần Sâm: "Vừa thấy đã yêu đều là do nhìn trúng ngoại hình người ta, so với điều này tôi tin tưởng vào tính cách và tinh thần trách nhiệm hơn."
Trần Sâm khen ngợi: "Cô không ngây thơ chút nào."
Tiết Yến liếc hắn một cái, đây là lời khen hả.
Tất nhiên cô là một cô gái có chính kiến của riêng mình, nếu không cô đã không đến xin việc làm người mẫu.
"Ừm, vậy hai chúng ta cứ ở bên nhau đi." Tiết Yến ngượng ngùng nói.
"Được." Trần Sâm cười rộ lên, gắp cho cô một miếng trà bánh giải khát: "Nãy giờ chỉ lo nói chuyện, cô ăn cái này đi."
"Khụ," Tiết Yến cúi đầu, xấu hổ chuyển sang đề tài khác, "Anh Tuấn và chị Quyên cũng rất muốn tìm đối tượng nhưng lại sợ tìm được người không tốt, nghề nghiệp này của chúng ta, không biết còn tưởng không phải loại phụ nữ tốt lành gì."
"Đã ở thời đại nào rồi" Trần Sâm uống một ngụm trà: "Tôi còn có một người em trai, nhưng nó không nên thân."
"Ý anh là ông chủ Trần nhị sao?" Tiết Yến cũng nghe nói qua đối phương.
"Gọi nó là Khải tử là được rồi." Trần Sâm gật đầu: "Mới hai mươi hai, cả ngày không ra cái dạng gì, cũng không sợ cưới vợ rồi sống không tốt.”
Tiết Yến nói: "Ông chủ Thư cũng tầm khoảng 20, tôi thấy rất tốt.
”
Trần Sâm nói: "Cậu ấy rất tốt."
Cho nên Từ Thận cũng sống tốt, tựa như mẹ hắn nói, lấy đúng vợ vượng 3 đời.
Trần Sâm và Tiết Yến quyết định hẹn hò, Thư Nhiên là người biết đầu tiên, đồng thời Trần Sâm còn chuyển lời tiết Yến muốn tìm đối tượng cho các chị em của mình.
"Em sẽ làm được không?" Trần Sâm nói.
"Em sẽ cố gắng, nhưng không dám cam đoan." Thư Nhiên thở dài: "Đều do anh Khải không chịu hăng hái tranh giành."
Trần Sâm thấu hiểu sâu: "Ừm.
”
Nhưng cũng không phải như vậy, không tốt thì cũng không dám tùy tiện giới thiệu cho người ta, lỡ như sống không tốt, lương tâm người mai mối cũng sẽ bất an.
Sau khi Thư Nhiên biết, người chung quanh cũng biết Tiết Yến và Trần Sâm đang hẹn hò, nhất thời mọi người đều muốn thoát kiếp độc thân.
Phỏng chừng chỉ có Tạ Nguyên là người duy nhất không động đậy, dù sao cũng không có người thích anh, cho dù có hảo cảm nhưng hiểu sâu một chút chắc chắn sẽ không thích nữa.
Hơn nữa, anh cũng không dám để người khác tìm hiểu.
Chuyện trong lòng Tạ Nguyên không giải quyết được bèn hóa thành cảm hứng, điên cuồng làm thiết kế.
"Anh Nguyên," Mùa xuân sắp đến, mọi người đều sắp có người yêu cả rồi, Thư Nhiên cũng không biết an ủi Tạ Nguyên như thế nào, đành phải tìm anh nói chuyện: "Em có cảm hứng không biết biểu hiện ra như thế nào, có thể tâm sự không?"
"Cảm hứng gì?" Tạ Nguyên hỏi.
"Muốn có một bộ trang phục sinh viên gợi cảm, khụ," Thư Nhiên nói, "Anh kết hợp giữa s3xy và học sinh, có khó khăn không?" ”
"Ai mặc?" Vương Nguyên nói: "Không khó, đây là thế mạnh của anh.
”
"Em mặc." Thư Nhiên nói.
"Ha?" Tạ Nguyên không thể tin nhìn Thư Nhiên, trong vòng một giây, đầu óc anh không biết hiện lên bao nhiêu câu chuyện: "Em..."
"Đừng nghĩ lung tung, em không giống anh." Thư Nhiên vội vàng nói.
"Mặc cái này sẽ gây nghiện." Tạ Nguyên nhìn cậu: "Đừng nói anh không cảnh cáo em, giả trang không chỉ có 0 lần, sau này sẽ là vô số lần."
"Anh không hiểu đâu, chỉ cần thiết kế là được." Thư Nhiên không muốn giải thích nhiều với anh, đây không phải là trang phục, đây là tình thú.
"Được rồi, cái này quá đơn giản." Tạ Nguyên cầm bút lên trên giấy trắng nhanh chóng phác họa: "Muốn gợi cảm, nhất định phải thêm một chút phong cách trung tính, thuần nam tính...!Gợi cảm không phải là không thể, nhưng là vóc dáng của em không thể chống đỡ được.
Đàn ông như anh Thận mới có thể đi theo phong cách nam tính gợi cảm.
”.
Ngôn Tình Cổ Đại
"Đúng vậy, anh ấy khoác bao tải cũng gợi cảm." Thư Nhiên nói.
"Cho em thêm chút vải mỏng, tạo cảm giác không gian." Tạ Nguyên không hổ là chuyên nghiệp, rất nhanh đã vẽ xong: "Đại khái như vậy được không? ”
"Cái này, có quá bảo thủ phải không?" Thư Nhiên do dự một chút nói: "Dù sao cũng là mình mặc trong phòng, anh không ngại bỏ tam quan của mình xuống chứ…"
"Phì..." Tạ Nguyên trực tiếp cười phun, sau đó trừng mắt nhìn cậu, xem cậu có phải đang nói giỡn với mình hay không.
"Ừm, anh không nghe lầm." Thư Nhiên cho anh một ánh mắt khẳng định.
"Bỏ tam quan xuống, cũng được.
" Tạ Nguyên do dự: "Nhưng cho em xem bức vẽ đó, hình tượng của anh trong lòng em sẽ bị hủy hoại mất."
"Em còn mặc bộ đồ đó, " Thư Nhiên chỉ vào chính mình: " Em có hình tượng trong lòng anh không?"
Tạ Nguyên ngẫm lại cũng đúng, anh đánh giá Thư Nhiên từ trên xuống dưới: "Ông chủ Thư, không ngờ em biết chơi như vậy, trách không được lúc trước là lão thần ở đây."
So với mặc đồ nữ có là cái gì?
"..." Thư Nhiên muốn nói mình