"Không trách anh." Lúc này Thư Nhiên mới hoàn hồn, ngước mắt lên nhìn Từ Thận một cái, vội vàng cắt đứt suy nghĩ của hắn: "Nói cái gì vậy, anh mà nghĩ như thế thì em sẽ giận đấy."
"Được được được được, anh không nghĩ như vậy nữa." Từ Thận lập tức nói.
“Bây giờ là năm 1987,” Thư Nhiên đếm ngón tay, “Một, hai, ba… em nhớ rõ còn có ba năm, chúng ta cũng không tính là bệnh điên, còn có mười năm nữa, trong nước cũng không tính là phạm tội.
”
"Lúc trước em đã nói qua rồi, " Từ Thận nở nụ cười: " Anh chờ, mười năm cũng không xa, chớp mắt sẽ qua."
"Ừm, " Thư Nhiên gật đầu: "Lúc em đến mới là năm 83, bây giờ chớp mắt đã bốn năm trôi qua rồi, mười năm rất nhanh sẽ đến thôi."
"Bây giờ anh dựa vào tương lai em nói, trong lòng tràn ngập chờ mong." Từ Thận biết tương lai của mình và Thư Nhiên sẽ rất tươi sáng, trên con đường này bọn họ sẽ không bao giờ chia lìa.
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt kiên định, đúng vậy, nắm tay nhau từ từ đi qua.
Trong ba năm cuối cùng của những năm 80, điều mà Thư Nhiên nhớ nhất là sự xuất hiện của điện thoại di động và máy tính, điện thoại di động cuối cùng đã xâm nhập vào thị trường trong nước, mặc dù mẫu mã có hạn và kiểu dáng tương đối cồng kềnh, nhưng có mà sử dụng là được.
Máy tính được nhập khẩu từ nước ngoài, vài chục ngàn nhân dân tệ một máy tính xách tay, Thư Nhiên mua về chỉ để viết bản thảo cho rảnh tay.
Lần đầu tiên gặp gỡ các thiết bị điện tử này, Từ Thận không biết cách dùng.
Thư Nhiên dạy hắn cách vận hành.
Nhưng thực tế thì hai người bọn họ cũng không dùng điện thoại di động nhiều, liên hệ bên ngoài có điện thoại cố định là đủ dùng rồi.
Nhưng có một cái hay chính là bây giờ có thể lựa số điện thoại, hai người bọn họ bỏ ra chút tiền, chọn hai số đôi rất phù hợp.
Trước khi bước vào thập niên 90, Thư Nhiên với tốc độ mỗi năm xuất bản hai quyển sách, còn hoàn thành việc viết loạt sách "Kỷ nguyên lạc lối.".
Bộ sách này của cậu trở nên phổ biến trên toàn quốc, sau khi hoàn thành toàn bộ cuốn sách của mình thì ngay lập tức có một nhà xuất bản nước ngoài muốn dịch tiểu thuyết của cậu để xuất bản, hiện vẫn đang liên lạc.
Ngoại trừ lời mời của nhà xuất bản, còn có lời mời do một đạo diễn phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng nước ngoài mời, hiện nay ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình nước ngoài đã cực kỳ phát triển, hiệu ứng cũng rất tốt, nhưng Thư Nhiên nhất định không đồng ý, sách của cậu để lại cho cậu quay.
Mặc dù cậu biết, giao cho đội ngũ đạo diễn nổi tiếng khai đao có thể sẽ quay tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng cậu cam tâm tình nguyện.
Dù sao bây giờ cậu cũng không thiếu tiền, mấy năm nay đầu tư khắp nơi, làm công nghiệp, bọn họ đều đã giàu có một phương.
Cùng với đó là toàn bộ đội ngũ càng ngày càng kém, quan hệ giữa các cá nhân càng ngày càng phức tạp, cho nên năm 91 này, do Thư Nhiên đề xuất chia một phần tài sản để làm rõ ràng hơn tỷ lệ nắm giữ cổ phần giữa các cổ đông.
Lần này mời một đội ngũ luật sư, thanh lý suốt một tháng mới phân chia được số liệu rõ ràng.
Cuộc họp cũng đã diễn ra rất lâu, không phải là không thể nói chuyện, chỉ là tương đối phức tạp.
Thực ra đến bây giờ cũng không ai hiểu, tại sao phải phân chia rạch ròi như vậy?
Mỗi quý tính tổng thu nhập, sau đó phân chia bình quân không được hay sao?
Rất bớt việc mà!
Lý do Thư Nhiên đưa ra là: "Mọi người cũng lớn tuổi rồi, cần phải kết hôn, sinh con, đến lúc đó nhiều người nhất định sẽ càng thêm phức tạp, chi bằng bây giờ phân biệt rõ ràng."
