Trần Khải bắt rất nhiều cá, đủ cho mọi người ăn hai bữa no.
Nấu ăn luôn là thế mạnh của nhiều ông chồng trong gia đình, khi bọn họ bận rộn đầu đầy mồ hôi, vợ phụ trách ở bên cạnh quan sát.
Thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán cho họ, nói một vài lời khen ngợi, là đám đàn ông bọn họ lại vui vẻ nấu ăn.
Phương Tiệp nói chuyện với họ mới biết, hóa ra trong gia đình của họ đều là đàn ông nấu ăn, cô rất ngạc nhiên, cũng là gia tài vạn phú, Phương Tiệp nói: "Ba tôi chưa bao giờ vào bếp.
”
Trần Khải khéo léo lật cá nướng: "Đó cũng là chuyện bình thường, rất ít đàn ông biết nấu ăn, chúng tôi ở đây cũng chỉ có hai người họ ngày nào cũng nấu cơm cho vợ."
Lúc hắn nói hai người họ, chỉ chỉ Trần Sâm và Từ Thận.
Nói xong bản thân còn chưa phát hiện ra vấn đề gì.
Những người còn lại căng thẳng kinh hãi nhìn Trần Khải, sợ cái miệng vốn mất não của hắn tiếp tục nói ra gì đó khiến ta khiếp sợ.
Khó khăn nhất chính là Phương Tiệp, theo lý thuyết cô hẳn là kinh ngạc hỏi một câu, ông chử Từ có vợ hả? Sao tôi chưa từng nghe nói vậy chứ?
Nhưng bầu không khí sẽ rất lạ nếu hỏi như thế, không hỏi cũng rất kỳ quái.
Cho nên nói, Trần Khải thật sự là…
Suy nghĩ một hồi, Phương Tiệp vẫn thở dài, hỏi: "Ông chủ Từ có vợ hả? Sao tôi chưa từng nghe nói qua vậy?"
"Anh ấy có." Thư Nhiên giúp trả lời, không hổ là gừng càng già càng cay, khuôn mặt không thể nhìn ra khác thường nào, "Yêu nhau lắm, ở cạnh nhau nhiều năm rồi, chỉ là tạm thời không công khai, người ngoài không biết.
”
"..." Phương Tiệp không đoán được rằng đối phương đã mặc định trong lòng cô biết rồi, hay là trắng trợn đi trên dây trước mặt cô, bất kể cái nào đều khiến người ta rất bội phục, cô cười cười: " Hâm mộ ghê."
"Hâm mộ cái gì, ngày nào anh ấy cũng vây quanh vợ ảnh." Trần Khải nhìn Từ Thận, liều mạng cười nhạo nói: "Trước kia oai phong lẫm liệt, hiện tại thay đổi rồi, tôi cũng sắp không nhớ ra trước kia anh ấy như thế nào."
"Mày có năng lực" Từ Thận rũ mắt dùng đũa, cẩn thận chọn gỡ xương cá, chậm rãi nói: "Sau này cưới vợ, có bản lĩnh mày đừng để đối phương cứ luôn vây quanh mày, bằng không..."
"Bằng không gì?" Trần Khải nhìn chằm chằm miếng thịt cá đã nấu trong tay Từ Thận.
"Bằng không, " Từ Thận bỏ cá vào bát tương trước mặt Thư Nhiên xong mới nhìn Trần Khải cười nhạo: "Quên đi, mày không có vợ.
”
Mọi người phì một tiếng, đều cúi đầu không dám cười ra, cái này cũng quá tổn thương.
"Anh..." Trần Khải thẹn quá hóa, không dám giận.
Dù sao cũng là hắn cũng cười nhạo Từ Thận trước.
"Có thể ở cạnh vợ, sẽ rất hạnh phúc." Phương Tiệp hòa giải, không đành lòng nhìn Trần Khải một mình xấu hổ, sau đó cô bất đắc dĩ chuyển đề tài: "Cá chín chưa? ”
Trần Khải vội vàng gật đầu: "Chín rồi, tôi gắp thịt cho chị ăn."
Chỉ thấy hai tay hắn mỗi tay cầm một cái đũa, rất khéo léo tách thịt cá và xương ra: “Chấm tương, cẩn thận hóc xương cá”.
"Cám ơn." Phương Tiệp không thể chờ đợi được muốn nếm thử món cá do Trần Khải nướng.
Vị rất ngon, cá nuôi ở nước suối trên núi không có mùi tanh.
Phương Tiệp vừa ăn, trong đầu vừa nhớ lại cánh tay rắn chắc của thanh niên câu cá, ánh mắt chuyên chú, còn có sau khi săn bắn thành công thì lập tức nở rộ nụ cười vui sướng.
