Tịch Dao nằm trong phòng trọ riêng trực chờ cả đêm, nàng chỉ ngủ được có vài tiếng, khoảng canh tư nàng đã tỉnh giấc, lại theo thói quen ngước nhìn cửa sổ về phía tây nam xa xôi như đang nhớ về một người nào đó.
Trong phòng ánh nến dần cháy hết báo hiệu một đêm dài đã qua, kinh thành Trường An mới hừng đông đã nhộn nhịp tiếng của những người dân chuẩn bị cho một ngày mới, phía dưới phòng trọ Tịch Dao nghe được tiếng hí của ngựa, nàng từ trên lầu hai nhìn xuống thì thấy đám thương nhân Ba Tư đang chất mớ hàng hóa cồng kềnh lên những con ngựa, tầm nửa tiếng sau khi đã chất xong hàng hóa và đồ đạc, A Đại (trưởng đoàn) liền chạy lên phòng của nàng, y gõ cửa tiếng từ ngoài đó vọng vào.
"Dạ công tử, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mời cậu thức dậy chuẩn bị đồ đạc, đúng nửa canh giờ sau, khi cổng thành mở chúng ta sẽ xuất phát ngay."
Nàng lúc này rời khỏi ghế, cầm lấy tay nải của mình, bước tới cửa phòng mở ra, nhìn A Đại nàng gật đầu cười nhẹ.
"Ta đã sắp xếp xong hết rồi, chuẩn bị xuất phát thôi."
Dứt lời nàng quay người đi xuống lầu, A Đại liền đi theo nàng, xuống lầu A Đại gọi đồ ăn cho mọi người sau khi ăn xong họ còn mua thêm rất nhiều lương khô để ăn theo đường, xong xuôi tất cả mọi người rời khỏi nhà trọ, đi tới chuồng ngựa nơi họ mua ngựa và gửi lại, một tên thương buôn dẫn tới cho nàng một con ngựa ô, con ngựa này là một con ngựa cái, tên thương buôn sợ nàng giận vì đưa ngựa cái cho mình, hắn nhanh chóng giải thích.
"Công tử, con ngựa này đi rất nhanh, ngài hãy chọn nó đi là tốt nhất."
Tịch Dao nhìn con ngựa ô nàng sờ nhẹ mặt nó, nó thì như đang cười lại với nàng vậy, cha của nàng có sở hữu một nông trại ở vùng Mông Cổ nên nàng thường đến đây cưỡi ngựa thi đấu vì thế nàng đương nhiên cũng biết cưỡi ngựa, Tịch Dao leo lên yên ngựa con ngựa cũng không kháng cự, có lẽ con ngựa này thích nàng, trưởng đoàn buôn đưa cho nàng một tấm vải mỏng như vải màn, y lập tức giải thích.
"Chúng đi phải đi qua rất nhiều vùng đất, có cả sa mạc và núi cát, khi tới đó công tử hãy dùng thứ này để che mặt lại, một là tránh đen da, hai là tránh cát bụi bay vào mắt."
Nàng cầm lấy tấm vải gật đầu cảm ơn, khi cổng thành Trường An vừa mở, đám thương buôn liền
lên ngựa rời khỏi kinh thành, khác với khi đi vào lúc đi ra không cần phải bị kiểm tra, cứ như thế cả bọn chín người rời khỏi thành Trường An của đại Đường rồi đi về phía đông nam.
Đoàn người đi cả ngày lẫn đêm, chỉ dừng lại nghỉ ngơi khi cần thiết, ngủ thì chỉ ngủ khoảng 5 tiếng 1 ngày, qua 5 ngày cuối cùng họ cũng đã tới biên giới đại Đường, nhờ văn bản thương nhân họ nhanh chóng và an toàn rời khỏi đại Đường tới vì một quốc gia mới. Một... hai rồi ba họ đã vượt qua cả ba tiểu quốc, đoàn người đã đi gần nửa tháng, trong nửa tháng ấy thay hơn 20 con ngựa, sử dụng gần hết số tiền trong túi, nhưng rất may mắn vì đúng như dự đoán cả bọn cuối cùng cũng đã tới được đất nước hùng mạnh bậc nhất Trung Á - Ấn Độ thời cổ đại, đây chính là điểm dừng chân chính thức đầu tiên từ khi họ lên đường tới giờ, những thương nhân sẽ dừng chân ở lại đây để bán lụa tơ tầm cho các chủ mua giàu có, rồi họ sẽ dùng số tiền ấy để mua gia vị rồi đem gia vị ấy đưa về Ba Tư bán, thương nhân thường rất hay dừng ở đây là còn vì một lý do khác, đó là họ sẽ đổi từ ngựa sang dùng lạc đà và ngược lại.
Khi tới một thị trấn khá khang trang, đoàn thương gia dừng lại để tiếp tế lương thực còn Tịch Dao khi xuống khỏi ngựa, nàng liền đi tìm một nhà trọ có phòng tắm riêng, sau khi tắm rửa sạch sẽ thay một bộ y phục khác nàng liền cảm thấy cực kỳ thổi mái, sau đó nàng quay lại tập hội với đám thương nhân, vì trời đã tối cộng thêm 5 ngày qua đã quá vất vả nên đêm nay cả bọn sẽ nghỉ lại nơi này đêm nay, sáng ngày mai dậy sớm trong vòng một ngày phải tới được thủ đô của Ấn Độ - Niu Đê-li*, thủ đô này một trong những thành phố có độ xa hoa và đông đúc nhất thời cổ đại.
(*) Niu Đê-li: Không tìm ra tên thủ đô của Ấn Độ thời cổ đại, nên tác giả chơi luôn thủ đô thời hiện đại luôn, bạn nào giỏi địa lý và lịch sử tha cho nha.
- Ngày xưa đất nhiều người ít, đất của Ấn Độ rất rộng và dài, theo như tài liệu nó kéo dài từ vùng Trung Á tới Nam Á.
- --------Hết Chương 39--------