"Xin chào, chúng ta vào bên trong nói đi." Vì không để xảy ra bạo loạn, Thư Nhiên rất nhanh đã mời Trịnh Thạc vào phòng làm việc của mình.
Sau khi ngồi xuống, Trịnh Thạc đi thẳng vào vấn đề: "Ông chủ Từ có ở đây không? Tôi muốn gặp nó.
”
"Tôi biết ông đến gặp anh ấy," Thư Nhiên ngồi trên ghế ông chủ, mặt cười trong lòng không cười hỏi: "Nhưng tại sao ông lại gặp anh ấy? Tại sao ông phải gặp anh ấy? ”
Trịnh Thạc sửng sốt, từ khi ông giàu sang tới nay, bản thân luôn ở vị trí cao, đã có rất ít người nói chuyện với ông như vậy, nhưng ông nhanh chóng cười cười nhịn xuống.
Dù sao nơi này cũng là Thượng Hải, không phải địa bàn của ông, người đối diện cũng không phải người bình thường.
Vị đối tác của Từ Thận này, rất lợi hại.
"Cậu hẳn là đã nhìn ra, giữa tôi và ông chủ Từ có thể có quan hệ huyết thống..." Trịnh Thạc vừa mở miệng đã làm cho Thư Nhiên cực kỳ khó chịu, cho rằng mình làm ba thật đấy à?
"Có thể? Ai có thể chứng minh? "Thư Nhiên cắt đứt lời nói của ông, "Hơn nữa hiện tạo ông chủ Từ sống rất tốt, quan hệ huyết thống cũng chẳng thiếu, chẳng cần vẽ vời cho thêm chuyện để đi chứng minh gì đó, người nhàn rỗi vẫn luôn chờ đợi đến nhận thân nhận thích đấy."
Trịnh Thạc lập tức bật cười: "Tôi không thiếu tiền, không phải đến để dính chút hào quang của nó."
Thằng ranh con khinh thường người khác, cho rằng Từ Thận móc đâu ra thân thích hay sao?
"Tốt nhất là không thiếu tiền" Vẻ mặt Thư Nhiên ngạo mạn, hếch cằm nói: "Vậy đi đâu thì đi đi, anh ấy sẽ không gặp ông đâu."
"Cậu là ai, dựa vào cái gì mà quyết định thay nó?" Trịnh Thạc trầm mặt hỏi.
"Tôi là ông chủ của anh ấy, tôi có quyền quyết định." Thư Nhiên cười tủm tỉm nói bậy bạ, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ rất đáng ăn đòn.
Ông chủ?
Dựa vào thân phận này có thể trói chặt Từ Thận hay sao?
Trịnh Thạc cảm thấy hơi buồn cười, một doanh nhân thành đạt, sao có thể nói ra lời ngây thơ này cơ chứ.
"Thứ cậu cho nó, tôi cũng có thể cho nó được." Trịnh Thạc có chút tiếc nuối nhìn người trẻ tuổi trước mắt, có năng lực nhưng quá cuồng vọng, sử dụng loại thái độ này đối đãi đối tác, sẽ không lâu dài: "Nếu muốn so sánh xem ai giàu hơn thì đến tột cùng tôi có bao nhiêu tài sản, cậu có biết không?"
"Tôi quan tâm ông có bao nhiêu tài sản làm gì." Thư Nhiên cười cười: "Cho dù ông có táng gia bại sản, cũng đừng mơ tưởng người ta sẽ để ý đến ông, Diệp Hành tiên sinh.
”
Bị người ta nói toạc ra tên từng dùng, lông mày Trịnh Thạc nhướng lên, lúc này mới một lần nữa nhìn kỹ người trẻ tuổi trước mắt, trầm giọng nói: "Cậu biết bao nhiêu? ”
Thư Nhiên ngay cả trả lời cũng không muốn trả lời.
"Bởi vì nó hận tôi sao?" Trịnh Thạc giật mình, giải vây cho bản thân, "Nhưng tôi căn bản không biết sự tồn tại của nó.
”
"Cho nên " Thư Nhiên nói, "Bây giờ biết rồi thì tới hái trái cây của người khác à?"
Trịnh Thạc nở nụ cười, khiến Thư Nhiên ngẩn người, bởi vì thật sự rất giống Từ Thận, nhưng khí chất không giống, người đàn ông trung niên trước mắt này vừa nhìn đã biết là người bụng dạ nguy hiểm, ích kỷ tự lợi, không từ thủ đoạn.
"Tôi không có ý muốn lấy được gì từ trên người nó, cậu thanh niên, địch ý của cậu đối với tôi quá nặng, cẩn thận phản tác dụng."
"Ông lo cho mình đi, " Thư Nhiên nói, "Thật ra ông biết, ông chả có tư cách gì để nói về anh ấy cả, không phải tất cả mọi người đều quan tâm ông, là ông quá tự cao, ông nên soi gương lại đi."
"Cậu," hết lần này đến lần khác bị trào phúng và chỉ trích, Trịnh Thạc rốt cục không nhịn được nữa, đứng lên vẻ mặt căng thẳng cảnh cáo: "Nể mặt cậu là bạn của Từ Thận, tôi không so đo với cậu, nhưng xin cậu tôn trọng một chút, tôi tốt xấu gì cũng là bề trên của cậu.
”
"Ta cũng không có loại bề trên thích làm ba người ta, " Thư Nhiên cũng đứng lên, tuy rằng cậu không cao bằng đối phương nhưng khí thế không thể thua, cậu giơ ngón tay lên cửa tỏ vẻ: "Muốn tôn trọng thì đi ra cửa rẽ trái, cám ơn, không ai bức bách ông tới nơi này tìm chuyện khó chịu."