Mọi người đều nói chuyện phiếm, để ý đến người yêu của mình, thỉnh thoảng nói với Phương Tiệp vài câu, nhưng không có ai nói chuyện với Trần Khải, Phương Tiệp đành phải nói chuyện với hắn…
Mấy người bí mật câu thông, len lén nhìn mà vui vẻ ở trong lòng.
Ăn uống đầy đủ, tất cả mọi người đều buồn ngủ.
Thư Nhiên chọc chọc eo Từ Thận, nhỏ giọng nói: "Đi dựng lều trại đi, em muốn ngủ.
”
"Ừm, anh đi ngay đây." Hắn lập tức đứng dậy dựng lều.
Bọn Trần Sâm thấy thế cũng bắt tay vào làm, vội vàng dựng lều trại cho vợ nghỉ ngơi.
"Ừm, để tôi dựng giúp chị." Trần Khải quay đầu nói với Phương Tiệp bên cạnh một tiếng rồi đứng dậy nhanh chóng rời đi, cũng không cho người ta cơ hội từ chối.
Mảnh đất trống này rất rộng lớn, mấy người tùy tâm, lựa chọn vị trí mình mong muốn.
Từ Thận chọn một bên, xung quanh không có ai.
" Trắng trợn thế, anh không sợ cô Phương nhìn ra đấy à?" Thư Nhiên xa xa nhìn thấy động tác tao nhã của Từ Thận, vội vàng tới nhắc nhở một tiếng.
"Em sợ hả?" Từ Thận khiêu khích liếc cậu một cái.
Trắng trợn thì làm sao, đi ra ngoài chơi còn phải cố kỵ này kia, hắn chẳng thèm sợ.
"Cũng không phải sợ", Thư Nhiên nhìn lên bầu trời, vẻ mặt phức tạp: "Em chỉ không quá tin anh Khải có thể theo đuổi được người ta.
”
Nếu không theo đuổi được thì sao?
Bí mật của hai người bọn họ đặt ở trong tay Trần Khải, thật sự chẳng yên lòng chút nào.
"Nhiều người trợ giúp vậy mà không theo đuổi được." Từ Thận cười cười, không nói tiếp, nhưng ánh mắt hơi lạnh đã nói rõ hết thảy.
Nếu Trần Khải thật sự không chịu hăng hái tranh giành thì ít nhất cũng phải đánh một trận ác liệt.
Thư Nhiên không kìm được mà run rẩy, trong lòng lo thay cho Trần Khải!
Ngoài mặt, Từ Thận vẫn dựng hai cái lều trại, một trong số đó dùng để để hành lý, dù sao cũng không biết buổi tối có thể đột nhiên mưa hay không.
Thư Nhiên nằm vào một lều, không gian rất rộng rãi, hai người ngủ hoàn toàn đủ.
"Ôi..." Leo núi khiến người ta mệt kinh, sau khi nằm xuống cả người thoải mái.
Ngay sau đó, Từ Thận cũng chui vào, ngồi ở đó, đầu tiên là mở ấm nước uống vài ngụm nước, sau đó quay đầu dịu dàng hỏi Thư Nhiên: "Khát nước không? Em muốn uống không?
"Vừa uống." Thư Nhiên lắc đầu.
"Ừm." Từ Thận bỏ bình nước xuống, cởi áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, lộ ra thân thể rắn chắc.
"Nóng vậy sao lại không đi tắm." Thư Nhiên hỏi.
"Bên ngoài có người, để tối rồi mới tắm." Từ Thận không thèm để ý cười cười rồi nằm xuống bên cạnh Thư Nhiên, từ khi hắn hứa với Thư Nhiên, lúc có người tuyệt đối không cởi qu.ần áo, hắn vẫn luôn tuân thủ, dù nóng đến đâu cũng không cho người ngoài xem.
Những người khác đều không có lo lắng này, nằm trong lều có thể nghe thấy tiếng bọn họ ở bên ngoài nghịch nước, vừa nói vừa cười, cậu nghĩ có phải mình cà Từ Thận quá mức bảo thủ hay không?
Thật ra...!Thỉnh thoảng cũng có thể phá lệ, mát mẻ mà.
"Anh Thận," Thư Nhiên rục rịch, chọc chọc cánh tay Từ Thận: "Em cũng muốn ra ngoài nghịch nước.
”
Từ Thận lập tức mở mắt ra, đôi mắt đen nháy nhìn cậu.
"Không được hả?" Thư Nhiên khịt mũi.
"Buổi tối lại đi." Từ Thận tiến lại gần hôn cậu một cái: " Chẳng phải em buồn ngủ hả? Ngủ trước đi."
"Được rồi." Nhìn nhau một lát, Thư Nhiên ngoan ngoãn không phản đối nữa.
"Ngoan." Môi Từ Thận in trên trán cậu,trong mắt tràn đầy tình ý.