"Chúng tôi còn tưởng rằng hai người muốn tách riêng chúng tôi ra." Mọi người nghe xong lời Thư Nhiên nói lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở bên nhau hợp tác lâu như vậy, bỗng nhiên muốn tách ra, mọi người sẽ rất không quen.
"Chúng ta sẽ không phân chia ra riêng chứ?" Lo lắng nhất chuyện phân chia nhất chính là Trần Khải, tất cả mọi người đều thành đôi kết hôn sinh con rồi, nếu như người độc thân như hắn bị bỏ lại, vậy có vẻ đáng thương biết bao!
Giang Phàm cũng là người độc thân, tình trạng câc mối quan hệ của họ vẫn chưa thay đổi, đúng như Thư Nhiên đã nói, họ phải bắt đầu suy nghĩ về điều đó.
Con của Trần Sâm đã đi học mẫu giáo rồi, bọn họ cũng sắp ba mươi tuổi, nhưng họ không biết khi nào mới gặp được tình yêu đích thực.
Chuyện thay đổi nhận thức này không phải không liên quan tới Thư Nhiên, cả ngày Thư Nhiên nói bọn họ tuổi trẻ độc thân là kim cương, tuổi này có tiền như thế, tình yêu tha thiết chỉ là một phần mà thôi.
Tận mắt chứng kiến hai đôi tình nhân ân ái bên cạnh, bọn họ cũng vô cùng khát vọng gặp được người trong lòng mình.
"Hẳn là không phải chứ?" Hắn nhìn Thư Nhiên, giống như Thư Nhiên là trụ cột.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Thư Nhiên cười nói: "Chia ra rồi, em còn bắt các anh làm việc như thế này sao?"
Bản thân cậu lại không tham dự vào công việc, tách ra thì Từ Thận phải làm việc một mình, cậu còn lâu mới làm như thế.
Từ Thận cười nhìn vợ, đúng vậy, Thư Nhiên chính là trụ cột của bọn họ.
"Sắp tan học rồi." Trần Sâm nhìn đồng hồ: "Tiếp tục nói chuyện đi, lát nữa tôi còn phải đi đón con tan học.
”
"Đón đứa nhỏ đi, hai người để một người ở chỗ này là được rồi, đón đứa nhỏ không cần hai người cùng đi chứ?" Thư Nhiên nhìn Tiết Yến.
"Vậy tôi đi đón đi." Tiết Yến cười nói, đứng dậy hỏi chồng chìa khoá xe: "Anh tiếp tục họp đi, hai mẹ con em chờ anh trở về ăn cơm."
"Cũng được." Trần Sâm đưa chìa khóa xe cho vợ: "Lái xe cẩn thận một chút.
”
"Biết rồi." Tiết Yến nói với mọi người: "Vậy tôi đi trước, mọi người từ từ nói chuyện.
”
Chuyện còn lại cũng không nhiều, sau khi thảo luận xong, Từ Thận hỏi Trần Sâm: "Khi nào đi đón chú Trần, nhớ gọi bọn em."
TTrần Thanh Sơn bị nhốt hai mươi năm cuối cùng cũng đã được ra tù.
"Còn có một tuần." Trần Sâm gật đầu, "Tôi sẽ gọi hai người."
"Chờ mong ngày đó." Thư Nhiên cười nói.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Viên gia ở Nam thị vẫn luôn bị bọn họ đè ép, bởi vì không theo kịp thời đại phát triển, hiện tại đã không còn là đầu tàu số một số hai, thậm chí cũng không vào được top 3.
Trần Thanh Sơn ra tù nhìn thấy những thứ này, hẳn là sẽ rất vui.
Trong tù, Trần Thanh Sơn đang trải qua những ngày cuối cùng chấp hành án phạt tù, tâm tình của ông vô cùng bình thản, mấy năm nay bên ngoài thay đổi, còn có những thay đổi trong nhà, mỗi lần người nhà đến thăm đều nói cho ông biết.
Ban đầu, người nhà đến thăm ông chẳng nói gì nhiều, chỉ nói mọi thứ trong nhà vẫn rất tốt, bảo ông đừng lo lắng, nhưng ông biết làm sao có thể tốt được đây?
Trần Thanh Sơn có thể đoán được sau khi ông vào tù thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Khi đó mấy đứa nhóc nhà ông còn quá nhỏ, làm sao có thể giữ được gia nghiệp, nếu phán ba năm năm năm thì còn được, người khác ít nhất sẽ cố kỵ cái gai này của ông, không dám làm gì, nhưng là hai mươi năm đây, chờ ông ra tù mọi chuyện cũng đã thay đổi, ai còn sợ ông nữa!
Trần Thanh Sơn vẫn luôn chờ đợi, hai đứa con trai của ông chịu khổ chịu cực đủ rồi, một