[ Niu Đê-Li - Thủ Đô Ấn Độ]
Sau khi giải quyết xong chuyện ở đền thờ, Tịch Dao lên ngựa đi dạo vòng quanh thủ đô Niu Đê-Li. Sau khi nhật thực kết thúc người dân ở đây bắt đầu quay lại với cuộc sống như thường nhật, những quầy bán hàng đã mở lại sau nửa ngày nghỉ bán, thủ đô trở nên đông đúc đúng như những gì một đại thủ đô như Niu Đê-li nên có.
Tịch Dao bị kẹt giữa dòng người chen chút làm nàng không thể tiếp tục đi bằng ngựa được nữa, nàng đành phải bỏ ngựa mà đi bộ, Tịch Dao rất rất muốn được vào trong hoàng cung Ấn Độ nhưng vì nàng chỉ là người bình cộng thêm việc hoàng cung lúc nào cũng được canh phòng cẩn mật, vì thế nàng chỉ có thể đi một vòng bên ngoài hoàng cung, hoàng cung này không nguy nga tráng lệ bằng đại Đường cũng không rộng lớn bằng hoàng cung Ai Cập nhưng bù lại nó có một vẻ đẹp gì đó rất riêng, từng mảnh ngói, viên gạch xếp chồng lên với nhau tạo ra một quần thể kiến trúc cổ đại đẹp mắt và lạ lẫm, theo nàng biết thì hoàng cung này ở thế kỷ 21 còn lại rất ít tàn tích, nếu như nó được giữ gìn cẩn thận, có lẽ sẽ trở thành những tàn tích vĩ đại của lịch sử.
Chớp mắt một cái là đã xế chiều, Tịch Dao tìm đường quay về nhà trọ nơi đoàn thương nhân của nàng đang ở, may thay nàng không mất nhiều thời gian để tìm ra được căn phòng trọ ấy. A Đại (trưởng đoàn buôn) nhìn thấy nàng đã quay trở về, ông ta lập tức vui vẻ chạy tới chỗ nàng hỏi thăm.
"Trời ạ, Dạ công tử ngài đã đi đâu từ sáng tới giờ làm chúng tôi hết lòng lo lắng, công tử đã ăn uống gì chưa để chúng tôi gọi món?"
Tịch Dao gật đầu bước tới bàn ăn ngồi xuống, gã thương buôn biết ngay nàng đã đói bụng liền kêu đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho nàng, một lúc sau đồ ăn được mang lên, trên bàn ăn có tổng cộng 7 món ăn nhưng lại không có món nào hợp khẩu vị của nàng cả.
Nàng ở Ai Cập ăn đồ ngọt quen rồi giờ ở Ấn Độ lại là món cực cay, nàng lại có phải là người Tứ Xuyên đâu mà ăn cay kinh khủng như vầy, bỗng nàng ngửi được mùi thơm ngất ngây từ bàn kế bên, nàng liếc mắt qua thì thấy đó là cà ri cá nổi tiếng gần xa của Ấn Độ, Tịch Dao đã từng ăn món này ở nhà hàng Ấn Độ tại Trung Hoa nhưng không biết thời cổ đại nguyên liệu hay cách chế biến có khác gì nhau không, Tịch Dao liền gọi phục vụ tới gọi ngay món cà ri cá đó, nàng nhìn đám thương nhân chỉ về 7 món ăn đã dọn lên lúc nãy kia cười nhẹ.
"Ta không ăn những món này được, các ngươi ăn đi, tiền ăn bữa này, bổn công tử trả."
Đám thương nhân nghe vậy thèm chảy nước dãi, lập tức ăn lấy ăn để, ăn xong mà còn gọi thêm, mấy ngày nay toàn ăn
lương khô nên hôm nay ăn cay một chút cho lấy lại khẩu vị, đó cũng là lý do quán này lại làm cho món ăn cay như thế bởi khách hàng của họ đại đa số toàn là thương buôn và khách du lịch. Chờ lâu một chút cuối cùng cà ri cá Ấn Độ trứ danh của nàng cũng đã lên đĩa.
Phục vụ đem lên cho nàng, mùi thơm nồng của ớt và gia vị, tuy là có ớt nhưng lại không cay lắm, chỉ khoảng cấp độ 3 thôi, ăn xong đĩa này nàng lại gọi thêm hai đĩa nữa, sau một hồi cả đám ăn uống xong gọi ra tính tiền cũng bay mất 50 lượng bạc của nàng, nhưng lại không hề phí một chút nào, Ấn Độ không hổ danh là đất nước lâu đời về ẩm thực cũng như văn hóa.
Ăn xong no nê ai nấy cũng trở về phòng riêng, Tịch Dao nhân cơ hội này ngâm mình nghỉ ngơi, vì mấy ngày qua đã quá mệt mỏi Tịch Dao khẽ chợp mắt một lúc, trong giấc mơ nàng mơ thấy Merity đang gọi mình.
"Tịch Dao, nàng rốt cuộc đang ở đâu, nàng hãy nói cho ta biết đi, Tịch Dao!"
"Merity...!!!"- Theo tiếng gọi của Merity, Tịch Dao mơ hồ đáp lại.
Nhưng khi nàng mở mắt ra nàng vẫn là đang ở Niu Đê-li thủ đô của Ấn Độ, nàng úp mặt xuống làn nước ấm áp rồi một hồi do ngạt thở mà ngoi lên, trái tim nàng đau đớn nàng muốn tới bên cạch Merity ngay lập tức nhưng làm cách nào, con đường này còn quá xa, nàng không thể gửi thư cho Merity bởi căn bản nàng không biết viết chữ tượng hình Ai Cập, nàng thật sự rất rất nhớ Merity, nhớ những cận thần của mình, nhớ nữ quan Raery, tể tướng Seti và cả những thần dân trung thành của nàng nữa.
Từ Ấn Độ phải đi thêm khoảng 3-4 ngày nữa mới tới được Ba Tư rồi từ Ba Tư đi thêm 5 ngày đường mới tới Assyria rồi từ Assyria phải đi thêm 2-3 ngày đường mới có thể tới biên giới của Ai Cập, nhưng đó là chỉ tính thời gian chỉ cưỡi trên lưng lạc đà còn chưa tính thời gian ăn uống, ngủ nghỉ...v...v nữa. Đó là những gì mà nàng đã hỏi từ kinh nghiệm của các thương buôn, may thay là nàng đi trên Con Đường Tơ Lụa này nó như là một con đường tắt nối liền các đất nước với nhau, chứ bằng không nàng phải giống như Huyền Trang đại sư* đi suốt 7 năm ròng rã chỉ mới tới được Ấn Độ này đây.
(*) Trần Huyền Trang (602–664), cũng thường được gọi là Đường Tam Tạng hay Đường Tăng, là một cao tăng Trung Quốc, một trong bốn dịch giả lớn nhất, chuyên dịch kinh sách Phạn ngữ ra tiếng Hán. Nhà sư cũng là người sáng lập Pháp tướng tông, một dạng của Duy thức tông tại Trung Quốc. Danh hiệu Tam Tạng được giới tăng sĩ tôn xưng để tôn vinh ông là người tinh thông cả Tam tạng Kinh điển Phật giáo.
- -------Hết Chương 43-------