Suy nghĩ một hồi, Thư Nhiên cũng cởi áo của mình ra, ôm Từ Thận ngủ.
"Anh đổ đầy mồ hôi hoàn toàn là do em đấy.." Từ Thận thấp giọng khiếu nại, lại ôm chặt lấy cục cưng làn da nhẵn nhụi trắng nõn nhà mình.
Sau khi màn đêm buông xuống, mọi người chơi mệt rồi, nhao nhao trở lại lều trại thay quần áo.
Lúc này, Thư Nhiên cùng Từ Thận mới chậm rì rì đi ra.
"Hai người tỉnh ngủ rồi sao?" Trần Sâm nói: "Chúng tôi tắm cả rồi, chuẩn bị lửa trại uống rượu tán gẫu đây, hai người nhanh đi tắm đi."
"Được." Từ Thận đáp một tiếng, dẫn Thư Nhiên đi tới thác nước.
Chỗ đầm nước bên lửa trại không thấy.
Sau khi xuống nước, cánh tay Thư Nhiên lập tức quấn lấy cổ Từ Thận, cánh tay Từ Thận cũng ôm lấy Thư Nhiên, hai người hôn nhau say đắm bên thác nước.
Dần dần, dòng suối mát mẻ cũng không tiêu diệt được ngọn lửa cháy trong lòng.
Từ Thận nóng rực, giống như là dung nham vừa mới phun trào từ miệng núi lửa, đối lập với nước lạnh xung quanh tạo thành một sự tương phản rõ nét, mang đến cho Thư Nhiên cảm giác mãnh liệt vô cùng.
Nếu không có so sánh nước lạnh, không biết nhiệt độ này đáng sợ như nào.
Đáng sợ đến mức cậu tưởng mình và Từ Thận sẽ phát sinh chuyện gì đó ở đây, nhưng như vậy quá điên cuồng, nếu Từ Thận thật sự muốn, cậu nhất định sẽ cự tuyệt.
May là Từ Thận còn có lý trí, ôm cậu hôn một hồi lâu, để cậu ngồi bên tảng đá nghỉ ngơi, bản thân trở về dưới thác nước tắm rửa xông đi phần khô nóng kia.
Thư Nhiên cười khẽ, hai chân dài chậm rãi chơi đùa trong nước,có lúc nổi sát vào nhau, có lúc lại dùng đầu ngón chân hất nước bắn tung tóe.
Cho dù tầm nhìn không cao, cậu cũng đoán được, chắc chắn giờ phút này Từ Thận đang nhìn chằm chằm mình.
Quả nhiên, không bao lâu sau Từ Thận một lần nữa bế cậu vào trong nước tiếp tục hôn.
"Em dụ dỗ anh." Từ Thận hít một hơi, cúi đầu nói.
"Đúng thì sao?" Thư Nhiên nhỏ giọng hừ một câu, cậu dựa lưng vào tảng đá, may mà đá ở đây đã được nước suối gột rửa qua năm tháng, toàn bộ mặt ngoài đều bóng loáng, không hề sần sùi.
"Anh không nhịn được." Từ Thận lăn qua yết hầu vài cái, thở dài nói.
"Vậy cũng phải nhịn", Thư Nhiên nhịn cười, hôn lên môi Từ Thận một cái: "Chúng ta không thể đâu, ô nhiễm nguồn nước.
”
"Em nói đúng, " Từ Thận gian nan nói, cúi đầu buồn rầu: "Nước lạnh như này sao mà còn cương lên được nữa chứ? ”
"Hỏa khí vượng, hết cách."
Thư Nhiên nghiêm trang nói: "Trai ba mươi đang xoan mà."
Hai người ôm nhau cười rộ lên.
Vì có thể lên bờ gặp người, Từ Thận tự giác dịch sang bên cạnh, hai người không tiếp xúc thân thể, không tiến hành trao đổi ánh mắt, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào có thể khiến người ta suy nghĩ lung tung, ừm, phương pháp này rất hữu dụng.
Sau khi làm bậy nửa tiếng, hai người bọn họ sảng khoái trở lại bên lửa trại.
"Cho, uống một chén canh cá cho ấm bụng." Bọn Trần Sâm đã nấu xong canh cá, múc bằng bát đưa cho hai người.
"Cám ơn." Thư Nhiên và Từ Thận mỗi người bưng một bát, vừa ngâm xong nước lạnh, uống một bát canh cá nóng hổi, tư vị kia khó có thể nói là thoải mái tới mức nào.
"Ngon quá." Hai người liếc nhau, âm thầm nở nụ cười.
Món canh cá nói như thế nào đây.
Màu trắng như sữa.