"Được, chúng ta chờ xem, " Trịnh Thạc cầm mũ, khuôn mặt âm trầm: "Tôi sẽ tự đi gặp nó, hừ! ”
Nhìn theo Trịnh Thạc hừ nhẹ một tiếng rời đi, Thư Nhiên đứng tại chỗ nắm chặt nắm tay, biểu cảm trên mặt cũng rất khó coi, cậu biết mình không nên nhất thời gây sự kết thù với Trịnh Thạc, nhưng cậu không muốn cho ông ta thái độ tốt chút nào.
Cứ chờ xem có được không.
Sau này ai mới là người đứng đầu danh sách phú hào, còn chưa biết được.
Trịnh Thạc đi chưa được một tiếng đồng hồ, Từ Thận đã làm xong việc bên ngoài trở về nhà.
Từ Thận bước vào tòa nhà văn phòng đã nhạy bén phát hiện, không khí có chút khó hiểu, tất cả mọi người đều là người quen thường xuyên gặp nhau, sao hôm nay lại giống như lần đầu tiên quen biết hắn, vài đôi mắt nhìn hắn mang theo ý đánh giá.
Vào phòng làm việc của hai người bọn họ cũng vậy, Thư Nhiên giống như quả cà bị dập, ngồi trên ghế xoa trán.
"Đang phiền chuyện gì thế?" Từ Thận xách đồ ăn ngon đặt lên mặt bàn, phát hiện mình một lòng tiến vào tìm Thư Nhiên, quên chia đồ ăn ra cho mọi người.
Thư Nhiên bị hắn làm cho hoảng sợ, sau đó lắp bắp hỏi: "Anh về rồi hả?"
Trên đường không gặp Diệp Hành chứ?
"Ừm, em bị sao vậy?" Từ Thận quay đầu lại nhìn thoáng qua ngoài cửa, lại quay lại lo lắng nhìn Thư Nhiên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: "Mọi người kỳ lạ quá."
Xem ra là không có gặp được, Thư Nhiên thở phào nhẹ nhõm, chần chờ nói: "Cũng không có gì, chỉ là vừa rồi có người đến tìm anh."
"Ai?" Từ Thận chậm rãi cởi găng tay da ra, xách ấm đun nước đổ nước vào ly, đưa cho Thư Nhiên: "Trời lạnh da môi khô, uống nhiều nước nóng chút ”
Thư Nhiên nhận lấy nước, nói: "Là Diệp Hành, em đã đuổi ông ta đi rồi.
”
Động tác Từ Thận rót ly nước thứ hai dừng lại, sau đó tiếp tục, uống một ngụm mới nói: "Đuổi đi là được rồi."
"Ừm." Thư Nhiên cẩn thận quan sát xem hắn có cảm xúc dao động gì hay không.
"Làm gì?" Từ Thận mỉm cười, trong lòng biết vợ đang lo lắng cho mình, hắn nói một câu: "Người không liên quan, anh không có ảnh hưởng gì.
”
"À." Thư Nhiên gật đầu.
"Lại cứ coi anh như trẻ con đấy hả?" Từ Thận tiến lại gần, nắm cằm Thư Nhiên hôn, trao đổi hơi thở ngắn ngủi.
Nụ hôn ngắn nhưng sâu này thực sự khiến Thư Nhiên có chút đỏ mặt.
" Anh chụt xong phát là bỏ chạy á hả."
"Vậy em còn muốn anh chụt bao nhiêu phát?" Từ Thận nghe vậy cười khẽ, ngồi ở trên bàn làm việc lại tiến lên hôn một cái, dù sao cũng là văn phòng: “Được, em muốn hôn anh nữa thì về nhà tiếp tục."
"Chẳng lẽ không phải anh muốn hôn em nhiều hơn sao?" Thư Nhiên liếc hắn một cái, ngồi trở lại ghế, cầm lấy đồ Từ Thận mua ăn.
"Vâng," Từ Thận dịu dàng nói, nhặt một phần đồ ăn: "Anh lấy đi chia cho mọi người."
Nhân viên được Từ Thận chia đồ ăn cũng không có gì ngạc nhiên, mỗi lần chỉ cần ông chủ Thư ở đây, bọn họ đều được chia chút đồ ăn ngon.
Ông chủ Từ cẩn thận săn sóc ông chủ Thư của họ đến mức khiến người ta hâm mộ.
Trịnh Thạc nhiều lần trắc trở, khó khăn lắm mới nghe được số điện thoại cố định trong nhà Từ Thận, sáng sớm người ta còn chưa ra khỏi cửa đã gọi điện thoại tới.
Lúc này Từ Thận quả thật còn chưa ra khỏi cửa, hắn đan nấu điểm tâm cho Thư Nhiên trong phòng bếp.
Vừa rồi Thư Nhiên nói miệng hơi nhạt, muốn ăn trứng lòng đào, giờ phút này hắn đang chuyên tâm nhìn chằm chằm trứng chiên trong nồi, cẩn thận canh lửa, đương nhiên không có thời gian rảnh đi trả lời điện thoại trong thư phòng.
"Nhiên Nhiên, nhận điện thoại đi." Giọng của Từ Thận không lớn, nếu Thư Nhiên nghe thấy nhận là được, nếu không nghe thấy không muốn đứng lên thì thôi bỏ qua.
Thư Nhiên đứng dậy, ngáp một cái lắc lư đi tới thư phòng, ngồi ở trên ghế da nhấc điện thoại: "A lô?"
Giọng Thư Nhiên trong điện thoại cũng không xa lạ gì: "Sao lại là cậu?"
Thư Nhiên đối với giọng