"Anh Khải của em bắt cá, đương nhiên phải ngon." Trần Khải ân cần thêm nửa bát cho Phương Tiệp: "Đừng nói gì mà giảm cân, có thể ăn là điều hạnh phúc nhất, hơn nữa chị chẳng mập chút nào, mập thêm hai mươi cân nữa vẫn đẹp! ”
Mọi người cảm thán, Trần Khải rốt cục cũng nói được một câu ra hồn.
"Vớ vẩn." Phương Tiệp hiếm khi ngượng ngùng cười nói.
"Tôi nói thật đấy.." Trần Khải thật sự nghiêm túc nhìn đối phương.
Phương Tiệp không nói nữa, chỉ cười.
Trong lòng mọi người cảm khái, liều lĩnh có chỗ tốt của liều lĩnh, Trần Khải có thể coi như là thẳng tưng.
"Nhiều năm rồi không được thư giãn như này." Trần Sâm cầm một lon bia than thở.
"Bận quá, " Thư Nhiên nói, "Anh kết hôn có con, bận rộn với sự nghiệp, nhưng cũng chăm sóc gia đình, bận rộn nhất là anh."
"Anh Sân phải quan tâm mọi thứ nhiều hơn ai hết." Từ Thận gật đầu.
"Mọi người nhìn em làm gì?" Trần Khải nói, anh trai hắn bận cũng đâu phải do hắn gây ra.
"Thật ra," Tiết Yến bỗng nhiên nói: " Chị vẫn rất tò mò về mối tình đầu của anh Sâm.
”
Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên, à, chẳng lẽ kết hôn đã nhiều năm như vậy, Trần Sâm còn chưa giải thích với vợ hay sao!
"Cái này em biết!" Trần Khải trả lời nhanh hơn bất cứ ai.
Tất nhiên, anh trai hắn nhanh chóng đập hắn một phát: "Mày đừng thêm dầu vào lửa, phóng đại sự thật."
"Không có, em nói thật, " Trần Khải chỉ vào hắn: "Chẳng phải lúc trước anh nhớ thương người ta suốt chục năm tới mức suýt mất nửa cái mạng đó sao?"
Thư Nhiên cười ngã vào người Từ Thận, mẹ nó nhớ thương mười năm mất nửa cái mạng, Trần Khải thật sự là em trai tốt của anh trai hắn!
"Mất nửa cái mạng?" Tiết Yến nhìn Trần Sâm, mắt hạnh trợn tròn.
"Đừng nghe nó nói bậy, không hoàn toàn là vì thất tình đâu." Trần Sâm thanh minh: "Là do mọi chuyện chồng chất lên nhau, anh không thể thoát ra được."
Lúc đó còn rất trẻ, chưa từng trải qua thất bại, chính là trạng thái không gượng dậy nổi.
"Đúng vậy, em thay anh Sâm nói một câu công bằng", Giang Phàm nói: "Thay vì nhớ thương mười năm, không bằng nói anh Sâm tự trách mình mười năm, chướng ngại trong lòng còn chưa đi qua, anh ấy làm sao có thể đi tìm tình yêu đây."
Lại nhìn Tiết Yến: "Kết hôn với chị dâu, là bởi vì hết thảy mọi thứ đã trở nên tốt hơn, đây rõ ràng là biểu hiện của người có trách nhiệm, Khải Tử đầu heo, đáng đời không tìm được vợ”
"Em cũng đứng về phía anh Sâm", Thư Nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhấp một ngụm bia nói: "Đàn ông trưởng thành đều hiểu, khi mình không thông suốt thì không nên tùy tiện kéo người khác phải gánh vác với mình, anh Sâm đã làm rất tốt.
”
"Anh không biết nói chuyện, mọi người đều nói thay anh.
" Trần Sâm nhếch miệng cười, nâng bia lên kính mọi người: "Cạn" "Uống xong quay đầu hôn vợ một cái: "Em có thể đem người đàn ông của em ra mua vui."
"Anh đã nói không biết nói chuyện, nhưng lại cẩn thận nói với em." Tiết Yến cười nói, trước kia là không thèm để ý, chuyện đều đã qua rồi, bây giờ trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
"Mọi người cũng đâu có dài mồm..." Thư Nhiên muốn nói anh Thận cũng rất tốt, nhưng ngại Phương Tiệp ở đây, liền đúng lúc ngậm miệng lại.
Từ Thận dường như biết muốn nói cái gì, quay mặt lại, nhướng mày cười cười.
"Thoải mái thổ lộ thật sự rất tốt." Lương Giai Nghi ôm mặt: "Đêm đó khi được anh Phàm thổ lộ, tôi thật sự rất kinh ngạc, không nghĩ tới đàn ông đại lục lại thẳng thắn như vậy, không hề bảo thủ."
"Có thể là do chim cùng đàn chăng?" Thư Nhiên